Chu Hưởng cho rằng Ngô Phất Dục đang đùa giỡn, lại xác nhận một lần: "Nhất định phải tìm theo bức hoạ này sao?"
Ngô Phất Dục cảm thấy người kia còn chưa hiểu được vấn đề: "Đương nhiên, chính xác là thằng kia!"
Tuy rằng bề ngoài không giống, nhưng cũng rất giống mà.
Nhìn xem, cái bản mặt hung tàn đó, giống nhau như đúc!
Chu Hưởng nhìn ra rồi, thiếu gia Ngô gia thật lòng cảm thấy tranh mình vẽ đều không có vấn đề gì.
Ngô Phất Dục làm sao nhớ tới cái tên A vô tình đụng phải kia có dáng dấp ra sao, nếu như gặp lại lần hai chắc chắn sẽ nhận ra được. Gã chỉ nhớ rõ người kia cao hơn mình, cũng ra dáng lắm, là cái loại tướng mạo đặc biệt quyến rũ O.
Hiện tại, gã đã vẽ ra được đầu đuôi cái khí chất kia ra, gã cảm thấy được bản thân quả thực là linh hồn hoạ sĩ, vẽ ra tinh tuý.
Ngô Phất Dục rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Tạ Lăng: "Vậy thì xin nhờ anh Tạ."
Tạ Lăng đưa tranh chân dung cho Chu Hưởng, đơn giản "Ừ" một tiếng.
Tạ Lăng ở bên ngoài nói chuyện ngắn gọn, nhưng cũng có thể tản ra một hơi thở đáng tin cậy, lệnh người tin phục.
Ngô Phất Dục biết việc đã thành, cười nói lần sau mời ăn cơm, sau đó tay đỡ lấy cái cổ đang sưng đau ê ẩm, lần thứ hai như gió như lửa mà rời đi.
Tuy nói hai nhà Ngô Tạ ở hai đầu Nam bắc, nhưng trên phương diện làm ăn lại có giao thoa, ông già nhà gã dặn dò gã đến thủ đô phải qua lại nhiều với Tạ Lăng, nguyên nhân vẫn là vì sự tồn tại của Tạ Lăng khiến người khác không thể khinh thường.
Nếu không có nhiều khách sạn để ở như thế, gã tại sao lại cố tình chọn của Tạ gia.
Đây chính là kỹ xảo trên thương trường, không nói rõ ràng tôi ủng hộ anh, mà đi đến thủ đô, ăn ở đều dùng của nhà anh. Số lần càng nhiều thì càng cho nhau mặt mũi, trước mắt chưa có ích lợi gì, nhưng lại cho người ta một cái ấn tượng tốt.
Loại đầu tư lâu dài này cũng không hiếm thấy, đương nhiên ngoại trừ những chuyện nhỏ nhặt này, những phương diện khác cũng là dùng đến một phen công phu.
Nói cách khác, về sau tôi có nhu cầu gì cần Tạ gia các anh, anh cũng phải nể mặt tôi mà giúp.
Cho nên dù cho Ngô Phất Dục chưa gặp Tạ Lăng mấy lần, lại mở miệng yêu cầu hỗ trợ rất tự nhiên.
Tạ Lăng nhìn bóng lưng Ngô Phất Dục rời đi, nói: "Người thừa kế này, Ngô gia ngược lại là tốn không ít tâm tư bồi dưỡng."
Nhìn cứ tưởng không đứng đắn, khiến người ta xem thường tuổi còn nhỏ, mà tuy làm việc trông có vẻ hỗn loạn nhưng bên trong lại có thứ tự đàng hoàng.
Chu Hưởng xoắn xuýt mà nhìn tác phẩm hội hoạ mang đầy tính trừu tượng: "Tạ tổng, người này chúng ta có nên tìm?" Nếu muốn tìm, thì độ khó phải đến cấp sử thi.
Tạ Lăng khoé miệng hơi giương lên: "Tìm cái gì, hai ngày nữa sẽ quên thôi, trẻ con rất dễ ham thích cái mới lạ."
Chu Hưởng gấp ngay ngắn bức tranh lại, xem ra có thể ném đi rồi: "Vâng."
Tạ Lăng đối với người nhà khác không có hứng thú mấy, chỉ nhớ nhung đứa nhỏ nhà mình: "Cậu có cảm thấy Tiểu Kinh đã thay đổi hay không?"
