Sau vài giây sửng sốt, Khải Phong gấp gáp đuổi theo nhưng Tiểu Mai đã đóng cửa thang máy.
-”Tiểu Mai!”_Anh đập mạnh vào cửa, vò đầu rồi chạy ra hướng cầu thang bộ.
Tất nhiên với tầng nhà dù có điên cuồng chạy xuống Khải Phong vẫn không đuổi kịp Tiểu Mai, ra đến cổng thì xe taxi của cô đã đi được một đoạn khá xa rồi.
Khải Phong nhìn theo chiếc xe, thở hắt một hơi rồi lấy điện thoại gọi cho trợ lý:
-”Mau tìm Tiểu Mai về đây cho tôi”
-”Chị dâu đi đâu thế ạ?”
-”Cậu nghĩ tôi biết mà còn bảo cậu đi tìm sao!!?”_Khải Phong bực bội nói lớn vào điện thoại
Trợ lý Lâm bị một phen đứng tim, vội vâng dạ rồi tắt máy. Chưa lần nào anh thấy giám đốc của mình tức giận như thế này. Bình thường chẳng ai dám làm Khải Phong khó chịu, lần này chắc có chuyện lớn rồi.
_____________________________
Tiểu Mai ngồi trên taxi khóc như mưa. Lúc sau người tài xế hỏi cô muốn đi đâu, Mai Mai mới bình tĩnh lại, lau nước mắt:
-”Đến đường Q ạ”
Cô lấy điện thoại, phân vân một lúc rồi quyết định gọi cho mẹ.
-”Alo”
-”Mẹ à?”
-”Mai Mai hả con? Mẹ đây. Dạo này đứa thế nào rồi?”
Tiểu Mai ngây người, đột nhiên không biết trả lời thế nào
-”Dạ...vẫn bình thường ạ”
-” thế là tốt rồi, dạo này mẹ không qua thăm hai đứa được vì bệnh viêm phổi của bố lại tái phát”_Bà Thanh thở dài
-”Sao mẹ không báo cho con?!”_Tiểu Mai lo lắng
-”Không sao, bệnh tuổi già mà. Có bác sĩ tới khám nên con không cần quá lo..Mà con gọi mẹ có chuyện gì thế?”
-”À...con chỉ muốn hỏi thăm mọi người. Để mấy hôm nữa con qua nhà mẹ nhé”
-”Ừ, vợ chồng hôm nào sang đây ăn với bố mẹ bữa cơm”
-“...Vâng. Con có việc rồi, con tắt máy trước đây”_Tiểu Mai cất điện thoại, thở dài. Bây giờ nên sang nhà Khả Vân thì hơn
-------------------------------------
Cuối cùng Tiểu Mai cũng đứng trước cửa nhà Khả Vân. Bấm chuông một lúc thì có người ra mở cửa.
-”Mai Mai? Sao cậu đến mà không gọi mình?”_Khả Vân mừng rỡ khi nhìn thấy Tiểu Mai nhưng giây sau liền cảm thấy sắc mặt cô không được tốt, chắc chắn có chuyện gì đó không ổn. Hai mắt Tiểu Mai đỏ hoe:
-”Cho mình ở nhờ vài hôm đi”
Tiểu Mai vào phòng khách, ngồi bó gối trên ghế sofa, còn Khả Vân ngồi bên cạnh sốt ruột liên tục hỏi han.
-”Hay là...Khải Phong làm chuyện gì có lỗi với cậu?”_Khả Vân sau một hồi suy đoán chợt nói ra câu này.
Mắt Tiểu Mai nhoè đi, cô không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy giàn giụa.
Khả Vân phát hoảng vội ôm lấy Tiểu Mai an ủi. Rốt cuộc chuyện gì đã làm cho bạn cô suy sụp như thế này.
Mãi một lúc sau Tiểu Mai mới bình tĩnh lại kể cho Khả Vân nghe mọi chuyện.
-”Sao Khải Phong dám làm thế với cậu chứ?”_Khả Vân bức xúc đứng dậy_” Còn Khánh Ly, cô ta là cái quái gì mà dám tranh vợ cướp chồng của người khác? Thật không biết xấu hổ! Tiểu Mai, cậu không cần phải sợ, cứ làm lớn chuyện xem ai hơn ai!”
