Vinh Kinh vốn đã nghĩ dưa hái xanh không ngọt, muốn tìm một cơ hội chia tay Thích Ánh để đối phương có thể tự do bay nhảy.
Không đợi anh nghĩ ra một lý do thoả đáng, đối phương lại mở lời trước, còn có chuyện tốt hơn vậy nữa sao?
Mà bởi vì phản ứng chậm chạp nên anh trầm mặc im lặng một lúc, Thích Ánh đương nhiên hiểu nhầm là do thương tâm quá độ.
Nghe được Vinh Kinh nói hai từ "Được thôi", cậu càng cảm thấy Vinh Kinh đang trên đà sụp đổ, không ai có thể hiểu được Alpha có thể bộc phát uy lực kinh khủng thế nào hơn so với Omega bọn họ. Thích Ánh sắc mặc nghiêm túc hẳn, ngữ khí cũng cẩn thận từng li từng tí: "Vinh, Vinh Kinh, anh có thể bình tĩnh hơn không?"
Thích Ánh nhìn mình chân tay nhỏ nhắn, Vinh Kinh chỉ cần một cánh tay là có thể lật ngã cậu một cách dễ dàng. Đừng bao giờ đánh giá quá cao sự kiềm chế của một Alpha tốt thế nào sau khi nói lời chia tay.
Nếu Vinh Kinh cứ như trước đây khóc ròng ròng, khổ sở cầu xin cậu hồi tâm chuyển ý thì cậu cũng không đến mức phải suy nghĩ quá nhiều.
Thế nhưng bây giờ, với thần tình lạnh lùng và kiệm lời, anh chỉ nói đúng một câu như thế.
Dường như đang nói đến một vấn đề gì đó chẳng liên quan đến cậu.
Một Omega như cậu, có thể hạ mình mà chấp nhận Vinh Kinh vốn là một chuyện rất hiếm có rồi, cho nên Vinh Kinh làm sao có khả năng thờ ơ với việc chia tay như thế, không thể nào!
Vì vậy nhất định phải thật nhẫn nại, anh hiện tại khẳng định đang rất tức giận.
Thích Ánh không hề nghĩ đến Vinh Kinh sẽ có lúc bạo phát, vẫn tưởng cứ như vậy nhân nhượng cho yên chuyện rồi chia tay.
Phản ứng của Vinh Kinh thực sự quá nằm ngoài dự liệu của cậu.
Bầu không khí cứng ngắc, Vinh Kinh ngẩng đầu nhìn về phía Thích Ánh, nỗ lực dùng ánh mắt chân thành nói cho đối phương biết, anh là hai tay hai chân đồng ý: "Tôi rất bình tĩnh."
Mắt thấy thần sắc của Thích Ánh từ khinh bỉ đến bất mãn lại tới vi diệu phẫn nộ, Vinh Kinh cảm thấy được người của thế giới này cùng quê nhà của anh không giống nhau lắm, vừa nãy tại nhà vệ sinh gặp phải người đàn ông cũng thế, đều tỏ vẻ kinh sợ, cứ như anh là con thú dữ lúc nào cũng có thể công kích đối phương.
Thích Ánh tỉ mỉ quan sát một hồi mới xác định Vinh Kinh là thật tâm thật lòng đồng ý chia tay, cũng là thật tâm thật lòng không quan tâm cho lắm.
Không hiểu vì sao, rõ ràng là cậu mở lời, nhưng trong lòng như có một đám lửa đang thiêu đốt.
Cậu là hoa khôi khoa Thiết kế nhân vật điện ảnh của Học viện Thiết kế Nghệ thuật Điện ảnh Truyền hình, cậu năm đó thi cử nghe lời chuyển hướng, ngoại trừ khoa biểu diễn được yêu thích nhất, khoa này lại có điểm xét tuyển thấp nhất.
Thích Ánh khôn vặt chơi khéo, chỉ cần đi ra ngoài nói mình học trường Điện ảnh, sẽ không có ai quan tâm cậu đến từ cái bộ phận cụ thể nào, tóm lại đều sẽ có cơ hội tiếp xúc với đạo diễn và biên kịch.
