Edit: Hạnh – Beta: Duyn
“Chào cậu” Trình Lâm hoàn hồn, mỉm cười đứng dậy chào Giang Thừa.
Giang Thừa cũng cười lịch sự, đáp: “Chào cậu.”
Ông nội hậm hực hừ một tiếng: “Sao bảo không cần cái nhà này cơ mà? Còn về đây làm gì?”
Ông nội cũng mặc kệ trong nhà còn có khách.
Khâu Mộng Kỳ xấu hổ nháy mắt với ông: “Ba…”
Ông nội đen mặt không thèm để ý mẹ Giang.
Khâu Mộng Kỳ lại nhìn Giang Thừa, ánh mắt bảo anh nhún nhường ông nội, không ngờ Giang Thừa thờ ơ quay sang nhìn ông, nói: “Cháu về lấy đồ.”
Anh vừa nói câu này thì ông nội lại càng giận hơn.
“Cái nhà này không có đồ của mày, biến đi.”
Mẹ Trình Lâm vội vàng giảng hòa: “Có gì cứ từ từ rồi nói, đều là người một nhà mà, làm gì có ai giận ai mãi chứ.”
Ba Trình Lâm cười tiếp lời: “Đúng đấy, hiếm khi Giang Thừa mới về nhà, bác đừng giận.”
Dứt lời, ba Trình nhìn Giang Thừa: “Giang Thừa, ông nội cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, cháu cũng đừng giận ông nữa, xuống nước là được.”
Giang Thừa nhìn ông ta, anh gật đầu rồi lại nhìn ông nội, hạ giọng gọi “ông nội” nhưng chỉ đổi lại một tiếng hừ mạnh của ông.
“Tao không có đứa cháu nào như mày hết.”
Ba Trình cười bảo: “Bác Giang, cần gì phải làm thế, Giang Thừa cũng không còn nhỏ nữa, bọn trẻ có cách sống của riêng chúng nó, người lớn chúng ta đừng can thiệp vào thì hơn, bác cứ làm thế thì lần sau cháu cũng ngại tới chơi lắm.
Không làm thông gia thì chẳng lẽ cũng không làm bạn được ư?”
Ba Trình Lâm nói thế nên ông nội cũng không nói gì nữa, chỉ tức giận lườm Giang Thừa một cái.
“Cậu nói xem, nếu nó yêu một người bình thường thì thôi.
Nhưng mà nó thì sao…” Nhắc tới đây ông nội lại đau lòng: “Tôi không phải là người thích giàu chê nghèo, nhà con bé đó nghèo thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần ba mẹ là người thành thật thiện lương là được, nhưng mà nhà nó… Ông bố chẳng ra sao, rước về một đống phiền toái, mẹ con nó thì trốn đông trốn tây, có gia đình như thế thì gia giáo tốt đẹp tới đâu.”
Ba Trình Lâm cười đáp: “Bác Giang, bác nói thế lại không đúng rồi, không thể vơ đũa cả nắm được, cuộc sống khó khăn thì lại càng biết quý trọng.”
“Đương nhiên là sẽ có người như thế.
Nhưng con bé kia…” Ông nội buồn bã nói tiếp: “Lúc bé nó đáng yêu thông minh lanh lợi lắm, còn giờ chệch hướng thế đấy, không học đại học thì thôi, hơn 20 tuổi rồi mà không tự kiếm việc được, không có chí cầu tiến, khác hẳn với Giang Thừa, thế thì sau ở với nhau lâu dài được chứ?”
“Con cháu tự có phúc của con cháu, ông nội đừng nhọc lòng nữa.” Trình Lâm nói.
Ông nội thở dài nhìn Trình Lâm: “Cứ như cháu mới tốt, vừa thông minh vừa xinh xắn lại cố gắng, còn trẻ thế này mà lên làm quản lý cấp cao rồi, còn giúp anh trai điều hành công ty nữa chứ.”
Mắt Giang Thừa lóe lên, anh nhìn Trình Lâm.
Trình Lâm cười nói: “Ông nội, ông đừng lôi cháu vào, ông cứ khen cháu mãi thì cháu cũng không dám tới chơi đâu, hôm nay cháu không biết Giang Thừa về nên mới tới chơi với ông đấy.”
