Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Tạ Ninh đọc cuốn tiểu thuyết “Với tay bắt lấy sao trời”, cô đã có ấn tượng tốt với nam phụ Mạch Trường Thanh.

Là một chàng trai có ngoại hình rạng rỡ, đối xử với mọi người hết mực chân thành, có thể nói Mạch Trường Thanh là người hội tụ tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người đàn ông mà phụ nữ nên yêu.

Đáng tiếc anh lại là bị tác giả gắn cho một cái não yêu đương đến bi lụy.

Chỉ vì nữ chính Châu Sa đối xử tốt với mình được vài lần, hỏi thăm mình được vài hôm mà Mạch Trường Thanh moi móc hết con tim để theo đuổi người trong mộng, thậm chí hi sinh cả tương lai sự nghiệp đang trên đà phát triển của mình.

Tạ Ninh nhìn ánh mắt quá đỗi thuần khiết của người bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy buồn thương vô cớ.

Nhìn mà xem, Tạ Ninh không phải nữ chính, nhưng chỉ vì những lần tiện tay giúp đỡ mà Mạch Trường Thanh lại có thể hết lòng đối xử với cô như vậy, thậm chí còn mong muốn kết bạn với một người bình thường kém cỏi như cô.

Tạ Ninh cắn môi, nhìn tòa chung cư quen thuộc đã dần hiện ra trong tầm mắt, cuối cùng dứt khoát lên tiếng.

“Mạch Trường Thanh, anh nói là anh muốn trở nên thân thiết với tôi phải không?”

“Chúng ta thật sự là bạn thân chứ?” Tạ Ninh hỏi lại lần nữa.

Mạch Trường Thanh ngừng xe, vẻ mặt kiên định gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự muốn trở thành một người thân thiết với Ninh Ninh.”

Tạ Ninh bấm hạ cửa kính, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua xua đi không khí ngột ngạt trong khoang xe nhỏ bé.

Cô đưa tay vén lớp tóc mai dính vào gò má, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạch Trường Thanh thật sâu.

“Vậy anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?”

“Chuyện gì, nếu không phải là chuyện phạm pháp thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ thực hiện cho Ninh Ninh.” Mạch Trường Thanh cười hiền.

“Nếu một ngày nào đó, anh bị một người con gái mà mình yêu thương từ chối tình cảm của mình, tôi hi vọng anh có thể mạnh mẽ vượt qua, tiếp tục con đường trở thành diễn viên thực lực nổi tiếng, đừng chỉ vì một phút đau đớn nông nổi mà bỏ mặc cuộc sống, trước mắt anh mất đi một người, nhưng sau lưng anh có hàng ngàn hàng vạn người vẫn luôn yêu thương và dõi theo anh, cho nên anh nhất định phải sống và sống thật tốt, làm việc thật chăm chỉ và chứng minh cho mọi người thấy anh xứng đáng đứng trên đỉnh cao.”

“Anh… hứa với tôi được không?” Tạ Ninh run giọng nói.

Mạch Trường Thanh có chút buồn cười, lại hơi cảm động.

Tại sao Tạ Ninh lại nghĩ anh có thể yếu đuối đến mức chỉ vì một lời từ chối mà nghĩ quẩn đến mức chấm dứt cuộc đời của mình một cách lãng xẹt như vậy chứ.

Nhưng mà thấy cô gái nhỏ ánh mắt hoe đỏ nhìn mình, Mạch Trường Thanh biết là cô thật tâm lo lắng cho anh mới nói những lời như vậy.

“Được, tôi hứa với Ninh Ninh, cho dù gặp bất kể khó khăn gì, tôi cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua, hoàn thành ước mơ trở thành diễn viên thực lực nổi tiếng.”

Giọng nói của Mạch Trường Thanh chắc nịch, cuối cùng cũng khiến Tạ Ninh yên tâm.

Cô bật cười đưa tay với anh làm động tác móc ngoéo.

“Hứa đấy, không được nuốt lời.”

Tạ Ninh bước xuống xe, vẫy tay với Mạch Trường Thanh rồi đi về phía cầu thang.

Lại thấy Mạch Trường Thanh vội vàng đuổi theo.

“Ninh Ninh, vậy còn câu hỏi của tôi hồi nãy, cô vẫn chưa trả lời.”

Tạ Ninh quay người lại: “Hả?”

