Khi đó vừa choáng váng lại vừa mất sức, chỉ để ý Alpha kia có đuổi theo mình hay không.
Nguy cơ đến gần trong gang tấc, đâu có suy nghĩ được chu toàn.
Hiện tại lại nhớ đến, sau khi đối phương nâng y dậy thì không có động tác khác, khi hỏi mình cũng dùng lời nói hết sức lễ độ cùng xa cách, không có một chút nào tỏ vẻ khinh bạc.
Điều này cũng coi như nói rõ, người kia không bị mình ảnh hưởng.
Cố Hi suy nghĩ, ai quy định Alpha thì nhất định sẽ bị y ảnh hưởng, quá tự cho mình là đúng đi.
Mặc Điểm: "Anh hỏi em cái này, lẽ nào thật sự có Alpha đối với pheromone của anh ngoảnh mặc làm ngơ?" Sinh vật hiếm có này ở đâu ra vậy!?
Cố Hi sắc mặt hơi nghiêm nghị, cũng không biết câu nói này chạm đến điểm nào của y, khoé miệng mím mím: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hi mang kính râm, che lại đôi mắt thâm thuý, lần thứ hai khôi phục lại ấn tượng thanh lãnh thong dong trong mắt mọi người.
Y sải bước chân dài, bước đi tựa hồ mang theo gió.
Như thể sự suy yếu đến thống khổ vừa nãy toàn bộ biến mất không còn tăm hơi, nhìn từ vẻ ngoài vẫn tràn ngập sự tự tin mười phân vẹn mười.
Chỉ là không đi bao xa, lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trước cửa phòng Man A có một chiếc vòng thạch anh bị đánh rơi, chính là vật tiếp ứng của ngày hôm nay.
Y bừng tỉnh, nhớ lại thời điểm đụng phải Alpha kia, bị y lỡ tay kéo xuống.
Khi người kia rời đi, quên mất vòng tay, lại không quên giúp y đóng cửa.
Cố Hi ngưng tầm mắt, không nói được tư vị quanh quẩn trong lòng.
Dù như thế nào, y hôm nay vẫn là sơ sẩy, tình huống đột phát, nếu như không có Alpha kia, sẽ khó đoán được điều gì sẽ phát sinh, là ai cũng không thể đoán trước.
Hơn nữa bởi vì hôm nay hành trình đã sớm được phát ra, trong ngoài còn có phóng viên cùng paparazzi, nếu như tại thời điểm y suy yếu nhất có người muốn thừa cơ vắng người mà vào, khả năng sẽ xảy ra tai nạn nghiêm trọng.
Chìm ba năm, thật vất vả mới lên được bờ lấy hơi, nếu như sản sinh ra tin tức không tốt, hết thảy nỗ lực trước đây đều sẽ gặp thất bại nặng nề, chính y cũng vạn kiếp bất phục.
Cơ thể Cố Hi vẫn còn di chứng của thuốc ức chế, tay y hơi co giật, sự sợ hãi khôn khiến gương mặt y trắng bệch.
Y không thích nợ ân tình, dù cho đối phương chỉ là người xa lạ.
Ân tình, là thứ khó trả nhất trong cõi đời này.
"Làm sao vậy, không thoải mái sao, thôi chúng ta vẫn là xin nghỉ ngơi đi,." Mặc Điểm thấy sắc mặt Cố Hi thật sự quá kém nên muốn dẫn y rời khỏi nơi này.
Thấy ánh mắt Cố Hi nhìn chăm chú lên đồ vật rơi trên nền nhà, không biết là gì cũng muốn giúp y nhặt lên.
Lại bị Cố Hi ngăn cản: "Tôi không sao, xin nghỉ nhiều ngày như vậy, nợ ai trả?"
Nhìn khoé miệng Cố Hi khẽ mỉm cười, không hề có một tia mềm yếu, trên gương mặt gầy gò chỉ có sự trong sáng và kiên định, mặc dù là Omega, trái lại độc lập như A, cho nên mới có nhiều người bảo Cố Hi có chăng là A, đó là từ trong xương lộ ra.