“Cậu còn quản lý công ty giúp anh trai nữa à?” Giang Thừa bất ngờ xen lời, anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
“Không phải quản lý gì đâu, chỉ là tư vấn đầu tư cho anh tôi thôi.” Trình Lâm đáp.
Giang Thừa: “Anh cậu tự mở công ty à? Giỏi thật.”
“Còn kém hơn cháu nhiều.” Mẹ Trình tiếp lời: “Không hiểu sao hai năm trước nó bị làm sao mà lại nằng nặc đòi mở công ty với bạn, cũng chẳng có kinh nghiệm gì cả, làm ăn vớ vẩn thôi.”
Khâu Mộng Kỳ nói: “Làm vớ vẩn mà kiếm được nhiều tiền thế mà, làm ăn nghiêm túc thì phải kiếm được nhiều tiền hơn ấy chứ.
Giang Thừa nhà tôi kém Lễ Tiến nhiều, bây giờ nó vẫn còn làm công cho người khác đấy.”
“Anh ấy kinh doanh gì ạ?” Giang Thừa hứng thú với chuyện này, kéo đề tài về lúc đầu.
“Đầu tư tài chính gì đó, cụ thể thì bác không biết, già rồi, không theo kịp các cháu.” Mẹ Trình lắc đầu đáp.
Trình Lâm gật đầu, “Đúng đấy, chủ yếu là quản lý tài sản và đầu tư mạo hiểm thôi.”
Giang Thừa: “Thế thì anh ấy bận lắm nhỉ? Cháu có người bạn cũng làm ngành này, cứ hai ba ngày lại đi công tác, còn không có thời gian về nhà.”
“Cũng tạm, một tháng bận bịu mấy ngày, hôm đó cũng sẽ không về nhà.
Nhưng hết bận thì lại chẳng có việc gì để làm, nhàn nhã lắm, ngủ tới trưa mới dậy đi làm, bác và ba nó nói bao nhiêu lần, làm gì có ông chủ nào như nó chứ, giám đốc như thế thì công ty còn kinh doanh gì nữa.
Nó bảo là nếu chuyện gì cũng tới tay mình thì tuyển nhân viên làm gì, chẳng lẽ phải cung phụng nhân viên hả?” Nói tới đây, mẹ Trình bật cười.
Giang Thừa cũng cười theo: “Vậy cũng tốt mà, có nhiều thời gian ở với gia đình.”
Mẹ Trình xua tay: “Nó có nói chuyện hay đi chơi với bác đâu, chỉ cắm đầu vào điện thoại thôi.
Ngày thường không thấy thì thôi, hễ tới Tết nhất nghỉ lễ lại bận, muốn cả nhà ăn với nhau bữa cơm cũng khó nữa là.”
Giang Thừa cau mày: “Kì nghỉ định kì cũng không được nghỉ ạ?”
Mẹ Trình: “Không hẳn, Tết Dương, Tết Âm, Thanh Minh, Đoan Ngọ, Trung Thu, Quốc khánh,…” Mẹ Trình Lâm bấm ngón tay, “Chẳng có ngày nào là gặp được nó cả.
May mà Tết Âm năm nay nó không bận, cả nhà được ăn Tết với nhau, nhưng mà tới Thanh Minh lại chẳng thấy nó đâu nữa, ba nó tức lắm, bảo là năm nay phải về quê lễ bái tổ tiên mà nó không về, điện thoại cũng tắt nguồn luôn, cả ngày chẳng tìm thấy nó.”
Giang Thừa vừa nghe mẹ Trình Lâm trách mắng con trai vừa nhớ lại mấy ngày lễ, Tết Dương nghỉ từ 31/12 tới 2/1, Tết Âm nghỉ từ 27/1 tới/2/2, Tết Thanh Minh nghỉ từ 4/2 tới 4/4, Đoan Ngọ nghỉ từ 28/5 tới 30/5, Quốc Khánh nghỉ từ 1/10 tới 8/10, tất cả đều nằm trong phạm vi những ngày Hà Kiến chuyển tiền cho Tư Đặc, nhất là Tết Thanh Minh năm nay gửi đúng ngày.