Cho dù không phải vì đại học hay khoa, dù sao cậu cũng là một Omega hiếm hoi lại còn là hoa khôi của khoa, Vinh Kinh phải mất mấy năm mới có thể theo đuổi được, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?
Nghe hợp lý sao?
Cậu nhìn Vinh Kinh, người đang uống cappuccino và vuốt ve em mèo, như thể cậu nghe thấy câu trả lời thầm lặng của Vinh Kinh: Hợp lý.
Thích Ánh có chút không cam lòng, luôn muốn nói thêm cái gì đó, ít nhất phải nhìn thấy Vinh Kinh vì cậu mà cảm xúc kịch liệt hơn.
Đối phó với Alpha có rất nhiều bện pháp, đây cũng là niềm kiêu ngạo mà cậu đã vun đắp trong nhiều năm.
Thích Ánh vừa rồi còn đang hờn dỗi, rất nhanh liền biến thành bộ dáng rưng rưng muốn khóc: "Em cũng không muốn, em thật sự không nghĩ mọi thứ lại trở nên thế này. Anh xem lại mình đi, thân là Alpha, lại không hề quyết đoán và quyến rũ, trước đây em đã cho anh nhiều cơ hội đi thử vai, anh đều không biết nắm lấy? Anh đã làm em thất vọng biết bao nhiêu lần?"
Nếu là nguyên chủ, đã sớm vì Thích Ánh ôn nhuyễn lời nói nhỏ nhẹ mà hổ thẹn muốn chết.
Mà Vinh Kinh tư duy sớm đã chia thành ngã ba đường, nhìn một thằng đàn ông vừa mềm vừa yếu, cơ thể anh không thể thích ứng được.
Anh tuyệt vọng tự nhủ rằng thế giới quan nát bét có thể xây dựng lại, dù quá trình chấp nhận sáu giới tính rất khó khăn, nhưng có thể chậm rãi khắc phục.
Vì không muốn làm đối phương lúng túng, anh lễ phép gật đầu.
Thấy không có hiệu quả, Thích Ánh liền thực hiện một biện pháp quyết liệt khác: "Anh nhìn trước nhìn sau mà xem, có biết bao nhiêu Beta đều tốt hơn anh?"
Câu nói này có thể nói là vũ nhục Alpha, không một Alpha nào có thể chấp nhận bị đem ra so sánh cùng Beta.
Đang nói chuyện, cậu nhìn xuống dưới bàn, tất của Vinh Kinh đã rách lỗ chỗ.
Nếu là nguyên chủ, e rằng lúc này muốn đào một cái lỗ chui xuống lòng đất, nguyên chủ là người không muốn mất mặt trước mặt Thích Ánh, dù có túng quẫn đến đâu.
Nhưng bây giờ đổi lại là Vinh Kinh, lại như không có chuyện gì xảy ra.
Thích Ánh vĩnh viễn sẽ không biết, người trước mặt và cậu về cơ bản đã bất đồng tư duy về chiều không gian.
Anh hoàn toàn không hiểu được sự miệt thị giới tính vừa nãy.
"Anh biết em từ trước nay mong muốn cái gì, mà anh thậm chí còn không chịu nắm lấy cơ hội đi thử vai. Em không thể nhìn thấy được tương lai của chúng ta..."
Cứ như vậy, vốn là vấn đề của Thích Ánh, dần dần chuyển biến thành là do Vinh Kinh không nhạy bén, làm cho cậu quá thất vọng nên cậu mới bất đắc dĩ rời đi.
Vinh Kinh yên tĩnh lắng nghe, từ đầu đến cuối đều không phản bác, Thích Ánh đột nhiên cảm thấy e rằng Vinh Kinh chỉ là quá yêu cậu, mới biểu hiện bình thản như vậy.