“Cái kia… Ninh Ninh có đồng ý cho tôi cơ hội để quan tâm đ ến cô hay không?” Mạch Trường Thanh hỏi lại lần nữa.

Quan tâm như bạn bè thân thiết, như người một nhà, như Tưởng Y.

Có đúng không?

Vậy thì tốt quá rồi, nếu được như vậy thì từ nay về sau Tạ Ninh sẽ có thêm một người bạn yêu thương và lo lắng cho mình.

Cô đồng ý quá đi chứ.

Tạ Ninh gật đầu thật mạnh: “Được chứ, tôi cầu còn không được, cám ơn anh Mạch Trường Thanh.”

Có khi niềm vui đột ngột đến rất đỗi tình cờ, vào một ngày bình thường đến đơn giản nhưng lại khiến người ta mơ hồ đến không thể tin được.

Mạch Trường Thanh giơ tay lên, dịu dàng vén tóc mai đã rối bời bên vành tai của Tạ Ninh, thở dài một tiếng.

Thật là chịu không nổi mà, muốn ôm cô ấy một cái quá.

Mạch Trường Thanh đã nghĩ như thế đó.

Tạ Ninh đứng vẫy tay một lúc lâu, cho đến khi chiếc xe của Mạch Trường Thanh khuất bóng, cô mới nhảy chân sáo đến cầu thang dẫn lối lên phòng trọ nhỏ bé ọp ẹp của mình.

Khu chung cư này đã cũ lắm rồi.

Dưới khoảnh sân chung hướng ra khu vực đậu xe cây cỏ mọc um tùm.

Tường rêu ố màu không ai thèm sơn lại.

Đèn hành lang cái còn sáng, cái đã bị cháy bóng từ đời nào nhưng chẳng ai chịu đả động đến.

Tạ Ninh lần mò đi trong ánh đèn pin mờ mịt của điện thoại lên đến tầng năm.

May mắn sao khu nhà này bao nhiêu năm nay vẫn nổi tiếng là an ninh, mọi người ở đây đều đã nhẵn mặt nhau hết cả, cho nên cho dù Tạ Ninh đi sớm về khuya cũng không thấy sợ hãi cho mấy.

Sau khi lọ mọ tìm được chùm chìa khóa trong túi xách, Tạ Ninh quen thuộc tra vào ổ khóa mà không cần sự trợ giúp của ánh đèn điện thoại nữa.

Cho nên cô không hề nhìn thấy được bóng đen đằng sau đang dần áp sát vào mình.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một cánh tay dài rắn chắc vươn đến chặn ngang khiến Tạ Ninh giật mình hét lớn.

“Ai đấy?”

Thân hình cao lớn được bọc trong chiếc áo khoác gió đen cài kín đến cổ, gương bọc được che giấu dưới lớp khẩu trang cùng mũ lưỡi trai được kéo thật thấp đến tận mí mắt.

Nhưng mùi hương nước hoa quen thuộc cùng khí lạng cố hữu toát ra từ anh khiến Tạ Ninh ngay lập tức biết được đối phương là ai.

“Anh Thần?”

“Tôi còn tưởng em quên mất tôi còn tồn tại rồi đấy.” Hạ Huyễn Thần châm chọc nói.

Bởi chuyện kia vẫn chưa quên được, Tạ Ninh có phần bối rối khi đối diện với Hạ Huyễn Thần.

“Sao anh lại đến đây giờ này?”

Hạ Huyễn Thần vẫn áp sát lấy Tạ Ninh, nửa o nửa ép đẩy cô vào trong nhà, giọng điệu hậm hực: “Em cũng biết giờ này đã khuya rồi còn muốn đứng ở đây hàn huyên cho mọi người nhìn thấy sao?”

“Đúng đúng, không nên, không nên, bây giờ đã trễ thế này, có gì ngày mai tôi đến công ty gặp anh được không?” Tạ Ninh nhỏ giọng lôi kéo.

Nhưng chẳng hề lay động nổi thân hình to lớn vững chắc như quả núi của Hạ Huyễn Thần, ngược lại bị anh ôm vào trong nhà, còn trở tay khóa cửa lại.

Khách đã đến nhà, thậm chí vắt chéo chân ngồi hẳn trên sofa chờ đợi, Tạ Ninh không thể không tiếp đón, cô uể oải chỉ vào tủ lạnh hỏi: “Anh muốn uống gì? Tôi có nước lọc, cafe gói và nước ngọt.”