Chu Hưởng không có cảm giác gì: "Chuyện này..."
Không phải ngoại trừ cuối cùng cũng thêm được WeChat, thì thấy ngài liền lập tức bỏ chạy sao, có điểm nào khác biệt đâu.
Tạ Lăng tự hỏi tự trả lời: "Trở nên hiếu thuận hơn."
Chu Hưởng: "Ồ, đúng thế." Ngài vui là được.
Một lúc sau Tạ Lăng lại nghĩ đến vừa nãy hỏi Vinh Kinh có phải lại tiếp tục diễn xuất, tuy rằng em trai nhỏ lươn lẹo mà tránh được đề tài này, vẫn hiển nhiên là đối với diễn xuất chưa hết hi vọng.
Hắn không thể hiểu nổi, diễn xuất có cái gì tốt, vòng giải trí là nơi ai cũng có thể tiến vào?
Lúc này, mấy người dẫn đầu hạng mục ở nội bộ công ty đến khách sạn thấy Tạ Lăng, trợ lý mang theo tất cả mọi người hướng sảnh lớn đi tới.
Tạ Lăng trước tiên hỏi kế hoạch đầu tư điện ảnh truyền hình năm nay, sau khi nghe báo cáo lại trầm mặt mà nhìn về phía người phụ trách bộ truyền hình: "Các người không ai được giúp nó!"
Tạ Lăng hạ mệnh lệnh bắt buộc, đồng thời tất cả hạng mục điện ảnh truyền hình sẽ bật đèn đỏ với Vinh Kinh.
Hắn chuyện gì cũng không làm, để Vinh Kinh tự mình nhìn rõ hiện thực.
Hắn cũng không tin chỉ dựa vào thành tích mà Vinh Kinh đã uổng phí bốn năm làm ra, có thế kiếm ra được cái lý lẽ gì khác nữa. Trẻ con kỳ phản nghịch chẳng phải chưa đụng tường nam thì chưa quay đầu sao, người lớn trong nhà lại càng không thể để chúng muốn làm gì thì làm.
Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là "chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)", ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý. (nguồn: )
Vậy thì cứ để nó đụng, bể đầu chảy máu thì mới biết cái gì mới thích hợp với nó.
Tất cả mọi người đều cho rằng Học viện Điện ảnh Bắc Kinh được xem là một trong những học viện điện ảnh và truyền hình tốt nhất cả nước, hàng năm đều có rất nhiều sinh viên gia nhập làng giải trí, chỉ có số ít là toả sáng, phần lớn đều chìm nghỉm tại nơi này. Người phụ trách bộ điện ảnh và truyền hình thật ra cũng có ấn tượng với Vinh Kinh, lúc đó còn chưa biết Vinh Kinh có quan hệ với Tạ gia, chỉ là nhìn thấy ảnh chụp của anh lúc huấn luyện quân sự, chú ý tới anh có được điều kiện trời cao ban cho, hơn nữa tấm hình kia một lần nổi sóng gió, có thể vì sau đó diễn ra hàng loạt sự cố diễn xuất, dẫn đến người trong vòng sẽ không thèm chú ý vào một "phế phẩm" chỉ có vẻ bề ngoài.
Người phụ trách xem ra, con đường của Vinh Kinh đã sớm bị đứt đoạn từ ba năm trước.
Không cứu sống được, cũng không ai xem trọng.
Giới giải trí vốn là như thế, người mới không thể phạm sai lầm, phạm lỗi, ai dám đầu tư?
Một bên khác, Quản Hồng Dật cuối cùng cũng từ bỏ tìm hiểu thông tin Vinh Kinh, thở dài liên tiếp ba cái.
Cố Hi chế nhạo hắn: "Nghe nói thở dài một hơi là sống ít đi giây, anh cứ than thở suốt, thì sẽ sống ít đi một ngày."
Quản Hồng Dật không thèm để ý: "Thiệt hay giả? Có căn cứ khoa học không?"
Cố Hi làm người luôn tỉ mỉ: "Cái này mà, mỗi người một ý. Anh đã như vậy rồi còn muốn đi gặp nhà sản xuất phim, còn xịt ngăn mùi đâu, cả đêm đều quên xịt đi."
Quản Hồng Dật vẫn còn di chứng say rượu, cuối cùng mới nhớ ra từ hôm qua đến giờ còn chưa xịt, ấy vậy mà mùi hương vẫn không thoát ra?
Liền mở túi xách ra, tìm bình xịt mà mình thường hay dùng, thế mà lại thấy được một cái mới nằm trong góc.
"Này không phải của anh, ai bỏ vào?" Nói xong, mơ hồ bên trong trí nhớ, nơi chỗ ngồi tối tăm phía sau, có một Alpha phun sương vào người hắn, sau đó lập tức nhét vào tay hắn.
Là Alpha mà hắn không tìm được phương thức liên lạc kia.
Ôi, nếu tìm không ra, nhân gian này không đáng giá!
Cố Hi nhìn bình xịt hiệu Watsons kia, có hơi tin tưởng Alpha kia quả thật chỉ là xui xẻo bị dính vào Quản Hồng Dật.
Tên đáng thương, bỏ tiền ra lại còn bị nhớ nhung, sống thật không dễ dàng, phù hộ anh không bị Tiểu Hồng lại lần nữa dính lấy.
Hai người sắp tạm biệt nhau, Quản Hồng Dật thấy Cố Hi đang gọi điện thoại, nghe nội dung đối thoại, hình như là một chương trình tạp kỹ sắp được ghi hình.
"Hiện tại còn có chuyện chương trình liên hệ trực tiếp với nghệ sĩ sao? Người đại diện Dương Kỳ của em đâu, chết rồi hả!?" Nào có nghệ sĩ đang nổi tiếng lại tự mình liên hệ tổ tiết mục, quá mất giá.
"Hợp đồng của tôi sắp hết hạn rồi, trên tay anh ta còn có nhiều người khác, không để ý tới được." Cố Hi chỉ đơn giản giải thích một câu, "Hơn nữa đêm nay có bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới của một vợ chồng gia chủ hào môn, anh ta lấy được suất tham gia, chuẩn bị mang theo mấy người mới đi ló mặt, hiện tại còn bận rộn trang điểm cho bọn họ."
Từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, phối quần áo, lựa chọn đồ trang sức, làm tóc, đến ba giờ chiều là có thể đến nơi tổ chức tiệc rượu.
Quản Hồng Dật có biết buổi tiệc này, hình như là của ông trùm bất động sản Tạ gia tổ chức, chỉ mời một ít nhân vật có máu mặt, trong giới giải trí có thể tham gia chỉ có số ít người: "Người đại diện của em cũng mưu mô lắm, nhưng trong trường hợp như vậy, có lẽ... em có phải là cũng định đi?"
Cố Hi giơ tay kéo thấp vành mũ, y cảm thấy được ánh sáng mặt trời có hơi chói mắt khó chịu: "Đi, Em không còn cơ hội nào khác."
Quản Hồng Dật biết nguyên nhân, cũng không muốn nhắc lại đề tài thống khổ này với Cố Hi.
Quản Hồng Dật lập lức đổi đề tài câu chuyện: "Em quay chương trình gì thế?"
Cố Hi: [Một ngày của ngôi sao], tôi để cho bọn họ đến cửa khách sạn Cheryl."
[Một ngày của ngôi sao] là một chương trình mới, mỗi một kỳ đều sẽ mời ba ngôi sao, chia ra ba thợ quay phim chụp ảnh dùng loại camera nhỏ để quay lại toàn bộ hành trình trong ngày của ba người, sau đó tiến hành cắt nối biên tập, trong lúc đó sẽ có bảy vị khách quý trong trường quay sẽ tiến hành tạo nhiệt và bình luận, bởi vì mỗi kỳ đều sẽ có một lưu lượng đang "hot", cho nên tỉ lệ xem vẫn luôn tăng lên ổn định.
Vì ép khô giá trị của Cố Hi, càng gần đến hạn hợp đồng, công ty càng như phát điên bắt Cố Hi nhận quảng cáo, Quản Hồng Dật không đoán cũng biết có thể mấy ngày nay Cố Hi còn chưa được nghỉ ngơi.
"Cái này ít nhất phải quay đến năm sáu địa điểm, hơn nữa toàn bộ hành trình đều được quay lại, em làm sao chịu nổi đây!" Quản Hồng Dật tràn đầy hổ thẹn: "Em còn chưa được ngủ phải không, một khắc cũng không ngừng đến thần tiên còn không chịu nổi! Đều do anh không tốt, còn uống nhiều như vậy làm gì..."
