Từ Nhược Thiên ngây người nhìn cánh cửa phòng, hai tay cầm lấy ruy băng trắng run rẩy, cậu thực sự không biết đã làm gì mà lại khiến anh tức giận như vậy, không lẽ anh rất ghét cậu trong bộ dạng này sao.
Cậu luống cuống vén váy lên, chạy ra ngoài vội vã nắm lấy cánh tay Hứa Biên, gượng cười nói.
- Cái kia em xin lỗi a, nếu anh không thích ngày mai em sẽ mặc vest giống anh, có được không?
Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh, một phen buông tay Từ Nhược Thiên ra, không nói hai lời mà xoay lưng rời khỏi nhà.
- Hứa Biên. - Cậu tuyệt vọng cúi thấp đầu, bàn tay nắm chặt lấy ruy băng trắng, trong đầu không ngừng chất vấn, từ đó đến giờ anh luôn miệng bảo cậu và Từ Nhược Lâm mưu kế hại anh, rốt cuộc ý của anh là sao chứ.
Khẽ thở dài, Từ Nhược Thiên vẫn tiếp tục tự trấn an bản thân, cho rằng Hứa Biên anh có phải hay không vì công việc nặng nề mà nổi giận vô cớ, anh chính là người tự nguyện cưới cậu, như thế nào có thể kêu cậu mưu kế này nọ chứ, chắc hẳn là vậy rồi đi.
Bước lên phòng, Từ Nhược Thiên tiếp tục tự mình soi gương, nhưng tâm trí ủ rũ không biết nên làm gì, ngày mai đã là ngày cưới rồi, thế mà cậu và anh vẫn chưa nói chuyện tử tế với nhau lần nào.
- Hứa Biên.
Cậu chán nản cởi bỏ y phục xuống, cẩn thận treo nó lên tường, nhất định ngày mai phải mỉm cười thật tươi, như vậy ông nội mới có thể tự hào về cậu.
===========
Hứa Biên mệt mỏi nằm sải trên giường, chưa bao giờ anh nghĩ rằng lễ cưới lại xảy đến đột ngột như thế, ngày cưới đầu tiên của anh và Bạch Dương chính là hạnh phúc nhất, hiện tại cô đã đi, tình cảm mới lại xuất hiện, chính là thiếu niên kia.
Một lát, tiếng điện thoại vang lên đánh thức suy nghĩ anh, Hứa Biên qua loa đưa lên bắt máy.
- Hứa Biên, anh đang ở đâu vậy a? - Đầu dây cư nhiên lại là Từ Nhược Thiên.
- Khách sạn. - Hứa Biên ban đầu có chút kinh ngạc, như thế nào cậu lại biết số điện thoại của anh được chứ, nhưng cũng chẳng thèm để ý gì thêm, liền lạnh lùng trả lời.
- Cái... cái kia, ngày mai em sẽ mặc vest, anh đừng lo. Được rồi, em cúp máy đây, không làm phiền anh nữa. - Cậu ủ rũ tắt máy, lẻ loi ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng tự trách bản thân quá mơ tưởng hão huyền, hạnh phúc này không chừng không thể kéo dài mãi, biết rõ bản thân yêu người kia quá si tình, đã năm trôi qua không thể từ bỏ ý niệm yêu người kia. Mà anh có lẽ đã không còn nhớ ra cậu nữa rồi, Hứa Biên.
============~ Quá khứ ~
Đáng tiếc, sự thật sau này Từ Nhược Thiên không hề hay biết rốt cuộc cũng lộ ra, Hứa Biên anh đã có vợ và một con. Tuyệt vọng kéo đến, nỗi nhớ người kia càng da diết, chính vì vậy mà việc học của cậu cứ thế mà sa sút, đương nhiên điều này không khỏi làm ông nội cậu thập phần lo lắng. Thời gian đó Từ Nhược Lâm bắt đầu chấn chỉnh lại cậu, khuyên cậu nên chú tâm vào học hành, không nên để tình yêu lấn át mà sự nghiệp sau này sẽ thất bại.