Cứ thế chậm rãi, Thích Ánh đi từ việc chọn nhầm người, đến kể khổ, chân tình thực lòng mà nói lên cuộc sống đầy khổ sở của mình. Trong khoảng thời gian đó, Vinh Kinh chu đáo pha một tách cà phê cho cậu, cậu lại cảm thấy Vinh Kinh sao mà tốt thế, một con liếm cẩu ưu tú như vậy sau này còn có thể tìm ra không đây.
Vinh Kinh nhìn như chuyên tâm, trên thực tế hồn ở trên mây từ đời nào rồi. Anh một bên vuốt ve em mèo trên đầu gối, vừa nghĩ đến người vừa nãy nhìn thoáng qua trên TV cùng với bộ phim kia.
Thích Ánh sau khi nói khô cả họng, rốt cuộc dừng lại câu chuyện, thực ra còn có chút chưa đã, nhưng do buổi tối kim chủ hẹn hắn hẹn gặp đạo diễn để thử vai, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Vinh Kinh thì tốt đấy, nhưng cũng chỉ là một con chó liếm ăn thì không ngon, bỏ thì lại thấy tiếc mà thôi.
Cậu không sai, đây chỉ là kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Nghĩ theo cách này, tâm lý của Thích Ánh cũng cân bằng hơn rất nhiều.
Vinh Kinh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhớ đến thời gian tác dụng của thuốc, mắt thấy sắp đến lúc rồi liền quyết định đứng dậy đi tính tiền.
Thích Ánh biết Vinh Kinh vẫn luôn cần kiệm tiết kiệm, giờ đến cả đôi tất cũng rách, quần áo mấy ngày nay vẫn chưa thay, Thích Ánh muốn thay anh trả tiền nhưng bị Vinh Kinh ngăn lại: "Để tôi."
Cuối cũng cũng trút bỏ được những khúc mắc còn sót lại của nguyên chủ, Vinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, hao tài tiêu tai, huống hồ phong độ đàn ông vẫn là cần thiết.
Vẫn là lời nói gãy gọn, nhưng lại đầy mạnh mẽ.
Thích Ánh mặt hơi đỏ lên, đứng tại chỗ, rất nghe lời.
Thế nào lại có cảm giác Vinh Kinh bỗng nhiên thật mị lực, là ảo giác sao?
Nhìn Vinh Kinh bên chân có vài bé mèo rập khuôn từng bước theo sát, biểu tình Thích Ánh có chút quái lạ.
Vinh Kinh là học trưởng năm cuối của cậu, trước đây trên trường học cũng có mèo hoang, mà xưa nay đều không thích thân cận với anh.
Hơn nữa cậu tới quán cà phê mèo này rất nhiều lần, mèo nơi này đứa này so với đứa kia càng ngạo kiều, trên tay không có đồ ăn thì sẽ không chủ động tiếp cận con người, hình như còn chưa thấy qua chúng nó lại có thể dính người đến vậy.
Thích Ánh: "Chúng nó hình như rất yêu thích anh?"
Vinh Kinh liếc nhìn bé mào nằm nhoài trên chân anh, thuận miệng "A" một tiếng, đời trước hắn không làm gì cũng được động vật yêu mến, cho nên cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Trước khi đi, Thích Ánh nhìn bộ dáng chán nản của Vinh Kinh, hiếm thấy mà có một tia thương cảm.
Trong tay cậu có một cơ hội thử vai, bởi vì nhân vật không thích hợp nên cậu cũng không cân nhắc.
Cậu hỏi mượn bút từ nhân viên phục vụ, viết thời gian và địa điểm thử vai xuống rồi nhét vào tay Vinh Kinh, nghiêm nghiêm túc túc nói: "Anh cũng đừng có ngơ ngơ ngác ngác mà sống như vậy nữa, nếu không sẽ không có Omega nào nguyện ý chịu thiệt mà ở cùng anh đâu, Alpha nên có tiền đồ."
Vinh Kinh ở thế giới cũ là một người có giáo dục tốt, ngay cả khi không đồng ý, anh cũng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác, và ít khi làm người ta lúng túng.