"Nếu như anh có chuyện, cả đời này em cũng không tha thứ cho chính mình." Cố Hi nghiêm túc nói.
Khi còn bé, thành Bắc là một thành phố cũ kỹ, còn chưa được cải tạo, ngư long hỗn tạp.
Nơi đó có rất nhiều người nhặt rác thải làm thức ăn, bị gọi là người rác thải.
Y khi còn bé là một thành viên của hội người rác thải, cũng là do Quản Hồng Dật nhặt được, đối với y mà nói Quản Hồng Dật chẳng khác gì người thân.
Tiễn Quản Hồng Dật đang lo lắng lên xe, Cố Hi gọi điện thoại cho trợ lý nhỏ Mặc Điểm, bảo cậu không cần phải đến.
Trợ lý cùng y liên tục hai ngày không ngủ, cũng không chịu nổi.
Cố Hi chờ tổ quay chụp đến, bởi vì trước đó cũng không có diễn tập, cho nên địa điểm gặp mặt là do Cố Hi đưa ra. Tổ quay chụp cũng biết đỉnh lưu Cố Hi làm sao có thời giờ để thương lượng với họ, đương nhiên bọn họ phải nhân nhượng khách quý. Thế nhưng lần này đã xảy ra chuyện khiến người ta thật sự phải nén giận, người đại diện Cố Hi không chỉ tăng giá cát-xê quay phim, hơn nữa còn chưa kịp bàn bạc. Nếu không phải bản thân Cố Hi đúng lúc gọi đến định ra phí cát-xê mới, bọn họ cũng không ngần ngại mà bôi đen cái miếng gà rán nóng hổi này.
Người dẫn chương trình hỏi Cố Hi có thể bắt đầu hay chưa, sau khi Cố Hi cởi mũ khẩu trang ra, còn có chút choáng váng đầu óc, che giấu trái tim đang đập quá nhanh, y có lúc cũng tự hỏi chính mình có thể bỗng dưng đột tử vào ngày nào đó hay không?
Nhưng trước khi bị đột tử, y còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Máy quay phim chuẩn bị vào chỗ, người dẫn chương trình đối với Cố Hi có ấn tượng không tồi, nhìn qua: "Tôi phát hiện, mặt quay gần của Cố Hi vậy mà dường như không có lỗ chân lông, tôi nghĩ rất nhiều người đều hiếu kỳ cậu dùng mỹ phẫm dưỡng da nào?"
Cố Hi: "Bình thường đều dùng sản phẩm tôi làm phát ngôn." Nói cũng như không nói, tìm người cả một tối, dung nhan vẫn trước sau thuần khiết và ăn ảnh.
Trong lòng Cố Hi lộp bộp một tiếng, ôi, nhan sắc thuần khiết có hơi hoảng!
Cố Hi tạm dừng quay phim, lấy ra cái gương nhỏ mang theo bên người, nhìn một chút.
Rất tốt, vẫn là đẹp nhất.
Người dẫn chương trình vốn cho rằng Cố Hi là loại người chỉ có thể nhìn từ xa, là một mỹ nhân băng sương và mờ ảo.
Đột nhiên xuất hiện cái động tác nhỏ này, thực sự có chút bất ngờ.
"Làm phiền... đoạn vừa nãy cắt đi nhé." Cố Hi hơi ngượng ngùng.
"Được." Người dẫn chương trình nhịn cười.
Quay phim tiếp tục, người dẫn chương trình đưa ra một vấn đề đơn giản: "Cố Hi tối hôm qua ngủ ở khách sạn sao?"
Cố Hi cười nói: "Ngày hôm qua mới đi studio lồng tiếng xong, liền tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi."
Thợ quay phim rất có tâm mà quay một lượt bề ngoài của khách sạn, đương nhiên tên khách sạn sẽ bị mã hoá, để tránh bị khán giả nói rằng là quảng cáo vô tội vạ.
"Lồng tiếng bộ phim truyền hình [Lục Vương] mà cậu vừa mới hơ khô thẻ tre sao? Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu diễn vai nhân vật phản diện?" Người dẫn chương trình đã chuẩn bị trước khi hỏi Cố Hi. Tất nhiên, kiểu điều tra như này, cũng là thuận tiện giúp tuyên truyền bộ phim.