Mà vốn dĩ bản thân Từ Nhược Thiên cậu thừa biết, từ nhỏ đến lớn cậu chưa một lần làm ông thất vọng, xem ra lần này chỉ vì mơ hồ đem thứ tình cảm nhỏ bé kia vào bản thân, khiến cậu gần như đánh mất tương lai.
Cậu tạm thời gạt bỏ chuyện đó sang một bên, nghe lời ông nội mà chú tâm vào học. Nhưng người ta đã bảo, chuyện gì qua rồi cũng sẽ khác đi, đối với cậu thì ngược lại.
Không gặp anh càng lâu, nỗi nhớ anh cứ thế mà sâu nặng thêm, mà kì thực kể từ lúc cậu quay lại việc học, anh cũng không hề đến trường gặp cậu, thậm chí một cú điện thoại hỏi thăm cũng chẳng hề có.
Sau khi tốt nghiệp Đại học ngành Mỹ Thuật ở Nam Kinh, Từ Nhược Thiên cậu đã lén lút ông nội thuê riêng một người theo dõi Hứa Biên, nhìn những tấm ảnh anh oai phong mặc vest mà nghiêm túc làm việc, cậu không kìm được nước mắt mà rơi lệ, người kia vẫn là không hề thay đổi chút nào, vẫn lịch lãm, anh tuấn, gương mặt thỉnh thoảng lộ vẻ ôn nhu thân thiện, cậu biết rõ điều đó.
Chính là bản thân cậu lúc này, hoàn toàn đã khác hẳn ngày xưa, từ một hài tử nghịch ngợm nhỏ nhắn, đã trở thành một sinh viên thủ khoa trường Đại học, cậu cao hơn trước rất nhiều, tác phong cũng điềm đạm và cẩn thận hơn xưa, thậm chí cũng không còn hoạt bát và đáng yêu như mọi người thường nói, nhưng thỉnh thoảng bản chất thường ngày vẫn khi lộ ra, chính là nói nhiều a.
Bất quá tình cảm chính là thứ không hề thay đổi, cậu vẫn yêu anh, theo dõi anh mỗi ngày, cậu biết được anh thích làm gì, thích ăn gì, không thích cái gì,.... đương nhiên còn không kể cả việc luôn ngồi một xó trong kí túc xá, nghiêm túc mà vẽ hàng chục bức chân dung về anh.
Đã là sinh viên, thì cũng trở thành công dân có công có việc, cậu làm giảng viên cho trường đại học X ở đây, cuộc sống cùng ông nội cũng quay lại với cậu, rất hạnh phúc, nhưng cũng rất... thiếu thốn.
- Tiểu Thiên, con còn nhớ Hứa Biên chứ? - Hiện tại Từ Nhược Thiên đã là một thanh niên, cũng nên có tình yêu và cuộc sống như bao người khác, Từ Nhược Lâm thừa cơ cậu vừa trở về từ Nam Kinh về Đài Loan, muốn níu kéo lại mối tình ngày xưa của cậu.
Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, ngượng ngùng gật đầu trả lời.
- Dạ vâng.
- Con... còn yêu cậu ấy? - Ông thừa hiểu rõ tính cách của cậu, cười nhẹ hỏi.
- Ông nội, thực ra... con đã giấu ông nội, con thuê người ở đây để theo dõi anh ấy. - Từ Nhược Thiên thành thật khai báo, còn sợ hãi bản thân làm gì sai, đành cúi thấp đầu nhỏ giọng.
- Không sao, ông nội không trách con, con biết chuyện gì không? Vợ của Hứa Biên... đã chết rồi. - Từ Nhược Lâm ôn nhu xoa xoa đầu cậu, thở dài nói.
- Sao? Chết... chết rồi? Hứa Biên... anh ấy chắc hẳn đau lòng lắm. - Từ Nhược Thiên cả kinh ngẩng đầu nhìn ông, thì ra là vợ của anh đã chết, bảo sao trong quá trình theo dõi anh gần đây, cậu thấy anh dự đám tang của ai đó, thì ra... chính là Bạch Dương, vợ của anh sao?
- Tiểu Thiên, ông nghĩ đây là cơ hội tốt nhất, con yêu cậu ấy mà, có phải không? - Từ Nhược Lâm khẩn trương nắm lấy bàn tay cậu nói.
