Edit: Hạnh
—
Tiểu Ninh kéo tóc Ôn Giản, ép cô nằm xuống bàn.
Lưu Tiểu Vĩ giữ tay cô, để cô nói chuyện.
Mọi người cũng nhìn qua nhưng chỉ liếc mắt rồi thôi, chuyện này lâu dần cũng thành quen, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Lưu Tiểu Vĩ quay sang bảo hạ âm lượng xuống.
Tiêu Ca đi tới, gương mặt vẫn mỉm cười dỗ Ôn Giản hút thử, còn bảo hút sẽ không nghiện.
Tiểu Ninh cười lạnh, “Ờ, đúng đấy, không nghiện đâu, mẹ nó, năm đó anh lừa bà đây cũng bảo không nghiện, không ảnh hưởng tới sức khỏe, kết quả thì sao, bây giờ trông tôi có còn giống con người nữa không?”
“Từ thuốc phiện tới ma túy, anh nhớ xem anh từng dụ dỗ tôi thế nào?” Tiểu Ninh bóp gáy Ôn Giản, “Mấy người đối xử với cô ta cũng giống tôi năm đó vậy, lừa cô ta nếm thử, sau đó lệ thuộc vào mấy người, vòi tiền này nọ, cho mấy người chơi miễn phí.
Nếu Tào ca vừa mắt thì món tốt này không tới lượt anh đâu.”
Nghe tới đây, Ôn Giản giãy giụa, hoảng sợ nhìn Tiểu Ninh, “Tào ca là ai?
Cô quay đầu hỏi Lưu Tiểu Vĩ: “Lưu Tiểu Vĩ, chuyện này là sao, không phải tới đây chơi ư?”
Tiểu Ninh cười lạnh: “Thì là chơi đấy, đang chơi mà.”
Cô ta vừa cầm ống hút và giấy bạc đưa cho Ôn Giản vừa nói: “Mẹ cô không dạy cô không được tùy tiện đi chơi với người lạ à? Nhất là buổi tối, ngây thơ thì làm được gì chứ, ngây thơ thì có cơm ăn à?”
Lúc ống hút chạm vào mũi Ôn Giản, cô gắng sức tránh đi, vừa giãy giụa vừa nhìn Lưu Tiểu Vĩ, hỏi anh ta chuyện này là sao.
Lưu Tiểu Vĩ bối rối, lòng dạ lại ác độc, vừa bảo cô không sao, không nghe Tiểu Ninh nói vớ vẩn, vừa cầm ốm hút Tiểu Ninh đưa cho cô.
Ôn Giản hất ống hút đi, nhìn Tiểu Ninh chằm chằm, hỏi Tào ca là ai.
Tiểu Ninh thấy cô sợ hãi, cô ta cầm ống hút, lạnh lùng nói: “Tào ca hả, còn có thể là ai chứ, đại ca của bọn tôi, thích mấy cô gái xinh đẹp ngu ngốc không hiểu sự đời như cô đấy.”
Cô ta chỉ Tiêu Ca và Lưu Tiểu Vĩ: “Cô tưởng bọn họ nhiệt tình yêu thương cô hả, chỉ là câu dẫn cô trước thôi, lừa cô được rồi, để cô bám dính không rời rồi thì sẽ đưa cô cho đại ca của hai người họ thôi.”
“Cô giãy giụa làm gì chứ, vô dụng cả thôi, mấy người này dẫn cô vào đây rồi, cô đừng hòng yên ổn chạy ra, giống như cô ấy, xinh đẹp có tiền nhưng lại ngu, chỉ trách bản thân được thôi.”
Lúc nói chuyện, Tiểu Ninh ấn đầu Ôn Giản xuống, nhưng vì hút ma túy, người không có sức, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô ta vén tay áo, định ép cô.
Tay Tiểu Ninh trắng nõn, có nhiều vết sẹo chi chít, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả đều rạch bằng dao lam, trông rất ghê sợ.
Ánh mắt Ôn Giản khựng lại, nhìn Tiểu Ninh.
Đột nhiên cô ta tức giận, hung hăng ấn đầu cô: “Mẹ nó, cô đừng dùng ánh mắt thương hại này nhìn tôi.”
“Có sức thương xót thì chi bằng thương bản thân mình đi, tính xem bao giờ mình sẽ giống tôi.
Đm tôi ghét nhất là mấy đứa ngu như cô, tự chui đầu…”
Tiêu Ca đi tới kéo Tiểu Ninh ra, “Đủ rồi đấy, đừng phát điên nữa đi.”
Anh ta không tươi cười như trước nữa, lạnh lùng nhìn Ôn Giản: “Chúng tôi ở đây không cưỡng ép ai, mọi người đều là bạn bè, có gì tốt thì chia nhau, cũng phải biết giữ thể diện cho nhau, cô muốn phá à? Cô muốn giả vờ thanh cao thì sao còn đi với Lưu Tiểu Vĩ?”
Anh ta túm cổ Ôn Giản, định nhấc cô lên.
Ôn Giản gắng sức hất tay Tiểu Ninh ra, lẳng lặng sờ túi áo ấn tín hiệu báo nguy, đây là món đồ Uông Tư Vũ đưa cô, sau đó Ôn Giản cầm ấm trà thủy tinh trên bàn, ôm ở trước ngực.
Tiêu Ca và Tiểu Ninh bật cười.