Mà anh thần kinh phản xạ so với người thường chậm một giây, nghe vậy đáp lại: "Ý kiến của cậu tôi sẽ cân nhắc."
Trong trí nhớ Vinh Kinh, bạn trai nhỏ của nguyên chủ là một người bốc đồng khó chơi, cho nên Vinh Kinh hôm nay tuân theo nguyên tắc thuận theo đối phương, tục ngữ nói thật đúng, thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó, trước tiên cứ đưa đi rồi nói tiếp.
Thỉnh thần dung dị tống thần nan – 请神容易送神难 – (tục ngữ, mời thần đến dễ tiễn thần khó; hình dung có một số thế lực mời đến thì dễ, mời đi thì khó). /nguồn:
Anh chỉ là nói chuyện bình thường, nhưng trong tai người khác lại có vẻ chân thành nghiêm túc.
Thích Ánh cảm thấy chính mình đánh một quyền vào cây bông, chút ghét bỏ còn sót lại trong miệng cũng không nói ra nổi.
Hai người cũng không chú ý đến, một Omega mặc đồ đỏ khác đến tính tiền liếc nhìn Thích Ánh, thần sắc xem thường.
Vinh Kinh quét thử Huabei của nguyên chủ, thấy được khoản nợ phải được trả hết vào đầu tháng sau trước khi nó tính tiền lãi, thật có cảm giác phải kiếm tiền ngay lập tức.
Huabei là một dịch vụ cho vay quy mô nhỏ được điều hành bởi một công ty tài chính thuộc Alibaba
Nhắc mới nhớ, thế giới đã thay đổi rất nhiều, cớ sao Huabei vẫn phát triển mạnh thế?
Tên của những người nổi tiếng ở quê nhà anh đều đã tìm qua, họ cũng chưa từng xuất hiện ở thế giới hiện tại này.
Sau khi tính tiền, chuông điện thoại di động vang lên, Vinh Kinh nhìn thấy cái tên trên màn hình, trong lòng hơi nhảy lên một cái, đặt lại dép lê vào máy khử trùng rồi bước nhanh ra ngoài.
Anh vừa rời đi, vị Omega mặc đồ đỏ liền gọi Thích Ánh lại: "Này, mấy lời cậu nói hồi này tôi nghe sao lại thấy chói tai thế nhỉ?"
Người gọi đến là mẹ nguyên chủ, thanh âm bên kia điện thoại có thể nói là cẩn thận từng li từng tí một: "Cha con nói nếu như con có thể trở về, liền huỷ đóng băng thẻ cho con."
Vinh Kinh nhất thời không biết trả lời làm sao, chỉ biết im lặng giống nguyên chủ.
Người bên đầu kia cũng quen rồi, giọng nghẹn ngào: "Trở lại thăm mẹ một chút đi, có được không, nơi này cũng là nhà con mà."
Đầu bên kia điện thoại dường như có ai đó đi ngang qua, nghe lời của mẹ nguyên chủ liền hừ lạnh một tiếng.
"Nếu có cốt khí như vậy thì chết ở bên ngoài luôn đi, đừng có mà về đây giẫm dơ đất đai nhà tao! Thấy mà ghét!"
Nghe giọng nói đối phương, Vinh Kinh nhăn chặt mày lại.
Nỗi tức giận và buồn bực thuộc về nguyên chủ dâng lên trong lòng, anh muốn phản bác lại vài lời thay nguyên chủ, nhưng không ai trong gia đình đó muốn nghe nguyên chủ hết nên anh đành chịu thua.
Đạo lý nói rằng nói thì phải có người nghe, nếu không thì dù có trút hết cảm xúc cũng chẳng ích gì.
Mẹ của nguyên chủ bị giọng nói phía sau làm cho giật mình, run rẩy nói: "Nhị thiếu gia!"
Nói xong, có tiếng 'bíp' vang lên, bị cúp máy rồi.