“Anh ấy bận cả Tết Thanh Minh ạ?” Giang Thừa hỏi lại, muốn xác nhận lại lần nữa.
Mẹ Trình Lâm gật đầu: “Ừ, bận thì bận nhưng cũng phải ăn cơm đi vệ sinh chứ, chẳng lẽ bận tới nỗi không gọi một cuộc được à?”
Giang Thừa cười: “Chắc là có việc gấp ạ.
Có khi là anh ấy phải họp kín, bị tịch thu điện thoại, không liên lạc với người khác được, có mấy lần cháu cũng bị vậy.”
“Nó cũng nói y như cháu đấy.
Hôm sau nó gọi về bảo công ty phải họp, không được cầm điện thoại nên không gọi về.” Mẹ Trình Lâm ai oán: “Tháng nào có ngày lễ cũng họp kín, không hiểu sao lại họp nhiều thế, mà cũng chẳng nói trước gì cả, nó chẳng biết hai bác lo như nào đâu.”
Giang Thừa cười: “Tháng nào cũng họp thì bác chú cũng biết quy luật rồi mà, hai bác cũng đừng nhọc lòng quá.”
Mẹ Trình: “Bác mà đoán được thì đã tốt, không đoán được nên mới lo.
Thời gian cố định thì tốt rồi, lúc thì đầu tháng lúc thì giữa tháng, bác chẳng biết nó họp hôm nào, không gọi được cho nó cũng hoảng lắm chứ.”
Trình Lâm ngắt lời mẹ mình: “Mẹ ơi, có nhiều lúc họp gấp mà, không phải cuộc họp thường kỳ, thời gian không cố định.”
Mẹ Trình Lâm: “Nhưng cũng đâu tới nỗi họp cả ngày lễ chứ.”
Trình Lâm: “Người nước ngoài có nghỉ lễ Thanh Minh như mình đâu mẹ.”
Một câu làm mẹ Trình Lâm cứng họng.
Giang Thừa uyển chuyển kéo đề tài về: “Hôm nay anh ấy không ở nhà ạ? Sao anh ấy không tới chơi ạ?”
Mẹ Trình: “Nó đang bận.
Mỗi tháng bận vài ngày, chắc là lại họp kín, mấy ngày nữa lại rảnh ấy mà.”
Giang Thừa giả vờ hoang mang cau mày: “Sắp tới giữa tháng mà vẫn bận ạ?”
Mẹ Trình Lâm: “Trước đây hầu như đều bận vào đầu tháng, chắc tháng này lại khác, mấy hôm trước nó mới đi làm suốt, không về nhà.
Nhưng mà trước đây cũng có lúc như thế rồi, chắc là nhu cầu bên khách hàng, dù gì cũng làm kinh doanh mà, phải dựa vào người ta chứ.”
Giang Thừa mỉm cười: “Đúng ạ.”
Bởi vì lần này Giang Thừa nói chuyện với người nhà Trình Lâm nên ông nội không cau có nữa.
Khâu Mộng Kỳ nấu cơm xong, Giang Thừa cũng ở lại ăn một bữa, ăn xong anh bảo mình có việc phải về.
Ôn Giản ở nhà đau đầu với đống giấy trên bàn làm việc của Giang Thừa.
Trước khi ra ngoài Giang Thừa nhấn mạnh số 5.16 làm cô không hiểu nổi, nghe thấy tiếng mở cửa, cô để bút xuống rồi ra ngoài, quả nhiên thấy anh đứng ngay ở cửa.
“Sao anh về sớm thế?” Cô hoang mang hỏi: “Anh xác nhận xong chưa?”
Giang Thừa gật đầu, anh vừa cởi áo vừa dặn cô: “Em phái người theo dõi Trình Lễ Tiến nhé, buổi tối hôm 16/5 bọn họ sẽ giao dịch ma túy.”
Ôn Giản nghiêm túc hỏi: “Chắc chắn?”
Giang Thừa gật đầu: “Chắc chắn.”
Anh đi tới bàn làm việc, cầm quyển sổ của Ôn Giản, bút và giấy trắng, ngón tay viết thoăn thoắt trên giấy ngày Tư Đặc chuyển tiền:
Năm 2017: 1.2/2.1/3.01/4.02/5.6/6.03/7.5/8.12/9.1/10.2/11.1/12.3
Năm 2018: 1.04/2.07/3.7/4.5… (*)
(*) Bên Trung Quốc viết tháng trước ngày sau.