Cố Hi nhặt vòng tay lên, vừa mềm nhẹ lại cẩn thận phủi đi vết bẩn trên bề mặt.
Đồ vật sạch sẽ, không được làm dơ.
Bọn họ đi đến nhà xe dưới hầm, tài xế vừa mới vội vội vàng vàng trở về, đập vào mặt toàn mùi thuốc lá, bởi vì mỗi tối đều phải tăng ca, nhất định phải hút thuốc thì mới lên được chút tinh thần.
Cố Hi rất không thích mùi thuốc lá, ngửi được mùi thuốc khiến y nghĩ tới một ít ký ức cực kỳ tồi tệ.
Y không nói một lời mà ngồi về phía sau, chỉ đóng lại cửa sổ xe.
Bởi vì biết trong nhà tài xế còn có đứa trẻ mới ra đời mấy tháng, vợ còn trong thời kỳ cho con bú nên không nghĩ đến chuyện gây khó dễ cho người đang nỗ lực kiếm sống tại nơi này.
Xe khởi động, Cố Hi liền lấy ra chiếc vòng tay, chú ý tới trên mặt plastic là một hình chibi của y.
Thấy Cố Hi chăm chú nghiên cứu một cái vòng tay không có gì đặc biệt, Mặc Điểm phân phó xong tài xế, liền dí đầu vào: "A, đây không phải là bức hoạ chibi do một đại thần nổi tiếng trong fandom vẽ tặng anh sao? Rất nhiều fan đều yêu thích nó, bây giờ còn bị làm thành vật tiếp ứng?"
Cố Hi thu tay về, cười: "Cậu còn biết cái này?"
Mặc Điểm ngượng ngùng gãi đầu một cái, cười nói: "Thì chẳng phải do em thường hay dạo một vòng trong fandom, kiểm tra động thái sao?"
Cố Hi không nói gì, sau khi mở đèn trần, đem vòng tay buộc nút lên tay mình, tuỳ ý chụp một tấm hình đăng lên.
Chi chi chi Cố Hi: [trái tim][ảnh]
Tia sáng màu vàng ấp áp trong không gian mờ tối chiếu vào cổ tay trắng nõn tinh tế như ngọc, vòng tay màu đen cùng hình vẽ chibi vô cùng đáng yêu.
Cố Hi đăng ảnh này lên, fan hâm mộ lập tức bật dậy, bài đăng được chuyển tiếp cả trăm lần trong nháy mắt.
-- a a a a, cái này chính là vật tiếp ứng hôm nay nè! Chính là tui in lên đó! Lúc tui vào hội trường phát đồ, ấy thế mà lại bỏ lỡ!!
-- tui chỉ cần nghĩ tới việc chúng ta ở bên ngoài hết hò lại hét, người ta lại lén đi lấy vật tiếp ứng thi tui muốn điên luôn rồi, ui ui hình ảnh kia đáng yêu đến cỡ nào đây!
-- bé cưng tuyệt đối là siêu cưng fan, bé cưng quả thực là thiên sứ, quá ấm áp rồi!!!
-- quá tự tin, dám mặc kệ hình tượng, đây chính là thiên sứ!
-- sao không có ai chú ý đến tay bé cưng vậy cà? Đây thực sự là thuộc về con người sao?
-- mẹ tui hỏi sao tự dưng lại quỳ liếm điện thoại, aww~!
Weibo Cố Hi bị công ty khống chế ba năm, gần đây mới trở lại trong tay mình, vậy sau này y sẽ định kì cập nhật trạng thái.
Đối với y mà nói đây không phải là công ty, mà là nhà tù. Sau khi thả ra ngoài, chỉ có một ít nơi được nới lỏng.
Cố Hi tháo vòng tay ra rồi nhét vào túi quần, mệt mỏi nghiêng người nhắm mắt dưỡng thần.