- Ông nội... nhưng mà đã lâu lắm rồi, vả lại, anh ấy lỡ như không thích nam nhân? - Từ Nhược Thiên lúng túng không biết ra sao, nhưng trong nháy mắt vẫn hiện ý nghĩ may mắn đang đến với mình, chính là cậu không dám nghĩ đến.
- Tiểu Thiên, con chẳng lẽ bỏ lỡ tình cảm trong suốt năm nay sao? Con yêu Hứa Biên, nhất định phải tìm mọi cách để bên cạnh cậu ấy, cố gắng lên. - Ông không ngừng khuyên răn cậu.
Từ Nhược Thiên trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc liền hùng hổ ngẩng đầu lên, ưỡn ngực tuyên bố.
- Con sẽ cố gắng, cảm ơn ông nội.
Nhưng có lẽ lời nói đối với cậu là quá dễ dàng, làm thì lại càng khó, cậu không tự tin vào bản thân, chỉ có thể ngày này qua ngày khác lén lén lút lút đứng dưới công ty Hứa Biên mà theo dõi anh.
Biết rõ bản thân không thể có cơ hội như ông nội nói, Từ Nhược Thiên bất đắc dĩ tạm thời từ bỏ việc theo dõi anh, tập trung vào công việc làm giảng viên của mình.
Chính là thực không ngờ đến vào một ngày, Từ Nhược Lâm đột ngột bảo rằng anh muốn gặp cậu và cưới cậu, ngay cả cậu còn không dám tin, trong đầu không ngừng cho rằng, có phải hay không bao nhiêu năm nay cậu lén lút theo dõi anh, anh đã biết tất cả, cho nên cảm động mà muốn gặp cậu đi.
Hiện tại sự việc đã đi đến nước này, cậu có nên tin vào cuộc sống hạnh phúc về sau như bao người khác của anh và cậu.
Tóm lại trong đầu Từ Nhược Thiên lúc này chỉ toàn chất đầy suy nghĩ tiêu cực, cư nhiên cuộc gọi từ ông nội đến khiến cậu suýt nữa là rơi tim ra ngoài.
- Ông nội. Ông nội đã đến nơi chưa a?
- Hôm nay chuyến bay hoãn lại thời gian, cho nên ông vẫn còn ngồi trên máy bay, một lát nữa mới cất cánh. Còn Tiểu Thiên, đã chuẩn bị thế nào rồi, có hồi hộp không?
- Dạ vâng, nhưng mà... có chuyện này con muốn nói với ông. - Cậu thấp giọng nói.
- Có chuyện gì sao? - Nghe thấy thanh âm ủ rũ kia của cậu, Từ Nhược Lâm biết rõ có chuyện không ổn.
- Cái kia.. bộ đầm ông nội mua cho con, có lẽ ngày mai con sẽ không mặc nó. Xin lỗi ông.
Từ Nhược Lâm vừa nghe lập tức nổi giận không thôi, đưa tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn là cố gắng bình tĩnh nói.
- Là Hứa Biên không muốn con mặc nó sao?
- A? Dạ không dạ không, con chỉ là thấy nó không hợp với con mà thôi, ông xem, cả ngày nay con ngắm nó trong gương mà vẫn không thấy hợp chút nào, có lẽ chiếc đầm này chỉ hợp với mỹ nữ thôi a. Ha ha. - Từ Nhược Thiên gượng cười trấn an ông.
- Vậy sao? Nếu vậy.. con muốn mặc gì cũng được, cháu của ông vẫn luôn đẹp nhất.
- Con yêu ông. Ông nội ngủ ngon. - Cậu khẽ thở phào trong lòng, cảm động mà nghẹn ngào nói.
- Ngủ ngon Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm đưa môi áp vào điện thoại hôn một cái rồi tắt máy. Nụ cười lập tức dập tắt trong chốc lát, trừng mắt nhìn về phía trước, ông gằn giọng nói.
- Hứa Biên.
HẾT CHƯƠNG Thời gian đó Từ Nhược Lâm bắt đầu chấn chỉnh lại cậu, khuyên cậu nên chú tâm vào học hành, không nên để tình yêu lấn át mà sự nghiệp sau này sẽ thất bại.