Cố Hi: "Đúng, lúc quay một cảnh, bên cạnh có công trình thi công nên thu âm có chút khó khăn."
"Làm sao lại nghĩ đến sẽ đóng vai một nhân vật phản diện, dù sao ngoại hình của cậu thực sự không giống nhân vật phản diện chút nào." Người dẫn chương trình hỏi đồng thời cũng thật nghi hoặc, bởi vì năm đó, lúc Cố Hi ra mắt làm idol quá nổi tiếng, dung nhan tựa thiên sứ khiến rất nhiều người si mê, người như vậy thực sự khó có thể tưởng tượng nếu đóng vai nhân vật phản diện sẽ là hình dáng gì.
Cố Hi trừng mắt nhìn, dưới ống kính, làn mi mắt dày đặc kia tựa như điệp vỗ cánh, nhìn qua đặc biệt mê hoặc lòng người: "Tôi tại sao lại không thể làm nhân vật phản diện?"
"Có thể, đương nhiên có thể." Người dẫn chương trình bị ánh mắt kia áp đến, tim đập lỡ một nhịp, không tự chủ được mà nói theo.
Thời khắc này, như thể Cố Hi nói cái gì, đều sẽ không kiềm được mà đáp ứng.
Cô nghĩ đến đồng nghiệp biết ngày hôm nay cô sẽ đến quay phim cùng Cố Hi, nói một câu, đừng tới quá gần Cố Hi, đặc biệt là đừng nhìn chằm chằm nụ cười của y.
Cô vốn không để ý, dù sao trước đây cũng quay phim cùng nhiều ngôi sao.
Đã thấy nhiều đến mức chết lặng, hiện tại cô đã 'get' được, Cố Hi có thể dễ như ăn cháo mà khơi gợi du͙ƈ vọиɠ sâu thẳm và bí mật nhất trong lòng người khác, cô là một Beta mà còn muốn chiếm lấy y.
Bọn họ dưới camera mà hàn huyên vài câu, Cố Hi liền nhận được nhiệm vụ do tổ đạo diễn cấp cho, đi tàu điện ngầm đến Học viện Điện ảnh.
Cố Hi đã nhận được lời mời từ nửa tháng trước, ngày hôm nay muốn đi Học viện để diễn thuyết cho đàn em, vốn là có trong lịch trình của y.
Tổ tiết mục cũng cảm thấy lịch trình này có khả năng sẽ tạo ra sự bùng nổ, gần như thời lượng phát sóng đều tập trung vào Cố Hi, mặc khác hai minh tinh kia cũng không nổi tiếng bằng Cố Hi.
Nhiệm vụ như sau: Trên đường đến tàu điện ngầm, nếu không bị người đi đường nhận ra, Cố Hi sẽ thắng, cả ngày chỉ có một cơ hội từ chối nhiệm vụ.
Nếu như đi đường bị nhận ra thì phải phối hợp với tổ đạo diễn chơi trò chơi với những người nhận ra y.
Khi mỗi khách mời tham gia chương trình này, họ sẽ được sắp xếp chơi các trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạo hiểm nhỏ để khơi dậy sự cuồng nhiệt của người xem.
Cố Hi có khoảng không ba năm, độ nổi tiếng giảm sút trầm trọng, hiện tại mặc dù có nhiệt độ của bộ phim điện ảnh ăn khách kia, nhưng fan mới sẽ không thể bền vững, cần phải có một đợt chuyển mình để chống đỡ bản thân vượt qua giai đoạn này.
Do dự một lát, hỏi: "Tôi có thể đi mua ít đồ không?"
Người dẫn chương trình tò mò y sẽ làm gì, thế nhưng bọn họ rất thích sự linh động của khách mời: "Vậy sẽ xem trước một chút cậu muốn làm gì, tổ đạo diễn mới có thể quyết định nha~"
Cố Hi liền đi vào cửa hàng đồ chơi kia, cứ thế mua một bộ quần áo phiên bản đơn giản của Doraemon, làm bằng vải nhung nối liền áo với quần, có điều trên đầu là một cái trùm đầu tròn vo rất dày.
Có cái trùm đầu, hoàn toàn không nhận ra là ai.
