"Tiểu Mai.."_Anh mấp máy môi vô thức gọi tên cô.
Mai Mai nghe thấy vội đi tới ngồi xuống cạnh giường bệnh:
-"anh tỉnh rồi sao?"
Khải Phong từ từ mở mắt, nhìn thấy người con gái trước mặt liền gắng sức ngồi dậy.
-"Anh thấy trong người thế nào rồi?"_Tiểu Mai cẩn thận kê chiếc gối ra sau lưng anh, lo lắng hỏi.
Khải Phong không trả lời, im lặng nhìn cô thật lâu, giống như một kẻ tuyệt vọng cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng:
"Em biết anh nhớ em nhiều đến mức nào không?"
"Anh tưởng mình có thể quên em nhưng anh không làm được. Tiểu Mai, anh chịu đựng đủ rồi..xin em, đừng trốn tránh anh nữa! Sao em tàn nhẫn như vậy? đừng đi mà... Nói cho anh biết, anh phải làm gì để giữ em lại bây giờ?"_ Khải Phong vô cùng kích động, ánh mắt hiện rõ vẻ khốn khổ.
Tiểu Mai nghẹn ngào nhìn anh, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khoé mi.
Khải Phong vươn tay, dịu dàng chạm lên má cô:
-"Chúng ta quay lại như trước có được không?"
Một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống ngón tay anh. Khải Phong lau nước mắt cho cô, hạ thấp giọng: "Anh không thể mất em"
Nghe đến đây, cô liền oà khóc. Khải Phong xót xa ôm lấy Tiểu Mai, vuốt nhẹ mái tóc mềm: "Đừng khóc, đừng khóc...anh đau lòng lắm"
Tiểu Mai lau nước mắt:"Em sẽ không đi nữa, dù có chuyện gì cũng không đi nữa..."
Chợt cửa phòng bật mở...
-"Hai đứa đang nói gì thế hả?"
Người bước vào chính là mẹ của Khải Phong - Phu nhân Nhã Hạnh. Bà vừa nghe tin con trai phải nhập viện liền vội vàng cùng trợ lí đi tới.
-"Mẹ?"
Cả kinh ngạc quay ra cửa. Xong rồi, thế này thì không giấu được nữa.
-"Tiểu Mai, mau ra ngoài với mẹ"_Bà Hạnh nhìn con dâu, sắc mặt nghiêm nghị.
"Không được!"_Khải Phong nhanh chóng níu lấy tay Tiểu Mai_"Mẹ định làm gì cô ấy?"
-"Khải Phong, đừng như thế. Để em ra nói chuyện với mẹ"_ cô vội gỡ tay anh rồi đi ra ngoài.
_____
Tiểu Mai biết nếu mình không nói thì mẹ cũng có cách để tìm ra nên cô đành kể lại lại mọi chuyện cho bà.
Nghe xong, phu nhân Nhã Hạnh thở dài:
-"Mai Mai, mẹ chỉ chấp nhận con là con dâu, người sinh cháu cho nhà họ Lưu đương nhiên chỉ có một mình con. Con không phải đi đâu hết, cũng không được li hôn. Còn về Khánh Ly, xem ra cô ta chưa biết điều rồi. Chuyện này không thể để yên được"
Nói rồi bà quay sang gọi trợ lí:
-"Anh hãy đi tìm thông tin về những người có liên quan đến Khánh Ly trong tháng gần đây. Cũng mua lại hết hợp đồng quảng cáo, đóng phim của cô ta cho tôi"
"Vâng tôi rõ rồi, thưa chủ tịch"_Người trợ lí cúi đầu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại
"À thế còn Khải Phong, sao tự nhiên lại phải nhập viện?"_Bà Hạnh quay sang nhìn con dâu
Tiểu Mai cúi đầu, cố gắng kiềm chế để nước mắt không chảy xuống lần nữa:
-"Mẹ à, sức khoẻ anh ấy...không ổn lắm"
...
Tim phu nhân Nhã Hạnh như ngừng đập.
Từng có một khoảng thời gian Khải Phong rất hận bà, đến gặp mặt cũng không chịu, nhất quyết đòi sang Mĩ sống tự lập, nhưng dù gì anh cũng là con trai bà dứt ruột đẻ ra. Tố chất thông minh, ngoại hình cũng ưu tú, thực lòng phu nhân Nhã Hạnh rất tự hào về Khải Phong. Hơn nữa mấy tháng trước, nhờ có Tiểu Mai mà mâu thuẫn mẹ con được giảm đi, vậy mà bây giờ...
-"Con ở lại đây chăm sóc cho Khải Phong, để mẹ đi gặp bác sĩ"
Bà Hạnh đi khỏi, Tiểu Mai khẽ cụp mắt, dựa lưng vào tường. Vô tình nhìn xuống bụng, cô mới nhận ra mình vẫn chưa nói cho ai biết mình có thai...