"Đến nơi thì gọi tôi." Trước kia đóng một bộ phim, hiệu quả thu âm tại hiện trường không tốt, muốn y đi qua tự mình lồng tiếng, lồng đến mấy giờ cũng không biết, y chỉ có thể ngủ trên xe một chốc.
Liên tục làm việc cộng với kỳ phát tình đột ngột đến, y rất nhanh rơi vào giấc ngủ say.
Bên trong xe, tài xế cùng trợ lý đều là Beta, không hề biết vừa nãy thiếu chút nữa y đã gây nên bạo động ở trung tâm thương mại.
Mặc Điểm đau lòng nhìn mặt Cố Hi, tắt đèn trần, đắp cho y một cái chăn mỏng.
Tài xế chỉnh gương chiếu hậu, nhìn gương mặt ngủ say của Cố Hi, đáy mắt chợt loé lên một tia giãy dụa.
Vinh Kinh không để ý đến khúc nhạc dạo lúc nãy, anh chỉ là gặp thì tiện tay làm, cũng không mất mát cái gì.
Anh bước nhanh đi đến chỗ tuyên bố sản phấm trang sức mới, nhìn thấy lục tục người vào người ra, hai cô gái nhiệt tình trước đó dẫn đường cho anh rất vui khi lại nhìn thấy anh, nói anh đã tới chậm, đã kết thúc từ lâu rồi, lúc này Cố Hi đã sớm ngồi trên xe bảo mẫu rời đi.
Vinh Kinh nghĩ, chẳng trách vừa nãy đi đến thì phát hiện trong trung tâm thương mại ít đi rất nhiều người, vậy đại khái là do lưu lượng hàng đầu trong truyền thuyết kia đã đi.
Vinh Kinh gật gật đầu, anh liền nhìn thấy standee lặng lẽ đứng bên kia, là dựa theo chiều cao của Cố Hi mà làm ra.
Chưa thấy người thật, xem standee chắc cũng giống như vậy, điều anh muốn tìm chính là cái cảm giác quen thuộc chợt loé trong đầu rồi biến mất kia, chân tướng mịt mờ mơ hồ lộ ra, mỗi khi lướt qua lại khơi lên cảm giác không tốt.
Standee Cố Hi một thân âu phục màu trắng, xương chân mày tinh xảo thâm thuý, lộ ra một loại khí chất thanh lãnh không dính khói bụi trần gian, là loại khí chất khiến người bình thường tự ti mặc cảm, ánh mắt lại như thể chứa đựng sự thâm tình dụ người cùng ngây thơ, Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ tới một câu: Vừa tinh khiết vừa du͙ƈ vọиɠ.
Chỉ là standee thôi cũng có thể nhìn ra sự quyến rũ chết người, nếu là người thật lại càng khó mà tưởng tượng.
Mà trong mắt Vinh Kinh lại không có chút gợn sóng, chỉ nhàn nhạt thưởng thức.
Từ góc độ khách quan mà nói, chính là từ tràn ngập hi vọng đến từ từ ảm đạm.
Đối với bức ảnh anh xem trong điện thoại di động cũng không có gì khác biệt lắm, xem ra D cùng D cũng không có sự khác nhau quá lớn, anh không quen thuộc mặt mũi của người này, anh chỉ thấy cái tên Cố Hi cùng với tên phim mà y đóng nghe quen quen mà thôi.
Đến thế giới mới, hoàn cảnh bốn phía cùng với con người hoàn toàn xa lạ, tâm lý dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng nảy sinh sự thân thiết đối với người mà mình đã từng nghe qua.
Đành lưu một kỷ niệm lại đi, Vinh Kinh đi đến đứng cùng một chỗ với cái standee hình người.
Trong điện thoại là khuôn mặt không hề có cảm xúc của bản thân, hình dáng người phía sau cũng bưng ra một bộ mặt lãnh đạm, một hình ảnh đưa đến cảm giác như đi dự đám tang.