Nhưng với bộ đồ vải mỏng manh khoác lên trang phục vốn có của Cố Hi này, người ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người của y.
Người dẫn chương trình có dự cảm, kỳ này chắc chắn sẽ ổn!
Cố Hi cũng quá xịn đi, một người trời quang trăng sáng như vậy, nhưng có thể cam lòng hạ thấp hình tượng, thực sự không giống mấy idol khác luôn muốn gìn giữ hình tượng chút nào.
Có Cố Hi không ngừng học một biết mười đối nghịch với tổ tiết mục, chỉ cần vài phút đã tạo ra điểm nóng.
Tổ đạo diễn vốn nghĩ lần này bọn họ sẽ giành được phần thắng rất lớn, mấy lưu lượng ai chạy vào đám người bình thường chẳng nổi bật như ngôi sao sáng? Trang phục sao mà che được khí chất, chính là võ trang đầy đủ cũng trở thành tiêu điểm, nhưng Cố Hi cũng thật tài tình, thế này thì còn có ai nhận ra được y là Cố Hi?
Hiện tại là giờ đi làm cao điểm, có rất nhiều người, quần áo thú bông tuy rằng cũng hấp dẫn ánh nhìn, nhưng ở thời gian cao điểm tấp nập, mọi người nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi sau đó dời ánh mắt đi, đa số đều suy đoán người nọ chỉ là vì đang làm việc nên mới mặc đồ như thế.
Cố Hi một đường bằng phẳng mà tiến vào tàu điện ngầm, ba thợ quay phim hỗ trợ không xa không gần theo sát. Trong lúc bị nhân viên quản lý của tàu điện ngầm chặn hai lần, sau khi thuyết phục xong thì lại lần nữa quay phim, đụng phải một nhân viên công tác đang hưng phấn muốn ký tên, Cố Hi tốt tính mà ký trên áo của cô một cái.
Vinh Kinh ăn xong bữa sáng mà anh hận không thể bỏ chạy sớm hơn lúc nãy, dựa theo hướng dẫn của điện thoại di động mà thuận lợi tìm được ga tàu điện ngầm ngần nhất, đứng đợi.
Mở điện thoại ra tắt ứng dụng ngầm đi mới thấy bộ phim hôm qua đã tự động phát xong, sau đó đưa vào mục chưa xem, đánh dấu để lần sau xem tiếp.
Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Cố Hi thật khá, là diễn viên rất có linh khí, nếu có thể cùng y đối diễn, nhất định sẽ vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Vinh Kinh nghĩ nghĩ lại lắc đầu, với thanh danh của nguyên chủ hiện tại, đoàn phim nào sẽ chọn anh, còn muốn hợp tác với đỉnh lưu, ý nghĩ này quá kỳ lạ rồi.
Mi có thể hợp tác với Cố Hi sao?
Không, mi không thể.
Ngồi một lúc, anh đến chỗ hai điểm dừng đầu tiên của trung tâm thành phố (?), đột nhiên rất đông người kéo đến, Vinh Kinh theo dòng người đến khoang chính giữa.
Màn hình Metro Rail Transit đang dự báo thời tiết quốc gia hôm nay. Đây cũng là màn hình được tư vấn dành cho nhân viên văn phòng để sử dụng thời gian hiệu quả nhất.
Đột nhiên bảng tin bị gián đoạn, một cái tin nhanh được phát, tại công trường bỏ hoang ngoại thành phát hiện một thi thể nữ không đầu, từ kết quả khám nghiệm tử thi, đây là một Omega, tứ chi của cô đều có vết tích giãy dụa khác nhau, cái đầu lần nữa không cánh mà bay, đây là vụ án thứ ba trong tháng, lực lượng cảnh sát hi vọng người nào biết chuyện có thể cung cấp manh mối, cũng nhắc nhở tất cả Omega buổi tối hạn chế ít đi ra ngoài.
Mấy Omega bên người Vinh Kinh sau khi nhìn thấy tin tức, sắc mặt cũng không quá tốt.
Bọn họ đối với A khó mà chiếm được ưu thế, xuất hiện sự tình như vậy, làm sao có thể không lo lắng.
"Quá tàn nhẫn, chết cũng không được toàn thây!"
"Ngoài kia lẽ nào không có quản chế sao, không phải được xưng là quản chế trải rộng toàn thành phố sao?"