Tiểu Mai mệt mỏi tựa đầu vào ghế:
-”Cô ta đã có thai...Sớm muộn gì mình cũng ly hôn thôi. Nhưng bây giờ đừng để lộ chuyện này ra ngoài, nếu báo chí biết sẽ không hay đâu, bệnh viêm phổi của bố mình còn đang tái phát...”
Khả Vân thở dài:“Được rồi, vậy cậu cứ ở tạm đây, dù sao bố mẹ mình cũng đang đi du lịch”
_____________
Khải Phong lái xe chạy dọc các con phố. Suốt buổi chiều anh tìm đến những nơi Tiểu Mai thường tới nhưng đều không thấy cô.
Một tay anh lái xe, tay kia không ngừng bấm điện thoại, ánh mắt tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ hi vọng thấy được bóng dáng quen thuộc. Việc tìm kiếm này làm anh sắp mất bình tĩnh rồi.
________________
Sáng hôm sau...
Minh Vũ không thấy Tiểu Mai đi học, định ra hỏi Khả Vân thì thấy cô đang nghe điện thoại.
-”Uh được rồi để tan học mình đi mua ít đồ dùng cá nhân cho cậu. À này Mai Mai, cậu nhớ phải mạnh mẽ lên đấy”
Khả Vân tắt máy, vừa quay sang thì thấy Minh Vũ đang đứng ngay bên cạnh.
-”ôi mẹ ơi giật cả mình! Cậu định làm gì thế hả?”_Khả Vân nhăn nhó
-”Tiểu Mai gặp chuyện gì à?”_Minh Vũ lo lắng hỏi
-”Ừ...à không có...không có gì”_Khả Vân lắp bắp muốn chạy vào lớp nhưng lại bị anh giữ lại.
-”Nói cho mình biết đi mà”_Minh Vũ nài nỉ
-”Không được!”_Khả Vân kiên quyết
-”Cậu mà không nói, mình sẽ tới nhà Tiểu Mai hỏi đấy!”
-”Cậu điên à?”_Khả Vân trừng mắt
Sau một hồi giằng co cuối cùng cô đành phải nói sơ qua mọi chuyện cho Minh Vũ.
--------
Tiểu Mai đang ở nhà Khả Vân, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra.
-”Cậu về rồi à?”
-”Ừ, mình có mua đồ cho cậu đây”
Khả Vân xách túi đồ vừa mua ở siêu thị bước vào nhà, theo sau còn có một người nữa.
“Minh...Minh Vũ? Sao cậu lại tới đây?”_Tiểu Mai kinh ngạc
“Mình mới là người muốn hỏi cậu”_Minh Vũ đi tới trước mặt Tiểu Mai, ánh mắt xót xa:
-”Không phải cậu nói người yêu nhau thật lòng sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tiểu Mai cắn môi quay sang nhìn Khả Vân:
-”Mình bảo cậu đừng nói cho ai biết rồi mà”
-”Tại cậu ta dai như đỉa nhất quyết bắt mình kể đấy chứ!”_Khả Vân ấm ức
Mai Mai thở dài nói với Minh Vũ: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu về đi, mình tự lo được”
-”Nhưng mình không thể đứng nhìn cậu chịu đựng như vậy được!!”_Anh nắm lấy tay cô
Tiểu Mai cúi đầu, mi mắt run run
“Để mình giúp cậu, như một người bạn thôi có được không?”_Minh Vũ nhìn cô đầy mong chờ.
Cuối cùng, sau khi cả nói chuyện cũng đưa ra quyết định: Vì bố mẹ Khả Vân đi du lịch sắp về, hơn nữa nếu ở nhà bạn bè chắc chắn Khải Phong sẽ tìm thấy nên Minh Vũ đã cho Tiểu Mai mượn một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô của gia đình cậu ấy để ở.
Tiểu Mai chỉ muốn ở tạm một thời gian, khi tìm được việc làm và giải quyết xong thủ tục li hôn sẽ quay về nói với bố mẹ.
_____________________
____________________
Suốt gần một tuần Tiểu Mai bỏ đi, Khải Phong không làm được gì, cả ngày chỉ đi tìm cô, tối lại tới quán bar uống rượu. Anh không muốn về nhà, mỗi lần về đều cảm thấy trống trải, lạnh lẽo. Nếu không có cô, đấy đâu phải là nhà của anh nữa.
Trong phòng vip của quán bar X...
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa dài, áo sơ mi đen tuỳ tiện tháo mấy cúc cổ, liên tục uống rượu hết li này đến li khác. Một lát sau có thêm người nữa bước vào.
-”Anh Phong, đã có thông tin rồi”
Họ lấy từ trong cặp tài liệu một xấp ảnh để lên bàn:
-”Chị dâu chưa về nhà, hiện giờ chị ấy đang ở trong một khu chung cư nhỏ gần thành phố C. Hình như vẫn chưa ai biết, hàng ngày chỉ có người này đến thôi”_Người theo dõi đưa cho Khải Phong một bức ảnh.
Anh nhận lấy bức ảnh, sắc mặt liền thay đổi. Đây không phải là tên Minh Vũ kia sao? Đến hàng ngày ư?
”Rắc!”_Âm thanh bén nhọn do thuỷ tinh vỡ vang lên
-”Giám đốc, tay anh...”_Trợ lí Lâm kinh sợ nhìn ly rượu vỡ nát trên tay Khải Phong. Máu chảy thành giọng qua từng kẽ tay rơi xuống sàn nhưng anh không có ý định buông, ra sức siết chặt khiến những mảnh vỡ cứ thế đâm sâu vào da thịt. Trợ lí Lâm vội gọi nhân viên mang bông băng tới còn Khải Phong vẫn ngồi lặng thinh trên ghế, chẳng để ý chút nào tới vết thương, chỉ chăm chăm nhìn vào mấy bức ảnh trên bàn.
Cuối cùng anh cũng buông tay, dòng máu đỏ thẫm cùng những mảnh thuỷ tinh thi nhau rơi xuống nền đất. Khải Phong cầm bông gạc, nhếch miệng cười quay sang nói với trợ lí: “Đi về thôi”
---------
Tiểu Mai đang ngồi trong phòng đọc sách thì trời đổ mưa lớn. Căn nhà Minh Vũ cho cô ở nhờ không quá lớn nhưng đối với một người thì thực sự rất rộng. Mai Mai đặt sách lên bàn, đi ra đóng lại cửa sổ. Cô không thích mưa, từ nhỏ đã sợ sấm sét. Khải Phong cũng biết điều này nên khi trời mưa đều ra đóng cửa rồi ôm cô ngủ. Mỗi lần nằm trong lòng anh, Tiểu Mai đều cảm thấy rất an toàn và ấm áp. Hôm nay cũng là một ngày mưa mà cô chỉ có một mình. Tiểu Mai hít một hơi thật sâu, ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Sao lại nhớ đến nữa rồi
______________________
Tại khu chung cư...
Trợ lí Lâm dìu Khải Phong vào ghế sofa trong phòng khách, bây giờ đã gần h đêm rồi.
Khải Phong ngửa đầu trên ghế, ánh đèn hắt sáng nét mặt ngà ngà say của anh.
-”Cậu về đi”_Khải Phong nói
-”Giám đốc...”_ Trợ lí Lâm thấy anh say rượu, sợ có chuyện không hay.
-”Tôi không sao”_ Giọng Khải Phong mệt mỏi, lấy tay day day trán rồi ra hiệu cho trợ lí của mình đi về.
Trợ lí Lâm không biết khuyên thế nào đành thuận theo.
Khải Phong ngồi tựa trên ghế sofa hồi lâu cuối cùng chếnh choáng đứng dậy. Anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ, ngã người xuống giường.
Chợt có thứ khiến Khải Phong vô thức nhíu mày. Ga trải giường, vỏ chăn đều có hương thơm dịu nhẹ của Tiểu Mai. Một nỗi bi thương bỗng ập đến, tâm trí anh bây giờ toàn là bóng hình cô. Khải Phong cau mày, nhắm chặt hai mắt, đầu óc choáng váng vì rượu, cõi lòng lại đau đớn vô cùng. Bỗng anh cảm nhận một bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên trán mình.
“Tiểu Mai...em về rồi sao?”_Khải Phong vô cùng kích động.
Cô nhìn anh cười nhẹ, giọng nói dịu dàng:“Em về rồi”
Yết hầu Khải Phong chuyển động, trái tim như được sưởi ấm, đầu cũng không còn đau nữa, gắng gượng ngồi dậy.