______________Tiểu Mai trở lại phòng bệnh, ngồi gọt táo cho Khải Phong. Anh tựa lưng trên giường, ánh mắt ấp áp dõi theo cô. Lát sai khẽ cười:
-"Bị ốm thế này cũng tốt"
-"Anh đừng nói linh tinh, ăn chút hoa quả đi"
Khải Phong cắn một miếng táo, nhớ ra chuyện khi nãy liền hỏi:
"À đúng rồi, sao em lại tới bệnh viện?"
Tiểu Mai nhìn anh rồi chạm nhẹ vào bụng mình: "Em đến kiểm tra sức khoẻ cho bé cưng của chúng ta"
Phải mất mấy giây Khải Phong mới hiểu, sững sờ nhìn bụng Tiểu Mai chằm chằm
Bàn tay anh run run đặt lên bụng cô. Rõ ràng là bình thường như vậy, mà bên trong lại có một bảo bối nhỏ
-"Em...nói thật sao?"
Tiểu Mai bật cười, lấy tờ kết quả siêu âm trong túi :"Là thật, em bé đã được tuần rồi"
Mặt Khải Phong tràn trề hạnh phúc, nắm lấy hai tay cô: "Chúng ta mau về nhà thôi...anh phải chăm sóc cho mẹ con em thật tốt.."_Đây là lần đầu anh lúng túng như vậy, vắt óc cũng chẳng biết nói gì, sốt ruột đến nỗi mặt cũng nóng lên.
"Khải Phong...anh chưa xuất viện được"
-"Tại sao? Anh khoẻ rồi mà"
-"Anh...anh phải làm một cuộc tiểu phẫu để trị hẳn bệnh, sẽ ở bệnh viện ngày để chuẩn bị"
Khải Phong không hiểu sao mình phải ở lại bệnh viện, hỏi bác sĩ cũng chỉ nhận được câu trả lời tương tự. Thực ra anh muốn Tiểu Mai ở lại với mình nhưng suy cho cùng cô đang mang thai, ở bệnh viện nhiều cũng không tốt nên đành bảo trợ lí Lâm đưa cô về.
Nhìn thái độ của mọi người, không hiểu sao Khải Phong có linh cảm không tốt lắm...
_________________________
Sáng nay, nhân lúc Tiểu Mai còn chưa tới, Khải Phong tự mình đi đến phòng làm việc của bác sĩ chuyên khoa.
-"Tôi muốn biết chính xác bệnh tình của mình"_Anh nhanh chóng đề cập thẳng vào vấn đề
Bác sĩ ngồi xuống ghế: "À bệnh của cậu cũng không quá nghiêm trọng..."
-"Bác sĩ nói thật cho tôi biết đi"_Khải Phong nhíu mày_"Tôi biết bệnh của mình không đơn giản"
-"..Nhưng...người nhà..."_Bác sĩ khó xử không biết giải thích ra sao.
-"Tôi muốn biết sự thật"_Anh sẵng giọng, ngữ khí doạ người, nhìn thẳng vào bác sĩ.
Vị bác sĩ sợ tới đổ mồ hôi hột, trầm ngâm một lát đành thở dài:
-"Cậu có một khối u ác tính phía sau não"
...
Khải Phong im lặng nghe bác sĩ nói toàn bộ về bệnh tình mà không hề phản ứng, lúc đầu đáy mắt chỉ gợn lên một chút bất ngờ rồi sau đó lại bình tĩnh giống như không phải chuyện của mình.
Bác sĩ kinh ngạc trước thái độ của anh:
"Cậu...không sao chứ?"
Khải Phong gật đầu, đứng dậy:
"Cảm ơn bác sĩ đã nói cho tôi biết"
Anh không về thẳng phòng mà đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Khải Phong nhìn mình trong gương, tì trán vào vách tường lạnh lẽo, bờ vai rộng lớn bây giờ cũng suy sụp rũ xuống. Không phải anh sợ cái chết mà bên cạnh còn gia đình, anh phải có trách nhiệm với họ.
Nhà họ Lưu chỉ có mình Khải Phong là con trai, anh sẽ phải gánh vác tập đoàn lớn thay cha. Cả Tiểu Mai nữa, bây giờ còn đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu chẳng may không qua khỏi, ai sẽ chăm sóc cho mẹ con cô??
Quai hàm Khải Phong cứng ngắc, lông mày nhíu lại. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh cho tay vào túi áo.