"Bên kia là thành phố cũ chưa cải tạo, vốn là sẽ đến lúc tháo dỡ, lại là công trường nữa, ai sẽ ở bên kia quản chế đây."
"Còn nữa, hơn nửa đêm, chạy ra chỗ đó, không phải là thật kỳ quái sao?"
Đúng vậy, ai sẽ nửa đêm chạy ra một nơi bỏ hoang như thế, Vinh Kinh chú ý tới trong bảng tin kia là một mảnh tối tăm đến đèn đường còn không có.
Như vậy chỉ có một khả năng, hung thủ rất quen thuộc với địa phương kia, mới có thể tối lửa tắt đèn cũng có thể nhìn ra đường đi.
Có thể là sống gần đó, hoặc là đã từng sống gần đó.
Màn hình lần nữa trở lại dự báo thời tiết, Vinh Kinh theo thói quen mà suy nghĩ.
Anh là một sinh viên ngành kỹ thuật, cũng chỉ có thể phán đoán ra thông tin cơ bản, nhưng anh nghĩ ra được, thì chắc chắn cảnh sát cũng sớm nghĩ đến rồi, vẫn là mình lo thừa.
Vinh Kinh nhìn đèn tàu điện ngầm, chú ý tới xa xa trong khe hở của đám người đằng kia, xuất hiện một đôi tay lén lút, lặng lẽ đưa về phía một em học sinh mặc váy ngắn, thế nhưng em học sinh kia bởi vì dòng người nên xoay chuyển sang hướng khác, khiến tên biếи ŧɦái kia không thực hiện được hành vi.
Vinh Kinh nhíu nhíu mày lại, chú ý cặp tay kia, mơ hồ thấy được một chút gò má, dáng cao vừa phải, hơi gầy, đeo một cái kính mắt gọng đen, nhìn giống như một nhân viên văn phòng đàng hoàng.
Kính mắt gọng đen tựa hồ nhìn thấy con mồi màu mỡ, như là con chuột bị phô mai hấp dẫn, đỏ hết cả mặt, hô hấp lập tức dồn dập.
Gã chui vào một chỗ mà Vinh Kinh không nhìn thấy, nét mặt Vinh Kinh hơi ngưng lại, nhìn hành vi và biểu tình đột nhiên biến đổi của gã cũng đủ để phân tích ra, con mồi này tuyệt đối phù hợp với mong muốn của gã, gã sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vinh Kinh, đừng xen vào việc của người khác.
Mi ngay cả một phần ba thửa ruộng còn chăm không nổi, còn có thể tuỳ tiện gây sự sao.
Nghĩ như thế, lại không khống chế được mà nhìn chằm chằm cái người không ngừng ra tay kia, trên đường còn tiện thể sờ soạng một người mặc áo trắng, bị người mặc áo trắng kia mạnh mẽ trừng mắt nhìn cái thứ đang động đậy đằng sau, mục tiêu của gã rất rõ ràng.
Lại qua vài giây, Vinh Kinh nghiêm túc nhắm mắt lại.
Cất bước đi theo cái người biến mất trong đám người chen chúc, Vinh Kinh thật mừng vì chiều cao của mình chiếm ưu thế trong phương diện tìm người.
Anh tìm một loạt ở trên khoang tàu mà vẫn không tìm được, đột nhiên lại chú ý tới một người lén lén lút lút từ trong góc chui ra, là tên kính mắt gọng đen kia!
Gã đang đi về hướng một người mặc trang phục thú bông màu xanh lam, mặc dù là trang phục thú bông, nhưng vì tương đối mỏng nên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy người kia eo nhỏ mông vểnh.
Kính mắt gọng đen hô hấp dồn dập, con mắt của gã rất độc, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đó tuyệt đối là cực phẩm, chỉ là bị trang phục thú bông che đi.
Gã thở ngày càng gấp, tưởng tượng ra xúc cảm dẻo dai, gắt gao nhìn chằm chằm cặp đào mông vểnh cao ngất kia.
Ngay lúc muốn chạm vào, trong chớp mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay, nhìn tưởng nhẹ nhưng lực đạo như thể muốn bóp nát gã.
Đau nhức làm cho gã không kiềm được rít gào: "A ----"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Doraemon mày cũng không tha, mày còn là người sao?"