“Nước lọc là được rồi.” Hạ Huyễn Thần ngả người ra lưng ghế, thái độ vô cùng tùy ý.

Khi ly nước đã vơi hơn nửa, Hạ Huyễn Thần mới l.i.ế.m môi ra vẻ hài lòng, ngón tay gõ lên thành ghế ra chiều suy nghĩ.

Tạ Ninh mãi không thấy anh mở miệng nói chuyện nên có hơi sốt ruột: “Anh đến tận đây tìm tôi có chuyện gì không?”

“Em vừa đi đâu vè?” Hạ Huyễn Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tạ Ninh lúng túng: “Đi… đi ăn tối với bạn.”

“Là ai mà đi đến tận giờ này mới về, còn nồng nặc mùi rượu?” Hạ Huyễn Thần nheo mắt sấn tới.

Tạ Ninh có hơi bực bội khi Hạ Huyễn Thần hỏi sâu đến như vậy, ngữ điệu có chút khó chịu.

“Bạn của tôi thì sao anh Thần biết được. Tôi là người trưởng thành, muốn đi đâu thì đi, về lúc nào thì về, còn phải báo cáo cho anh nữa sao?”

“Anh có gì muốn nói thì nói nhanh lên, giờ này đã trễ lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Tạ Ninh sẵng giọng muốn tiễn khách.

Hạ Huyễn Thần khoanh tay, nụ cười rét lạnh: “Tốt lắm Tạ Ninh, em có thể ở ngoài chơi bời với một tên đàn ông khác đến tận giờ này, đến lượt tôi là tìm lý do để đuổi đi, em đúng là lớn gan rồi.”

Tạ Ninh giật mình, ánh mắt đảo loạn: “Cái gì mà chơi bời, cái gì mà người đàn ông khác, chúng tôi là quan minh chính đại đi ăn tối cùng nhau. Bộ bạn bè thân thiết thì không được như vậy sao?”

Hạ Huyễn Thần đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Tạ Ninh, nhìn cô run rẩy co rúm ở một góc tường, cả thân hình chậm rãi bao vây lấy, ánh mắt lóe lên như một con thú săn mồi: “Ai là bạn bè thân thiết với em? Mạch Trường Thanh ư? Tôi đã cấm em không được qua lại với cậu ta cơ mà, vì sao em không chịu nghe lời hả?”

Tạ Ninh gân cổ cãi: “Vì sao tôi không được qua lại với Mạch Trường Thanh chứ? Bây giờ tôi kết bạn với ai cũng phải có sự đồng ý của anh sao? Nực cười thật đấy?”

“Bạn bè gì lại có thể ngồi trên xe nói chuyện cả buổi như thế, bạn bè gì mà lại vén tóc mai rồi xoa đầu thân mật vậy chứ hả?” Hạ Huyễn Thần nổi điên đ.ấ.m tay vào tường chất vấn.

Tạ Ninh trước giờ là người ôn hòa đến nhát gan, nhưng ẩn sâu bên trong lớp lông thỏ mềm mại lại là một trái tim ngầm nổi loạn.

Nếu bị ép đến đường cùng, cô sẽ bất chấp mà chống trả không cần biết đến hậu quả.

Giống như bây giờ vậy, càng bị Hạ Huyễn Thần chèn ép, Tạ Ninh càng muốn chọc giận anh.

“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến anh không? Chúng tôi là bạn bè thân thiết, còn anh là cái gì với tôi? Cho dù sau này chúng tôi có yêu đương với nhau thì anh cũng chẳng có tư cách gì để gặng hỏi cả.”

Câu nói đó ngay lập tức đ.â.m thẳng vào vết thương đang đau nhói của Hạ Huyễn Thần mấy hôm nay.

Ánh mắt anh long lên sòng sọc, những tia m.á.u vằn vện đỏ rực như lò lửa. Hàm răng anh nghiến chặt và khuôn cằm sắc lạnh căng cứng. Những đường gân thái dương gồ lên chằng chịt kéo dài xuống tận cổ.

Trông Hạ Huyễn Thần lúc này không khác gì một con quỷ khát m.á.u đang muốn xé xác Tạ Ninh trước mặt.

“Em nói như vậy? ” Anh gầm lên như dã thú bị thương.

“Được lắm Tạ Ninh, em còn dám nói như vậy, là tôi đã coi thường em rồi, hôm nay tôi không dạy dỗ em ra trò thì không phải là Hạ Huyễn Thần.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio