Bình thường nếu như chúng ta vận động mạnh hoặc quá nhiều trong một lượng thời gian ngắn sẽ dẫn đến mệt mỏi, thân thể đau nhức, khó khăn sinh hoạt. À, vào vấn đề chính thì... Tử Khiêm đang lê lếch thân tàn của mình lăn lộn xung quanh cái giường mà gào rú:
- Vương Việt Thần, lão tử hôm nay còn việc phải làm. Sao ngươi có thể đối xử với lão tử như vậy hả?
Anh vừa hút thuốc vừa liếc cậu, một câu cũng chả buồn trả lời, gương mặt lại biểu lộ cảm xúc khó chịu, hít một hơi khói dài sau đó ung dung bước lại sofa ngồi bắt chéo chân. Lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp:
- Im miệng chút đi, mới sáng sớm đã la inh ỏi, em bị điên à?
- Có anh điên thì có >""
- Lỗi gì? Mẹ anh lúc đầu tất nhiên phải shock rồi, đó là chuyện bình thường thôi. Dù sao anh cũng chán cảm giác làm con rối rồi. Anh muốn được tự do.
- Ưm...ưm.. híc híc.
- Ngoan, nín đí!
Việt Thần xoa đầu cậu, vui vẻ cười, nụ cười của anh làm xóa tan mọi băng giá, lần đầu tiên cậu thấy anh cười đẹp như vậy. Nắng mặt trời như đang tỏa sáng trước mặt cậu, niềm hạnh phúc nhân đôi khi anh hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó lấy tay xoa đầu, ôm cậu vào lòng nói tiếp:
- Chúng ta dù thế nào đi nữa cũng phải tiếp tục cố gắng, ân? Dù em có là ai, hay như thế đi nữa anh vẫn yêu em.:")
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá nhẹ nhàng bay bay đáp xuống mặt đất, ánh mặt trời rực rỡ hơn, đâu đó một giai điệu ngọt ngào vang lên hòa cùng nhịp đập hai trái tim.
P/s: Thật tình là tớ vô cùng muốn viết cảnh hành động cho màn come out của hai bạn trỏe... nhưng mà...thôi đợi khi khác vậy =)))