Tình huống cái gia đình kia như thế nào ký ức của nguyên chủ đều có, cú điện thoại này cũng đại biểu rằng việc rời nhà trốn đi đã đến hồi kết, có thể cuộc gọi thứ hai sẽ đến sớm thôi.
Nhưng so với tình huống bối rối đối mặt với việc về nhà, việc đối mặt với người mẹ thân thuộc nhất với nguyên chủ còn đáng lo lắng hơn, nếu bị xem là kỳ quái sẽ gây ra phiền phức lớn, tuy rằng thế giới này đã có nhiều tác phẩm truyền hình về thể loại xuyên không được xuất bản.
Anh cũng không có ý định đóng vai nguyên chủ, tạm thời thì còn được, chứ cuộc sống về sau đều đóng vai một người khác, cũng thật là tàn ác quá đi.
Anh trở lại quán cà phê mèo, vốn là chỉ muốn chào hỏi rồi đi, lại nhìn thấy Thích Ánh còn chưa rời khỏi quầy tính tiền, đang cùng một vị Omega đồ đỏ tranh cãi ầm ĩ, âm lượng càng lúc càng lớn.
Lại xảy ra chuyện gì đây?
Cái vị Omega đồ đỏ có chút quen mắt, chính là người ngồi ở ghế sô pha hình tròn đối với anh đỏ mặt gật đầu.
Mặc một chiếc áo vai trần màu đỏ, Omega khó phân biệt là nam hay nữ cực kỳ tự tin vuốt ve mái tóc dài xoăn tít: "Tôi nguyện ý, tôi có thể nuôi ảnh, thời đại nào rồi còn quan niệm Alpha nhất định phải kiếm tiền? Tiền đồ Alpha gì chứ, sao không tự mình tạo ra cái tiền đồ đó đi?"
Thích Ánh kiêu ngạo quen rồi, phiền nhất là khi người khác phản bác cậu, trợn mắt nhìn: "Ôi, từ đâu tới một đứa dâʍ ɖu͙ƈ, xa xa mà đã nghe thấy một mùi dâʍ đãиɠ rồi. Xin thưa, đây là chuyện riêng của tôi với anh ta, kính xin những người không có liên quan đừng có tham dự vào."
Omega đồ đỏ cũng không phải là người hiền lành "Nghe lời mày mới nói vừa rồi, đây là chia tay đi, chia tay anh ấy chính là độc thân, ai cũng có thể theo đuổi! Bà đây vừa nãy nhìn mày thấy gai mắt, vào quán mà cũng không tháo kính râm, tự coi mình là đại minh tinh cơ đấy, xin hỏi, có ai nhận ra mày à? Bộp bộp bộp ~~"
Câu nói này chạm đúng chỗ đau của Thích Ánh, lập tức phản pháo lại đối phương nam không ra nam nữ không ra nữ, hai người ngươi tới ta đi, vô cùng náo nhiệt.
Vinh Kinh, trung tâm chủ đề cuộc tranh cãi của họ, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng nhút nhát của hai người trước đây, bình thường ấn tượng của Omega mang lại là sự ngọt ngào khả ái. Thích Ánh tuy có lúc nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, cũng là nói nhỏ nhẹ.
Chỉ khi nào không có mặt Alpha, à há thì ra là thế, chính là trước sau hai mặt.
Vinh Kinh nhìn họ với ánh mắt kì lạ, phát hiện ra Alpha xung quanh cũng mang biểu tình không sai biệt lắm. Xem ra thế giới tuy rằng khác nhau, nhưng quan điểm cũng có thể tương đồng.
Có một Alpha ngồi ở phía xa nhận ra anh liền hướng anh dựng lên ngón tay cái.
Tất cả những Alpha có thể khiến Omega vì chính mình mà tranh giành tình nhân đều là chiến lang tình trường đó nha.