Vinh Kinh đời trước cũng là lăn lộn trong giới, đối với selfie cũng có thẩm mỹ cơ bản.
Rất-ít-tự-sướng Vinh Kinh, có chút không quen mà giơ lên chữ V, rốt cuộc mới thấy hình ảnh hài hoà hơn tí.
Vinh Kinh đến cây ATM tra xét một chút, Tạ Lăng nói lời giữ lời, mấy cái thẻ cũng đã được mở lại, một vài thẻ bên trong là cho cha dượng cùng anh trai Tạ Lăng cho, còn mẹ của nguyên chủ cuộc đời của mình còn chưa quyết định được, làm sao có khả năng nhàn rỗi cấp tiền cho con trai.
Chỉ có một thẻ trong đó là của nguyên chủ do làm công kiếm lời mà ra, lúc thường phần lớn chi tiêu đều từ trong này lấy ra.
Nguyên chủ cũng không phải cố ý giả nghèo, cũng không phải miễn cưỡng muốn tài sản của Tạ gia, hắn biết dù cho hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn bên ngoài vẫn là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tạ. Chỉ là ký ức khốn cùng khi còn bé quá sâu sắc, vẫn giữ thói quen tiết kiệm.
Vinh Kinh rút một phần tiền mặt, trước tiên đem nợ trả đi, để lại một thân thoát nợ nần.
Cũng giống với đa số cánh đàn ông, anh không có hứng thú quá nhiều chuyện đi dạo phố, theo ký ức bước vào một vài cửa hàng thời trang thời thượng, anh phối hợp mua một bộ quần áo thể thao cùng một bộ âu phục hưu nhàn, một cái ứng phó lúc bình thường, một cái ứng phó trong những dịp trang trọng. Các thương hiệu thời trang này không chú trọng đến hoạ tiết hay đường nét như hàng cao cấp, mà hơn cả là chú tâm vào mẫu mã, giá cả cũng tương đối phù hợp với túi tiền người dân, cũng là một sự lựa chọn tiết kiệm cho anh vào lúc này.
Mặt tiền là bảng hiệu của một người và là cầu nối để người khác biết đến mình.
Sau khi mua quần áo, anh liền đi một chuyến tới Watsons, đi đến quầy hàng bình phun sương ngăn mùi, nhân viên phục vụ thấy vị đại soái ca này tới lần nữa liền nhiệt tình giới thiệu các loại mùi hương cho anh, ngửi đến cái thứ năm, Vinh Kinh cảm thấy muốn hư luôn khứu giác.
Anh mua hết những mùi hương mà lúc nãy dùng thử, cuộc gặp gỡ bất ngờ ở nhà vệ sinh ấn tượng quá khắc sâu, lòng anh vẫn còn sợ hãi, vẫn là nên phòng thủ trước ở trên người.
Vinh Kinh mang theo túi mua sắm, thời điểm đi ra ngoài thì nhìn thấy xa xa có xung đột, hình như là có người gây sự, anh cũng không có dự định xem thử, trực tiếp rời khỏi trung tâm thương mại, nghĩ đến đêm nay ngủ chỗ nào.
Sau khi tốt nghiệp, mẹ nguyên chủ gọi về Tạ gia, bên ngoài cũng không có nhà ở, sau đó lại phát sinh nhiều chuyện liên tiếp, thẻ còn lại bị đóng băng nên không cách nào thuê phòng. Anh tìm kiếm một khách sạn bình dân gần đó, lúc này pin điện thoại chỉ còn hai phần trăm, anh muốn mau chóng đến khách sạn sạc pin, tiện tay kêu một chiếc taxi, lại không nghĩ tới bị một người mặc áo đỏ giành trước ngồi xuống, người kia mắt đầy men say, thấy Vinh Kinh không hề động đậy mà đứng tại chỗ, nói: "Mới vừa cảm thấy bóng lưng nhìn quen mắt, quả nhiên là anh! Còn đứng nơi ấy làm gì, lên xe!"