Sau đó anh lại viết 1×2, 3×4, 5×6… Viết 24 cặp rồi viết kết quả lần lượt từng phép tính xuống dưới.
2, 12, 30, 56, 90, 132, 182, 240, 306, 380, 462, 552.
650, 756, 870, 992, 1122, 1260, 1406, 1560, 1722, 1892, 2070, 2256.
Viết xong, Giang Thừa quay sang giải thích với Ôn Giản: “Hầu như mọi giao dịch đều tập trung ở đầu tháng, cũng không có gì đặc biệt cả nhưng Chung Ngọc Minh thích trò chơi toán học, ông ta sẽ không chọn bừa một ngày, quả nhiên…”
Giang Thừa đặt bút vào từng số: 12 viết thành 1.2, 56 viết thành 5.6, 132 viết thành 12.3, 182 thành 8.12, 240 thành 4.02, 306 thành 6.03.
Anh dừng lại nhìn Ôn Giản: “Em phát hiện ra chưa?”
Ôn Giản gật đầu, mỗi con số sẽ tạo thành ngày giao dịch, còn lại cái nào không làm được thì thêm số vào.
Ví dụ số 2, 30, 90 thì thêm số 1 tạo thành: 2.1; 3.01; 9.01.
Còn lại số 462 và 552 thì áp dụng quy luật trước tạo thành 10.2, 7.5, vừa vặn tạo thành 12 tháng trong năm, giống y như ngày giao dịch năm 2017 với Tư Đặc.
“Sáng nay em nói tuy Chung Ngọc Minh là cáo già nhưng bằng cấp cũng chỉ thế thôi, chắc chắn ông ta không dùng quy luật thâm sâu cao siêu, cùng lắm thì là cộng trừ nhân chia hoán vị… làm anh nhận ra Chung Ngọc Minh sẽ không nghĩ tới những thứ phức tạp, ông ta dựa vào các con số, xây dựng một quy luật dựa trên cộng trừ nhân chia và hoán vị, đây là thói quen của ông ta.”
Giang Thừa di bút tới dòng thứ 2: “Nhưng mấy số sau này quá to, không dễ đưa về phép tính đơn giản mà ông ta muốn, thế nên anh thử bỏ số cuối đi…”
Giang Thừa viết: 65, 75, 87, 99, 112, 126, 140, 156, 172, 189, 207, 225
“Anh cũng làm thử giống thế kia mới phát hiện…” Anh vừa nói vừa viết: 6.5, 7.5, 8.7, 9.9, 11.2, 12.6, 1.04, 5.16, 3.7, 10.8, 2.07, 4.5.
“Đây giống y như ngày giao dịch trong năm nay của Tư Đặc.”
Ôn Giản vô thức xem sổ, quả thật là y như đúc.
“Thế nên anh mới đoán ngày giao dịch vào 16 tháng 5.” Giang Thừa khoanh tròn, “Vì muốn xác nhận lại nên anh về nhà, muốn lấy danh nghĩa của ông nội hẹn nhà Trình Lâm ăn một bữa cơm, thuận tiện hỏi thăm Trình Lễ Tiến, không ngờ hôm nay nhà họ tới nhà anh chơi.
Theo những gì mẹ Trình Lễ Tiến nói thì mỗi tháng anh ta bận bịu mấy ngày, ít nhất có 1 ngày không liên lạc được, chắc là ngày giao dịch.
Vì đảm bảo an toàn nên hai bên không được mang điện thoại hay món đồ nào có thể phát tín hiệu.
Mà mấy ngày Trình Lễ Tiến bận đều trong phạm vi ngày giao dịch, lần gần đây nhất là Tết Thanh Minh, Trình Lễ Tiến mất liên lạc với người nhà, đây là căn cứ chứng minh suy đoán của anh.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Thừa cầm lịch lên xem.
Ôn Giản nhìn số 5.16 được Giang Thừa khoanh tròn rồi lại nhìn anh.
“Em đi sắp xếp ngay đây.” Cô nói.
~
------oOo------