Mà vốn dĩ bản thân Từ Nhược Thiên cậu thừa biết, từ nhỏ đến lớn cậu chưa một lần làm ông thất vọng, xem ra lần này chỉ vì mơ hồ đem thứ tình cảm nhỏ bé kia vào bản thân, khiến cậu gần như đánh mất tương lai.
Cậu tạm thời gạt bỏ chuyện đó sang một bên, nghe lời ông nội mà chú tâm vào học. Nhưng người ta đã bảo, chuyện gì qua rồi cũng sẽ khác đi, đối với cậu thì ngược lại.
Không gặp anh càng lâu, nỗi nhớ anh cứ thế mà sâu nặng thêm, mà kì thực kể từ lúc cậu quay lại việc học, anh cũng không hề đến trường gặp cậu, thậm chí một cú điện thoại hỏi thăm cũng chẳng hề có.
Sau khi tốt nghiệp Đại học ngành Mỹ Thuật ở Nam Kinh, Từ Nhược Thiên cậu đã lén lút ông nội thuê riêng một người theo dõi Hứa Biên, nhìn những tấm ảnh anh oai phong mặc vest mà nghiêm túc làm việc, cậu không kìm được nước mắt mà rơi lệ, người kia vẫn là không hề thay đổi chút nào, vẫn lịch lãm, anh tuấn, gương mặt thỉnh thoảng lộ vẻ ôn nhu thân thiện, cậu biết rõ điều đó.
Chính là bản thân cậu lúc này, hoàn toàn đã khác hẳn ngày xưa, từ một hài tử nghịch ngợm nhỏ nhắn, đã trở thành một sinh viên thủ khoa trường Đại học, cậu cao hơn trước rất nhiều, tác phong cũng điềm đạm và cẩn thận hơn xưa, thậm chí cũng không còn hoạt bát và đáng yêu như mọi người thường nói, nhưng thỉnh thoảng bản chất thường ngày vẫn khi lộ ra, chính là nói nhiều a.
Bất quá tình cảm chính là thứ không hề thay đổi, cậu vẫn yêu anh, theo dõi anh mỗi ngày, cậu biết được anh thích làm gì, thích ăn gì, không thích cái gì,.... đương nhiên còn không kể cả việc luôn ngồi một xó trong kí túc xá, nghiêm túc mà vẽ hàng chục bức chân dung về anh.
Đã là sinh viên, thì cũng trở thành công dân có công có việc, cậu làm giảng viên cho trường đại học X ở đây, cuộc sống cùng ông nội cũng quay lại với cậu, rất hạnh phúc, nhưng cũng rất... thiếu thốn.
- Tiểu Thiên, con còn nhớ Hứa Biên chứ? - Hiện tại Từ Nhược Thiên đã là một thanh niên, cũng nên có tình yêu và cuộc sống như bao người khác, Từ Nhược Lâm thừa cơ cậu vừa trở về từ Nam Kinh về Đài Loan, muốn níu kéo lại mối tình ngày xưa của cậu.
Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, ngượng ngùng gật đầu trả lời.
- Dạ vâng. Bạn đang �
- Con... còn yêu cậu ấy? - Ông thừa hiểu rõ tính cách của cậu, cười nhẹ hỏi.
- Ông nội, thực ra... con đã giấu ông nội, con thuê người ở đây để theo dõi anh ấy. - Từ Nhược Thiên thành thật khai báo, còn sợ hãi bản thân làm gì sai, đành cúi thấp đầu nhỏ giọng.
- Không sao, ông nội không trách con, con biết chuyện gì không? Vợ của Hứa Biên... đã chết rồi. - Từ Nhược Lâm ôn nhu xoa xoa đầu cậu, thở dài nói.
- Sao? Chết... chết rồi? Hứa Biên... anh ấy chắc hẳn đau lòng lắm. - Từ Nhược Thiên cả kinh ngẩng đầu nhìn ông, thì ra là vợ của anh đã chết, bảo sao trong quá trình theo dõi anh gần đây, cậu thấy anh dự đám tang của ai đó, thì ra... chính là Bạch Dương, vợ của anh sao?