Người áo đỏ nói xong thì liền lặp đi lặp lại động tác muốn nôn.
Vinh Kinh khoé mắt hơi giật: "Cô đi chiếc xe này đi."
Thì ra là Omega nổi tranh chấp với Thích Ánh tại quán cà phê mèo, vừa thấy thì biết đã uống say, người đầy mùi rượu, trên người lộ ra một ít mùi pheromone, chỉ có một chút, hẳn là hiệu quả của xịt ngăn mùi đã gần hết.
Thế nhưng cùng là pheromone của Omega bị rò rỉ, tại sao anh hiện tại cảm thấy chỉ có dụ người, lại không có kích động.
Nếu loại pheromone này mạnh hơn gấp mười lần, cũng không mê người bằng mùi hương trước kia.
Vinh Kinh cũng không biết, mùi hương mình ngửi lúc trước chính là đỉnh cấp.
Vinh Kinh đối với Omega đồ đỏ này chỉ có duyên gặp mặt một lần, về cơ bản là không quen biết nhau.
Omega này đối với mình lại cười khúc khích, cô nàng hẳn là đã uống rất say. Kỳ thực Vinh Kinh cũng không xác định đó là cô, hay là anh, vì người nọ tuy rằng vóc người rất tinh tế, lại mặc đồ con gái, âm thanh lại hình như có chút đè nén trầm thấp, đời trước trong giới thấy còn nhiều hơn, Vinh Kinh vốn đã thành công luyện ra một đôi mắt sáng.
Tuy nhiên vì tôn trọng sở thích của người khác, Vinh Kinh vẫn có ý định tạm thời gọi là "cô".
Sau một khắc.
Cô nàng đạp chiếc giày cao gót lung tung, đá trúng đầu gối Vinh Kinh.
Vinh Kinh: ...
Anh không phải không còn cách nào khác, hít sâu vào một, đừng tìm một con ma men để đàm luận đạo lý cuộc đời.
Nghĩ đến những gì đối phương nói tại quán cà phê mèo, tuy rằng anh cũng không cần người khác bất bình dùm mình, cũng không thể phủ nhận đối phương có lòng tốt. Không để ý đến tiếng kêu như quỷ của cô nàng, chụp biển số xe, móc ra một chút tiền mặt cho tài xế, nhờ tài xế chở người đến một địa điểm.
Thế giới này có một quy định bất thành văn, tất cả tài xế xe taxi và các phương tiện khác đều phải là Beta, đây là vì bảo hộ sự an toàn cho các giới tính.
Thấy tài xế còn chưa hoàn hồn, trước sau đều nhìn chằm chằm vào Omega say rượu phong tình vạn chủng phía sau.
Ánh mắt Vinh Kinh chợt lạnh xuống, như là có thể nhìn thấu được linh hồn người khác, giọng nói trầm xuống: "Nếu như xảy ra chuyện gì, biển số xe này chính là chứng cứ." Sau đó chỉ vào bức ảnh trong di động.
Vinh Kinh chưa hề nói ra bất cứ uy hiếp gì, da đầu tài xế vẫn tê dại một hồi, sững sờ gật đầu.
Vinh Kinh quay người đi, nghĩ tới điều gì, lấy ra một bình xịt ngăn mùi mua lúc nãy, cũng không nhìn đến mùi hương gì, trực tiếp nhét vào trong tay cô nàng.
Chưa đi được mấy bước, Omega đồ đỏ lại vọt tới, hướng về phía anh nôn ra.
Vinh Kinh một mặt như mộng nhìn đống dơ bẩn trên mặt đất, bởi vì né tránh không đúng lúc nên trên quần áo dính vào một chút, một mặt nhìn lại người gây hoạ kia đang rưng rưng muốn khóc, vòng lấy tay anh lằng nhà lằng nhằng, cứ như là anh bỏ rơi cô ta.