Tiêu Ca cúi đầu, chặn cô ở góc tường, lạnh lùng nhìn cô giãy giụa.
Ôn Giản nhìn anh ta rồi nhìn Lưu Tiểu Vĩ đằng sau.
Cậu ta làm như không liên quan tới mình, cậu ta nhỏ con, miệng lưỡi ngon ngọt lừa cô tới đây, không đọ được với Tiêu Ca cao lớn, mà những người khác chỉ ngồi xem trò vui.
Có lẽ giống như Tiêu Ca nói, hơn một nửa là bị lừa tới, ngại ngùng không dám từ chối nên mới hút thử, cửa phòng bị khóa, không dễ chạy đi.
Ôn Giản còn tưởng Trương Mâu và Lưu Tiểu Vĩ cấu kết buôn ma túy qua Internet, không ngờ còn có ‘Tào ca’ đứng sau.
Kế hoạch của Uông Tư Vũ không nhắc tới vị ‘Tào ca’ này, bây giờ chắc cảnh sát đang mai phục dưới nhà Trương Mâu, chờ thời cơ thích hợp sẽ bắt anh ta lại.
Nếu không có ‘Tào ca’ thì chuyện này sẽ chẳng có gì, nhưng tình huống thay đổi, Ôn Giản sợ rút dây động rừng, sợ cá to bơi mất.
Cô muốn thông báo với Uông Tư Vũ mọi việc thay đổi, nhưng giờ cô không thể ra ngoài, cũng không thể để lộ thân phận của mình được.
Ôn Giản sốt ruột, gương mặt vẫn bình tĩnh giơ ấm trà lên, cảnh giác nhìn bọn họ.
Tiêu Ca muốn cướp ấm trà, Ôn Giản nhanh chóng tránh đi.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Tiêu Ca vang lên.
Anh ta nghe máy.
Ôn Giản thấy gương mặt bình tĩnh của anh ta thay đổi, gắt gỏng bảo: “Xui xẻo.”
Anh ta cầm điều khiển tắt nhạc đi.
“Tiểu Trương ở quầy lễ tân bảo có cảnh sát tới kiểm tra.
Đang hay thì đứt dây đàn, mấy người mới hút xong đi trốn trong WC đi, nên làm gì thì làm cái đấy.”
“Trương Toàn, mở cửa đi.”
“Lưu Tiểu Vĩ, phi tang ma túy vào nhà vệ sinh đi.”
“Trương Tiểu Ninh, đi bật thông báo cháy đi.”
“Còn cô nữa.” Tiêu Ca hung hăng nhìn Ôn Giản, “Cô dám nói lung tung thì tôi sẽ băm cô thành trăm mảnh.”
Nghe thấy mệnh lệnh, đám người mau chóng hành động.
Cửa phòng mở ra, đám người thu dọn đồ trên bàn, mọi việc rối tung cả lên.
Ôn Giản nhìn Lưu Tiểu Vĩ hoảng loạn, dù anh ta có tiếng nói trong đám người này thế nào, đối mặt với cảnh sát, chân tay cũng run lên theo.
“Tôi… để tôi giúp cậu.” Ôn Giản run rẩy, đặt ấm nước lên bàn, đi tới chỗ cậu ta.
Lưu Tiểu Vĩ hoảng loạn, quay lại quát: “Ai mướn.” Cậu ta gạt cô ra, nhưng dùng quá nhiều sức nên ấm trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.
Đám người trong phòng sửng sốt, quay đầu nhìn Lưu Tiểu Vĩ và Ôn Giản.
Ôn Giản hoảng sợ lùi vào một góc, chỉ Lưu Tiểu Vĩ: “Cậu ta làm rơi.”
Tiêu Ca nhìn thủy tinh trên sàn, rống lên, “Đừng động vào.”
Lưu Tiểu Vĩ thu dọng xong, xoay người muốn chạy đi, Ôn Giản lẳng lặng đá chiếc ghế con tới chân cậu ta, Lưu Tiểu Vĩ đi vội không để ý, thình lình vướng vào ghế, ngơ ngác ngã lảo đảo, thuốc phiện cũng rơi xuống.
Tiêu Ca vừa nghiêng đầu thì thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi.
“Lưu Tiểu Vĩ, đm mày vô dụng thế.” Anh ta gào ầm lên, ngồi xổm xuống muốn dọn đống thuốc phiện rơi vãi trên sàn, quay đầu quát, “Mẹ nó cô còn ở đấy làm gì, ra ngoài xem tình tình thế nào đi…”
Anh ta còn chưa nói xong thì cửa mở ra, cảnh sát cầm đèn pin đứng bên ngoài, nhìn đám người trong phòng rồi lại nhìn Tiêu Ca và Lưu Tiểu Vĩ ngồi trên đất.
“Mấy người đang làm gì thế?” Cảnh sát nhìn mặt Tiêu Ca rồi lại nhìn ống hút, giấy bạc và bột phấn.
Tiêu Ca ngây người, biết giờ giấu cũng vô dụng, ném đồ về phía cảnh sát, cũng ném điện thoại đi muốn chạy trốn.
Những người khác cũng ngoan cố chống trả, cầm ghế vứt vào người cảnh sát.
Trong lúc nhất thời, tiếng đánh nhau và tiếng hét chói tai vang vọng xung quanh, Ôn Giản ôm đầu ngồi một bên, cảnh sát lôi tất cả về đồn, kể cả cô.
~
------oOo------