- Tiểu Thiên, ông nghĩ đây là cơ hội tốt nhất, con yêu cậu ấy mà, có phải không? - Từ Nhược Lâm khẩn trương nắm lấy bàn tay cậu nói.
- Ông nội... nhưng mà đã lâu lắm rồi, vả lại, anh ấy lỡ như không thích nam nhân? - Từ Nhược Thiên lúng túng không biết ra sao, nhưng trong nháy mắt vẫn hiện ý nghĩ may mắn đang đến với mình, chính là cậu không dám nghĩ đến.
- Tiểu Thiên, con chẳng lẽ bỏ lỡ tình cảm trong suốt năm nay sao? Con yêu Hứa Biên, nhất định phải tìm mọi cách để bên cạnh cậu ấy, cố gắng lên. - Ông không ngừng khuyên răn cậu.
Từ Nhược Thiên trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc liền hùng hổ ngẩng đầu lên, ưỡn ngực tuyên bố.
- Con sẽ cố gắng, cảm ơn ông nội.
Nhưng có lẽ lời nói đối với cậu là quá dễ dàng, làm thì lại càng khó, cậu không tự tin vào bản thân, chỉ có thể ngày này qua ngày khác lén lén lút lút đứng dưới công ty Hứa Biên mà theo dõi anh.
Biết rõ bản thân không thể có cơ hội như ông nội nói, Từ Nhược Thiên bất đắc dĩ tạm thời từ bỏ việc theo dõi anh, tập trung vào công việc làm giảng viên của mình.
Chính là thực không ngờ đến vào một ngày, Từ Nhược Lâm đột ngột bảo rằng anh muốn gặp cậu và cưới cậu, ngay cả cậu còn không dám tin, trong đầu không ngừng cho rằng, có phải hay không bao nhiêu năm nay cậu lén lút theo dõi anh, anh đã biết tất cả, cho nên cảm động mà muốn gặp cậu đi.
Hiện tại sự việc đã đi đến nước này, cậu có nên tin vào cuộc sống hạnh phúc về sau như bao người khác của anh và cậu.
Tóm lại trong đầu Từ Nhược Thiên lúc này chỉ toàn chất đầy suy nghĩ tiêu cực, cư nhiên cuộc gọi từ ông nội đến khiến cậu suýt nữa là rơi tim ra ngoài.
- Ông nội. Ông nội đã đến nơi chưa a?
- Hôm nay chuyến bay hoãn lại thời gian, cho nên ông vẫn còn ngồi trên máy bay, một lát nữa mới cất cánh. Còn Tiểu Thiên, đã chuẩn bị thế nào rồi, có hồi hộp không?
- Dạ vâng, nhưng mà... có chuyện này con muốn nói với ông. - Cậu thấp giọng nói.
- Có chuyện gì sao? - Nghe thấy thanh âm ủ rũ kia của cậu, Từ Nhược Lâm biết rõ có chuyện không ổn.
- Cái kia.. bộ đầm ông nội mua cho con, có lẽ ngày mai con sẽ không mặc nó. Xin lỗi ông.
Từ Nhược Lâm vừa nghe lập tức nổi giận không thôi, đưa tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn là cố gắng bình tĩnh nói.
- Là Hứa Biên không muốn con mặc nó sao?
- A? Dạ không dạ không, con chỉ là thấy nó không hợp với con mà thôi, ông xem, cả ngày nay con ngắm nó trong gương mà vẫn không thấy hợp chút nào, có lẽ chiếc đầm này chỉ hợp với mỹ nữ thôi a. Ha ha. - Từ Nhược Thiên gượng cười trấn an ông.
- Vậy sao? Nếu vậy.. con muốn mặc gì cũng được, cháu của ông vẫn luôn đẹp nhất.
- Con yêu ông. Ông nội ngủ ngon. - Cậu khẽ thở phào trong lòng, cảm động mà nghẹn ngào nói.
- Ngủ ngon Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm đưa môi áp vào điện thoại hôn một cái rồi tắt máy. Nụ cười lập tức dập tắt trong chốc lát, trừng mắt nhìn về phía trước, ông gằn giọng nói.
- Hứa Biên.
HẾT CHƯƠNG