Anh mỉm cười, vừa vươn tay định ôm cô vào lòng thì nhận ra trước mặt chỉ là không khí.
-”Mai Mai!”_Khải Phong gấp gáp gọi tên cô, xoay người nhìn bốn phía nhưng xung quanh đều trống không. Là ảo giác, anh uống quá nhiều rượu rồi. Cảm giác mất mát ùa đến, trái tim bỗng đau nhói làm Khải Phong lảo đảo ngã xuống sàn gỗ. Chân mày anh cau lại, hai tay ôm lấy lồng ngực phập phồng, giọng nói xót xa: “Tiểu Mai đừng đi mà...”
Vết thương ở lòng bàn tay Khải Phong do chỉ băng bó sơ qua nên đã bắt đầu rỉ máu.
_________
Sáng hôm sau...
Khải Phong tỉnh dậy cảm thấy đầu đau như búa bổ, thậm chí cả đêm nằm dưới sàn nhà mà anh cũng không nhận ra.
Sau khi đi tắm mới tỉnh táo lại, Khải Phong lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lâm hỏi địa chỉ chỗ ở của Tiểu Mai rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Anh mất gần một tiếng để đi từ trung tâm thành phố ra tới vùng ngoại ô. Không biết là vì sắp được nhìn thấy Mai Mai hay tại khung cảnh nơi đây yên bình mà Khải Phong lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng cũng tới nơi.
Anh dừng xe dưới một bóng cây. Cửa căn nhà nhỏ vẫn đóng, Khải Phong xuống xe, do dự một lát cuối cùng vẫn không dám đi tới bấm chuông. Nếu Tiểu Mai thấy anh sẽ không vui thì sao? nhỡ cô ấy biết anh tìm ra địa chỉ này sẽ dời đi nơi khác thì sao? Khải Phong thở dài dựa vào cửa xe. Không vào cũng được, bây giờ anh chỉ có một mong muốn mãnh liệt là được nhìn thấy cô thôi.
phút, phút, phút... Ngoài việc đi qua đi lại đá mấy hòn sỏi dưới đất, Khải Phong chẳng biết làm gì hơn.
Hơn phút trôi qua, cảm giác chờ mong đang dần thay thế bằng nỗi thất vọng. Anh chán nản nhìn đồng hồ rồi bước vào xe. Giây phút đang định khởi động thì rèm cửa căn nhà kia được mở. Tự nhiên tim anh cảm thấy căng thẳng đến kì lạ.
Sau lớp kính của cửa sổ là gương mặt xinh xắn mà anh ngày đêm mong nhớ.
Đúng là Tiểu Mai rồi!
Vừa hết hi vọng cuối cùng lại nhìn thấy. Một tuần trôi qua mà Khải Phong cảm giác như dài cả thế kỉ, cuối cùng cô cũng xuất hiện trước mặt anh.
“Tiểu Mai, cho anh một chút thời gian, anh sẽ đưa em về”_Khải Phong chăm chú nhìn gương mặt đằng xa, ánh mắt lộ rõ sự yêu thương. Mãi cho tới khi có tin nhắn thông báo sắp đến giờ họp, anh mới nhận ra mình nhìn cô được một lúc lâu rồi
“Anh đi làm đây”_Khải Phong vô thức chạm vào cửa kính xe.
Nhưng tự nhiên Tiểu Mai lại đi vào nhà trong làm anh không cách nào nhìn thấy cô nữa. Khải Phong như đứa trẻ bị lấy mất kẹo, nhảy dựng lên:“Này Trương Tiểu Mai sao em lại đi vào?!”
Gương mặt anh lộ rõ vẻ thống khổ:
“...Em không dặn anh đi cẩn thận mà đã vào rồi à? Ai dạy em cái kiểu vô tâm như vậy đấy, hôm nay anh còn chưa ăn sáng đã tới đây tìm em, anh thành ra như vậy mà em không đau lòng chút nào sao?”
(Ôi tôi viết ra mà tôi còn thấy đau lòng đây anh Phong ơiii T^T)
Khải Phong đứng nán lại thêm chút nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, đành thở dài:“Được rồi anh sẽ về, Tiểu Mai, em tàn nhẫn thật đấy”
________________________