Vinh Kinh, người được cho rằng là chiến lang tình trường, không hề nghĩ muốn nhận cái danh hiệu này, cũng yên lặng mà rời khỏi "cuộc trò chuyện." (Editor: Vinh Kinh has left the group chat :)))
Vinh Kinh lặng lẽ rời khỏi quán cà phê mèo trong tiếng meo meo.
Hết cách, tác dụng của thuốc sắp hết rồi, anh lại không muốn đi bệnh viện, quan trọng nhất là... ví tiền ngượng ngùng.
Vinh Kinh đi trên con đường của Tân Thế Giới, nhìn phong cảnh và người đi đường, ngay cả xe cũng có thể nhìn thấy nhãn hiệu của quê nhà, thật ra ngoại trừ sáu giới tính thì những cái khác cũng không khác biệt quá lớn.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, anh lấy di động ra, vào thanh tìm kiếm gõ "Lothal ngày" mà người phục vụ lúc nãy nhắc đến. Poster là gương mặt nghiêng của ngôi sao điện ảnh Cố Hi, ánh sáng chiếu vào mặt y lộ ra gương mặt đầy vết bẩn, chỉ có một đôi mắt dường như ẩn chứa ánh sáng hi vọng, kết cấu không tính là quá đặc biệt, lại đầy đủ hấp dẫn lòng người.
Nội dung bộ phim chủ yếu nói về gia cảnh bần hàn, dựa vào tiền cứu tế mà sống của một nhà sống dưới tầng hầm. Vai chính cha mẹ sinh mà không nuôi, Lothal thân là con cả phải gánh vác trọng trách chiếu cố em trai em gái, vì có cơm ăn mà bất chấp thủ đoạn. Chờ y sau khi lớn lên, cha mẹ nhìn y dáng dấp đẹp liền nổi lên ý đồ xấu. Vai chính tự bẻ gãy xương ngón tay, đầy người máu tươi mà trốn ra xiềng xích lao tù, rốt cuộc gặp được quý nhân đầu tiên trong sinh mệnh, cũng là người phát hiện ra tài năng vũ đạo thiên phú của y.
Tuy nhiên vào ngày y xuất ngoại, vì cứu em gái khỏi tai nạn xe cộ bị mất một cánh tay, vai chính băng bó vải băng nhuốm máu đi đến trên sân khấu, sau hoàn thành một điệu nhảy, y gục ngã mà ra đi trên chính sân khấu trong giấc mộng của mình,
Bộ phim này chủ yếu nói về sinh mệnh của y trong ngày cuối cùng.
Cảnh phim mà nhân viên phục vụ ca ngợi chính là màn cuối cùng của bộ phim, Vinh Kinh mở xem thử, dù chưa từng xem phim này cũng cảm thấy chấn động.
Vinh Kinh liếc nhìn bình luận, có nói rằng đây là tác phẩm đầu tiên sau ba năm vắng lặng của Cố Hi, thực sự khiến người ta kinh diễm và trở thành một quả bom tấn cực mạnh. Bộ phim này đem y trở lại với công chúng, quả là một thành công rực rỡ không thể nghi ngờ.
Cũng có người nói bộ phim này chính là tuổi thơ của Cố Hi, nếu không thì sao có thể diễn đến xuất thần nhập hoá như vậy, tựa như bản thân đã từng trải qua. Biên kịch sau buổi công chiếu được phỏng vấn có nói, quả thật là sau khi hiểu được cuộc đời của Cố Hi mới có linh cảm về bộ phim này.
Thế nhưng cũng có người phản bác, cho rằng đây là vì kĩ năng diễn xuất của Cố Hi quá xuất sắc, không thể dùng tiêu chuẩn idol bình thường để so sánh.
"Cố Hi... Cố Hi..." Vinh Kinh trầm thấp nỉ non hai chữ này.
Rốt cuộc là nghe từ chỗ nào rồi đây, Vinh Kinh túm tóc, cái loại cảm giác chỉ cần thiếu một cú đá là cánh cửa sẽ mở ra thật quá cào tâm nạo phổi.
Tuy vậy Vinh Kinh cũng không phải là người cố chấp, nếu không nhớ ra được thì cứ quên đi.
