Ngày đầu tiên đến trường quả nhiên có nhiều biến cố hơn cô tưởng. Và cũng nhờ điều đó cô cũng có thể biết được những người mình nên đụng vào và không nên đụng vào.
Ngồi trên xe buýt trở về, Mộ Thiên Du không về nhà ngay mà ghé qua quán cà phê để nhận ca làm của mình.
Chị Mẫn Nhi thấy cô bước vào, khoắt lên mình bộ đồng phục của trường A thì rất đỗi ngạc nhiên.
- Hình như bộ đồng phục này là......... - Chị cố tình khó hiểu.
Tất nhiên là cô biết được ý nghĩa trong câu nói của chị. Một người phải đi làm thêm như cô thì làm sao có đủ khả năng để vào một ngôi trường sang trọng như vậy.
- Là em nhận được học bổng của trường. - Cô từ tốn trả lời.
- À.... thì ra là thế.
Nói rồi, cô láy trong chiếc balo to tướng của mình chiếc áo đồng phục của quán cà phê rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Đang dọn dẹp ly, chén ở các bàn cho khách thì bỗng điện thoại của cô đổ chuông.
- Alo - Cô bắt máy.
- Mộ Thiên Du hả? Cậu ở đâu đấy?
- Tớ đang làm việc ở quán cà phê.
- Được rồi tớ sẽ đến đó ngay. - Chu Mạc mạc hớn hở.
Cô nhóc này quá trẻ con nên cô không thích nói nhiều với cậu ta, để mặc cậu ta thích làm gì thì làm.
Khoảng chừng phút sau, Chu Mạc Mạc đã có mặt tại quán:
- Cậu tới đây làm gì thế? - Mộ Thiên Du hỏi
- Cậu dạy tớ học nhé?
- Tớ đã nói là tớ không rảnh rồi. - Cô bắt đầu cáu.
- Đi mà, tớ năn nỉ......nha.....nha...... - Chu Mạc Mạc nắm cánh tay cô lắc lư qua lại, dáng vẻ nhõng nhẽo.
- Coi như là tớ thua cậu.
Nụ cười rạng rỡ nở trên môi của Chu Mạc Mạc, cậu ấy kéo Mộ Thiên Du đến chiếc bàn trong gốc quán, lôi trong cặp ra một đống sách vở như là anh, toán, lý, hóa, toàn là những môn chính. Kiểu này thì cô còn phải dạy cho cậu ta dài dài.
Tiếng chuông gió treo ở cửa ra vào kêu " leng keng "
Chị Mẫn Nhi nhanh nhẹn chào khách:
- Xin chào quý khách.
Theo thói quen, Mộ Thiên Du quay đầu lại nhìn. Cô bắt gặp Hoắc Dạ đang đi vào cửa tiệm. Hôm nay cậu ta không đi cùng với đám Trương Lôi Vĩ mà lại đi một mình.
Cậu ta lựa một chỗ ngồi và ngồi xuống. Thấy cậu ta cứ hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài cửa, gương mặt mang vẻ chờ đợi thu hút ánh nhìn của máy chị nhân viên.
- Đó không phải là Hoắc Dạ hay sao, cậu ta tới đây làm gì thế nhỉ, sao lại đi một mình? - Chu Mạc Mạc ngồi bên cạnh cô bất ngờ.
Không để ý tới Hoắc Dạ, cô thúc giục Chu Mạc Mạc học cho nhanh để cô còn làm việc của mình.
Sau gần tiếng đồng hồ vò đầu bứt tai với Chu Mạc Mạc, cuối cùng cô cũng xong với cậu ấy. Dạy cho cậu ta chẳng khác nào dậy cho trẻ em bị tự kỉ học. Cậu ta gần như là mất căn bản hoàn toàn thế mà cô không hiểu làm thế nào mà cậu ta có thể ngoi lên tận lớp , quả là một kì tích.