Là hình siêu âm mà Tiểu Mai đưa cho anh hôm qua. Trên ảnh giống như một quả trứng nhỏ, chưa biết là trai hay gái nữa.. Cục cưng của anh còn bé như vậy, không thể mất ba được
Hốc mắt Khải Phong đỏ hoe. Anh thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài
Về gần đến phòng bệnh liền trông thấy Tiểu Mai. Cô đang vội vàng đi hỏi hết y tá này tới y tá khác điều gì đó:
- "Mai Mai!...Em làm gì thế?"
Tiểu Mai quay ra phía cửa. Lúc này anh mới nhìn thấy gương mặt lo âu của cô. Tiểu Mai không nói gì, lao tới ôm chầm lấy Khải Phong:
- "Em đang tìm anh..."
Anh mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô
Tiểu Mai ngước nhìn Khải Phong:
-"Sáng sớm anh đã đi đâu thế?"
-"Anh ra ngoài hít thở không khí một chút"
-"Sao không đợi em tới, em sẽ đi cùng anh"_Tiểu Mai tựa đầu vào ngực Khải Phong, dịu dàng nói.
-"À có cái này..."
Cô đi vào phòng, mở chiếc cặp lồng đang để trên bàn, bên trong toàn món mà anh thích.
-"Khải Phong, anh phải ăn nhiều vào đấy"_Tiểu Mai vừa nói vừa đặt đồ ăn lên bàn.
"Ngày mai phẫu thuật xong, có thể anh sẽ không dậy nữa, đúng không?"
Câu hỏi của Khải Phong khiến Tiểu Mai giật mình, suýt chút nữa làm rơi đũa xuống đất
-"Ai nói với anh như vậy hả? Anh sẽ không sao hết..."_Cô cố nói lớn để giọng mình không run.
"Tiểu Mai, sao lại giấu anh? Nhỡ anh thực sự rơi vào % kia, sẽ không thể nói với em những lời cuối cùng thì sao?"
Mai Mai lắc đầu, nước mắt giàn giụa chảy xuống:
-"Đừng nói thế, anh nhất định không sao mà..."
Khải Phong thở dài, đứng dậy ôm cô:
-"Ngoan nào, em khóc nhiều như vậy mai sau bảo bối của chúng ta làm sao vui vẻ được"
------------------
Sáng mai Khải Phong sẽ làm phẫu thuật sớm nên tối nay Tiểu Mai nhất quyết đòi ở lại cùng anh.
Phòng bệnh VIP có giường, một giường cho bệnh nhân, một giường cho người nhà. Đến tối Tiểu Mai định về giường ngủ thì bị Khải Phong nhanh tay níu lại:"Ngủ ở đây đi"_Vừa nói anh vừa vỗ vỗ vào phần giường trống cạnh mình.
Chờ mãi Tiểu Mai vẫn chưa trả lời, Khải Phong chỉ vào chiếc giường bên cạnh:
"Nhanh lên, hay em muốn anh qua bên đó nằm với em"
Lúc này cô mới rón rén nằm lên cạnh anh. Khải Phong kéo Tiểu Mai gối đầu lên tay mình, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thoải mái thở ra một tiếng rồi nói:
-"Sáng sớm mai anh phải làm phẫu thuật rồi.."
Tiểu Mai nhắm mắt, gật gật đầu:
-"Khải Phong, hứa với em một chuyện được không?"
-"Được. Em nói đi"_Anh hôn nhẹ lên tóc cô
Tiểu Mai vòng tay ôm ngang người Khải Phong: "Hứa với em, nhất định anh sẽ quay lại, nhất định không được quên em..."
Mắt Khải Phong tràn đầy dịu dàng, nắm lấy bàn tay đang đặt ngang bụng mình của cô, cất giọng trầm thấp: "Anh sẽ khoẻ lại để bù đắp cho em, cùng em nhìn bảo bối lớn lên, gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc...Tiểu Mai, thật xin lỗi, từ ngày được gả về nhà họ Lưu, anh toàn khiến em phải chịu ấm ức...cảm ơn em đã ở lại bên anh"_ giọng anh mềm mại hơn thường ngày nhưng lại khiến cho người ta có chút đau lòng.
-"Anh biết không, kế hoạch ngày bé của em là học xong đại học sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, cùng bạn bè đi du lịch nhiều nơi"
-"Vậy à.."
-"Vâng, nhưng nếu cuộc đời đi theo kế hoạch...em sẽ không gặp được anh.."_Tiểu Mai ngước nhìn Khải Phong, đồng tử đen láy vì nước mắt mà trở nên long lanh_"Được anh yêu thương là điều em chưa từng ngờ tới, nhưng nó còn hơn cả những gì em mong ước và lên kế hoạch...Chỉ cần chúng ta luôn bên nhau thì sẽ không sao hết, anh nhất định không được bỏ em lại một mình đấy.."
Khải Phong khẽ mỉm cười, những lời này của cô làm tim anh như muốn tan chảy, tâm trạng trong nháy mắt cảm thấy bình yên...