"Đừng đi, hức, tại sao lại không có ai yêu em..."
Mắt thấy cái người lằng nhà lằng nhằng này đưa một số người tới vây xem, Vinh Kinh cũng không muốn ngày mai lên trang nhất, nhanh chóng giải quyết, khiêng người như khiêng bao tải trở lại xe taxi, nói: "Đi đến khách sạn gần nhất."
Tài xế mắt thấy toàn bộ quá trình, lăng lăng gật đầu, giống như bay mà băng băng chạy đi.
Vinh Kinh một khi đã gỡ xuống thần sắc ôn hoà, liền lộ ra một phần sắc bén khiến người ta không dám lỗ mãng.
May là trên xe, cái vị Omega có lẽ do mong muốn đã được đền đáp, cũng không có làm ầm làm ĩ, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Nếu như gây nữa, anh lập tức xuống xe.
Anh có thể giúp người, nhưng cái gì cũng có giới hạn.
Vẫn là câu: con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình.
Thế giới này không có biện pháp bảo hộ dành cho Alpha, pháp luật cũng không cảm thấy được quấy rối A là có tội.
Tình góc nhìn khác mà nói, A cũng là một quần thể yếu thế.
Đến nơi, Vinh Kinh liếc mắt nhìn cái khách sạn hết xanh lại vàng vô cùng rực rỡ, thiếu điều muốn dán ba chữ "Ta rất đắt".
Tài xế thừa nhận mình không có lòng tốt, muốn thừa cơ cho Alpha này một bài học, cái thứ thích lo chuyện bao đồng! Nơi này không sang thì cũng quý. Mà đối mặt với ánh mắt bình thản của Vinh Kinh, chỉ có thể cười nói: "Khách, khách sạn này thật sự là gần nhất."
Vinh Kinh cũng không muốn tính toán chuyện râu ria này, hỏi cái người Omega xụi lơ bên cạnh có mang theo giấy chứng minh hay điện thoại di động hay không, đối phương đã hoàn toàn ngủ say, còn ngáy.
Nhân viên mở cửa xe, Vinh Kinh nói thẳng: "Phiền ngài mời một vị nhân viên phục vụ Omega trước hết đem cô ấy vào phòng, ngoài ra tìm một vị khác giúp ta giải quyết thủ tục thanh toán."
Tuy nhiên, cũng do sự quý hiếm và tầm quan trọng của Omega, với tư cách là người hộ tống, theo điều kiện tiên quyết phải có người đi theo, Vinh Kinh buộc phải cùng cô nàng đi lên phòng.
Omega gặp chuyện, khách sạn bọn họ cũng không gánh vác được trách nhiệm.
Đây cũng là lý do vì sao Vinh Kinh không dám tuỳ tiện ném người, vì anh là nhân chứng cuối cùng.
Sau khi đưa Omega cho nhân viên phục vụ, Vinh Kinh một đường đi đến thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại thì có hai bàn tay chặn vào.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Hai người nồng nặc khí tức Alpha vọt vào, không chú ý đến Vinh Kinh khí chất nội liễm, mắt chỉ nhìn Omega bị nhân viên phục vụ mang đi, bởi vì trên xe đã được phun lại xịt ngăn mùi nên cũng không còn mùi pheromone, chỉ có một chút mùi nôn chua chua, hai người cau mày nhìn đi chỗ khác, bắt đầu không coi ai ra gì mà tán gẫu.
Một trong hai người nói: "Cậu vừa xảy ra chuyện gì thế, vì gây sự trong trung tâm thương mại nên bị đuổi ra, coi có mất mặt hay không, may là còn người anh em tốt này lo cho cậu! Muốn để người ta biết đường đường là thái tử gia của thị trường chứng khoáng điện tử, suýt bị trung tâm thương mại kia liệt vào danh sách thất tín hay sao, hahaha..."