Anh cho rằng ký ức con người lúc nào cũng có điểm mù, nó sẽ tự động đem những thứ không quan trọng mà đặt ở xa tít đâu đó, phải cần có sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất định mới có thể đột nhiên nhớ tới.
Anh không thích miễn cưỡng chính mình.
Lúc trước khi làm bài đánh giá SCL, ở mục cố chấp, Vinh Kinh được điểm là F=,, cực thấp, bên cạnh đó càng rõ ràng anh không phải là một người cố chấp.
Nếu vấn đề cảm giác quen thuộc tạm thời không có manh mối, thì cũng tạm thời không muốn tìm. Trước mắt anh còn bày một cửa ải cực khó, cửa này quyết định rằng anh có thể dung nhập tốt vào thế giới này hay không.
Mười lăm phút sau, có một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang ngồi bên cái luống hoa ven đường, anh dùng mắt quan sát người đi qua lại.
Với người nào đáng chú ý, anh ta sẽ ngừng lại chút, như đang suy nghĩ về một nan đề của thế kỉ.
Một số Omega ngượng ngùng né tránh ánh mắt anh ta, cũng có Alpha cảm thấy đây là khiêu khích liền phẫn nộ nhìn lại, càng nhiều hơn chính là một đám người không có cảm giác gì vội vã đi ngang qua, Vinh Kinh suy đoán đây là người chiếm số lượng đông nhất, Beta.
Không sai, cái người đang quan sát bên đường chính là Vinh Kinh, có đọc dữ liệu trong điện thoại nhiều hơn nữa cũng không bằng tự mình quan sát thực địa một cách chân thực, nhìn càng nhiều thì càng hữu dụng.
Thực ra anh cũng không còn cách nào ngoài cái biện pháp dốt nát này, cũng không thể nhìn ai cũng hỏi một câu, anh bạn là ai trong ABO?
Hắn không biết người của thế giới này tại sao có thể thản nhiên nhận biết sáu loại giới tính, nam nữ phân chia rõ ràng, mà ABO lại có thể lẫn lộn, dù sao con người cũng là cũng là một chủng tộc thiên biến vạn hoá.
Căn cứ vào những gì hắn tìm tòi, A hầu hết là khoẻ và cao hơn, điều này thì dễ hiểu, anh có thể lấy chính mình làm tài liệu tham khảo, chiếm % dân số. Phần lớn O đều mảnh mai và cần phải bảo vệ, phía sau cổ có một tuyến thể, vóc người cũng xinh xắn lanh lợi, nhưng hắn nhớ tới Cố Hi vừa nãy anh tra được từ tư liệu chính thức có ghi chiều cao của y rất cao, đạt tới tiêu chuẩn của một ít A yếu, cho nên dữ liệu cũng không phải là tuyệt đối.
O chiếm khoảng ,% dân số, thậm chí còn lâu mới đạt đến ngưỡng , điều này cũng có giải thích vì sao sau khi Thích Ánh đáp ứng, nguyên chủ có thể vui sướng đến mức muốn tắc nghẽn cơ tim. O số lượng quá ít, O có điều kiện ưu tú khó mà miễn cưỡng chính mình chọn A bình thường, bọn họ có tư cách lựa chọn. Những lời dạy dỗ Vinh Kinh của Thích Ánh trước đây cũng là vì hoàn cảnh môi trường như này.
Hả?
B đâu, B đi nơi nào?
Vinh Kinh tưởng mình xem thiếu nên tìm kiếm lại, ồ, ở trong cái góc này.
Tài liệu về B thiếu đến muốn giận sôi.
Vinh Kinh không tin lật qua lật lại, sau đó còn tìm đến số ít diễn đàn nhắc tới B, đối với B đánh giá nhiều nhất chính là bình thường, phổ thông, không đặc sắc.
Ơ kìa, thế giới của các người cũng kì thị giới tính sao, B không xứng đáng ôm một vị trí sao?