Liếc mắt qua chỗ Hoắc Dạ ngồi, cô thấy cậu ta ngữa đầu ra sau ghế, đôi mắt nhắm nghiền, máy chị nhân viên thấy thế cũng không dám đánh thức cậu ta.
Có vẻ như người cậu ta đang đợi đã không đến.
Cũng gần h đêm, nhân viên bắt đầu dọn dẹp quán nhưng vẫn không một ai dám đánh thức Hoắc Dạ. Sau một hồi đùn đẩy cho nhau cuối cùng cô vẫn là ngươi gọi cậu ta dậy.
Nhìn cậu ta ngủ thật bình yên, cảm giác như là mọi âm thanh xung quanh không hề ảnh hưởng tới cậu ta. Hàng lông mi cong vút chính là điểm thu hút cô nhất trên mặt cậu ta.
Cô dùng chân đá mạnh vào chân của cậu ta. Cậu ta từ từ tỉnh dậy.
- Quý khách chúng tôi phải đóng cửa quán rồi. - Cô từ tốn nói.
- Ừ - Cậu ta vừa nói vừa ngáp dài
Nói rồi, cô xoay người định đi, bỗng cậu ta nói dựt ngược cô lại.
- Cậu ở đâu? Để tớ đưa cậu về.
- Không cần đâu, tôi tự về được - Cô lạnh lùng trả lời.
Không đếm xỉa đến cậu ta, cô đi thẳng đến nơi để đồ của mình.
Thay chiếc áo đồng phục, đeo balo của mình và rời khỏi quán.
Vừa bước ra khỏi quán, cô bắt gặp Hoắc Dạ đứng dựa lưng vào cửa. Không lẽ cậu ta đang đợi cô hay sao?
- Để tớ đưa cậu về. - Cậu ta đề nghị một lần nữa.
- Ừ.
Dù gì giờ này cũng không còn xe buýt, đi taxi cũng quá tốn kém đối với cô. Được một người tình nguyện chở mình về như thế này thì mình phải biết nắm bắt cơ hội.
Cậu ta đi tới chỗ để xe, dắt ra một chiếc xe đạp địa hình.
Điều này làm cô khá bất ngờ. Đối với một người sở hữu chuỗi cửa hàng xe hơi như cậu ta thì chắc hẳn ở tuổi này cậu ta đã có cho mình một chiếc xe hơi hạng sang. Nhưng không cậu ta lại chọn cho mình một chiếc xe đạp thể thao phù hợp với tính cách mạnh mẽ của mình.
Quả là một con người khiêm tốn.
Chiếc xe đạp của cậu ta không có chỗ ngồi ở phía sau làm cô cũng thắc mắc.
- Tớ ngồi như thế nào đây? - Cô hỏi.
- Cậu đứng trên hai đồ gác chân ấy, vịn vào vai tớ là tớ sẽ đưa cậu về nhà. - Cậu ta vừa nói vừa cười hì hì.
Nói rồi, cô trèo lên xe của cậu ta, vịn vào vai của cậu ta. Tuy có hơi ngại nhưng cô cảm thấy rất thích.
Vai của Hoắc Dạ quả thực rất rộng, cô còn có thể cảm nhận được sự săn chắc.
Cậu ta bắt đầu đạp, những làn gió lùa vào mái tóc cô. Hai người không nói một lời nào vì cơ bản cô không biết nói gì với cậu ta. Vừ ngắm thành phố về đêm, vừa thưởng thức làn gió mát mà mới đó cô đã về tới nhà.
Cậu ta dừng trước khu căn hộ của cô.
- Đây là nơi cậu sống sao? - Cậu ta hơi bất ngờ
- Ừ.
Nhà cô không phải là nghèo, bố cô vẫn đủ để chi trả để cho cô sống trong một khu căn hộ tầm cỡ người giàu. Còn cô thì lại thích đi làm thêm và kiếm học bổng nên mọi người tưởng nhà cô nghèo là điều đương nhiên.
Cô cảm ơn cậu ta qua loa rồi đi thẳng vào bên trong.