"Cười cái rắm! Tôi lúc đó ngửi thấy một mùi hương của cực phẩm O, còn chưa ngửi được chút vị thì bị đánh ngất." Alpha kia cực kỳ tức giận mà để lộ phần sau cổ, "Cậu xem chút, tôi có nói xạo đâu, ông đây từ nhỏ đến lớn còn chưa từng chịu thiệt thòi đến như vậy! Vậy mà nó dám!"
Vinh Kinh nghe cuộc nói chuyện thì nhíu mày, nhìn về phía hai người kia.
À ra vậy, thế giới thật nhỏ.
Trên cổ của Alpha đang phẫn nộ kia đúng là có màu xanh tím, Vinh Kinh cũng đã ước chừng lực đạo, đã từng ở Thiếu Lâm tự từ bé, sẽ không dễ dàng mạnh tay.
Lần này ra tay là có khống chế, cùng lắm là làm cho hắn thụ thương chỗ bị đánh, không quá đáng lo, chỉ là sẽ khá đau vài đêm.
Ừ, tương đối đau.
"Chị dâu đâu?"
"Phi, đừng có nhắc tới ả kia nữa, bỏ rồi! Không bỏ còn giữ lại ăn tết sao? Ả lại còn nói," hắn tức giận đến thở hồng hộc, bắt chước bạn gái cũ nói chuyện, yểu điệu nói, "Đó là người tốt, anh ta bảo anh chỉ là bị hạ đường huyết, tỉnh lại sẽ ăn nói linh tinh, đúng là không sai."
"Ông đây từ khi nào bị hạ đường huyết, hả!?"
"Cậu thật sự không bị?"
"Bố hiện tại chỉ bị huyết áp cao! Ả bị thằng tiểu bạch kiểm kia mê hoặc đến thần hồn hồn điên đảo, phi, nông cạn!"
Nói cứ như cậu không ham mê sắc đẹp, đồng bạn dường như cũng cảm thấy chuyện này hài muốn hết, nhìn cười: "Sau đó thì sao."
"Sau đó ông đây đương nhiên có lí lẽ của mình, muốn tìm thằng kia tính sổ, có thể do tôi lúc đó quá kích động, suýt thì bị ả phụ nữ bị bệnh thần kinh kia báo cảnh sát!"
"Cho nên tôi mới chạy lại đó nè, cậu là bị mấy người bảo vệ kiềm giữ đấy chứ! Nhưng mà, pheromone của cực phẩm O kia thật sự mãnh liệt đến thế?" Đồng bạn có chút không tưởng tượng ra nổi, bọn họ cũng đã gặp không ít O đỉnh cấp, cực phẩm còn có thể cực phẩm đến mức nào.
"Âm u tiêu hồn, hình dung không ra đâu, trước đây chưa từng ngửi qua, không giống với của người khác, nếu không tôi làm sao không khống chế được. Nhưng tôi cũng chỉ ngửi được một chút, còn chưa ngửi ra được cái gì," so với cực phẩm O kia, hiển nhiên người nam A này càng chú ý tới người đàn ông dám đánh ngất, làm vấy bẩn hắn,"Thằng A kia tốt nhất đừng làm cho bố mày rờ tới, đào đất ba thước bố cũng phải tìm cho ra!"
Lúc này, ở ngay sau lưng, là Vinh Kinh đang lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện.
Nói nói, hai người đến tầng trệt, người đàn ông đang phẫn hận kia một bên vừa mắng chửi, một bên vừa khóc nức nở bưng cái cổ kêu gào đau đớn, đồng bạn kia bảo sẽ tìm cho hắn thuốc đông y tốt nhất để xoa bóp, không được được nữa thì gọi xe cứu thương.
Người nam tức giận kia mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, chờ đến khi quay đầu lại, cửa thang máy vừa vặn đóng lại.
Người nam tức giận hừ một tiếng, đối với đường đi không người phẫn nộ la lên: "A –-- hoá thành tro thì ông đây cũng sẽ nhận ra nó! Có bản lĩnh thì đừng trốn!"
Được, đã nghe.