Sáng hôm sau…
Ánh nắng ban mai trong vắt xuyên qua khung cửa đánh thức Tiểu Mai. Sau khi vscn, cô đi ra ngoài định ăn sáng nhưng ở nhà chẳng có ai cả.
Mai Mai ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện mẩu giấy nhỏ đặt trên bàn: “Nếu ngủ dậy thì ra bãi biển nhé. Tôi chờ cô ở đó”
______________
Tiểu Mai đi bộ ra bờ biển cát trắng tuyệt đẹp ngay trước khu nghỉ dưỡng. Sáng sớm đã có khá đông người người nhưng chỉ cần để ý một chút cô đã nhận ra Khải Phong.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt gần bờ biển. Áo phông đen đơn giản vẫn không che dấu được khí chất quý tộc, dáng người cân đối một cách hoàn hảo, mái tóc được vuốt cao trông vừa có vẻ nghiêm nghị, lại vừa có vẻ bất cần, Khải Phong chỉ cần ngồi im cũng đã đủ để thu hút ánh nhìn của người khác. Tiểu Mai nhẹ nhàng tới gần:
– Khải Phong, chào buổi sáng!”
Phong bỏ chiếc kính râm trên mắt xuống:
-“Cô dậy rồi à? Mau qua đây ngồi đi”_ Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh.
Mai Mai cũng nghe theo nhưng nhìn bộ dạng có vẻ không thoải mái.
-“Có chuyện gì vậy?”_ Khải Phong hỏi
– “À…không có gì nhưng mà…”_ Tiểu Mai nghé sát vào tai Khải Phong nói nhỏ_”Sao mấy cô gái đó cứ nhìn anh thế?”
Phong vẫn giữ gương mặt lạnh lùng:
– “Cô ghen à?”
Mai Mai không hiểu sao nóng bừng mặt:
– Ai bảo thế? Chỉ là họ nhìn cả tôi…nên tôi thấy…không được tự nhiên”
Khải Phong thở dài, gập tờ báo lại rồi đứng dậy nói:
– “Vậy chúng ta sẽ đi chỗ khác”
Nói rồi anh kéo tay cô đi.
-“Ơ…anh đưa tôi đi đâu thế?”_ Tiểu Mai tò mò hỏi.
– “Tới nơi rồi”
Cả dừng lại trước một bàn ăn thịnh soạn được đặt ngay trên bờ biển. Xung quanh còn được trang trí hoa vô cùng rực rỡ. Mai Mai tròn mắt nhìn bàn ăn trước mặt, trong lòng có chút sửng sốt:
– Cái này…
Khải Phong kéo ghế cho cô rồi nói:
– Ăn sáng đi.
________________
Sau buổi sáng trên biển, cả cùng trở về khu nghỉ dưỡng.
– “Trương Tiểu Mai, chiều nay cô muốn đi đâu không?”
Mai Mai đang ngồi ôm đầu gối xem TV trên ghế sofa, nghe anh hỏi liền lại gần:
– “Hôm qua tôi được phát tờ rơi này này. Anh xem chỗ nào được thì chiều nay chúng ta sẽ đi”
Khải Phong nhận lấy tờ rơi từ tay Tiểu Mai, gật đầu:
– “Được rồi, để tôi xem qua”
———–
Điểm đến mà Khải Phong chọn chính là ngôi đền Uluwatu nổi tiếng tại Bali, nằm chênh vênh trên vách đá dựng đứng nhìn xuống biển.
Con đường dẫn lên đền uốn lượn, vừa đi vừa có thể cảm nhận tiếng sóng ầm ào của Ấn Độ Dương xanh thẳm phía dưới.
Tiểu Mai thích thú cầm máy ảnh chụp khung cảnh huyền ảo, kì vĩ xung quanh mà quên cả việc tiếp tục đi lên. Thấy vậy, Khải Phong liền lên tiếng:
– “Tiểu Mai! Cô cần phải nhanh lên mới kịp”
-“Kịp gì cơ?”_ Mai Mai hỏi nhưng Phong không trả lời mà cứ thế đi tiếp.
Cô chạy tới nắm nhẹ lấy cánh tay anh: “…Chờ tôi với”
__
Cuối cùng cũng tới đền Uluwatu.
– “Tôi mỏi chân lắm. Ngồi nghỉ một lát được không?”_ Tiểu Mai than thở.
Khải Phong nhếch miệng cười, hất mặt ra đằng xa:
– “Cô nhìn kìa”
Tiểu Mai quay lại nhìn theo hướng ánh mắt của Phong.
Những áng mây hắt bóng mặt trời vàng rực, vẽ nên cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Mặt trời đỏ ối lặn dần xuống, buông những tia sáng cuối cùng trên mái đền nhỏ xíu cheo leo.
– “Woa…đẹp thật đấy. Không uổng công chúng ta lên tới đây :)”
_ Tiểu Mai nhoẻn miệng cười để lộ chiếc răng cửa trắng tinh.
Khải Phong nhìn cô, tự nhiên bật cười theo.
Cảm nhận được ánh mắt ai đó, Mai Mai quay sang nhìn Khải Phong. Nhận ra anh cũng đang nhìn mình, trái tim vô cớ đập nhanh một nhịp.
Khải Phong vội vàng thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn lên bầu trời xa xăm:
– “Đúng là rất đẹp”_ Anh khẽ nói.
Đền Uluwatu đứng trầm mặc trên nền trời tím biếc…
___________________________
Trước khi đi về, cả cùng đi dạo trên bờ biển.
– “Cảm ơn anh”
– “Vì chuyện gì?”_ Phong hỏi lại
– “Cảm ơn vì đã không bắt tôi đi một mình”_ Mai Mai nói rồi bật cười vui vẻ
“Khải Phong!!”
Chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, Phong liền quay lại, thật không ngờ lại là Khánh Ly.
Tiểu Mai cũng ngạc nhiên không kém, quên cả phép lịch sự tối thiểu là chào hỏi. Đợi đến khi cô ta nhìn sang mình, Mai Mai mới khẽ gật đầu chào.
– “Sao em lại ở đây?”
– “Em tới để quay quảng cáo cho dự án phim mới”_ Khánh Ly trả lời
Rồi cô ta nắm chặt lấy cánh tay Khải Phong, nũng nịu:
“Anh Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh”
Khải Phong hơi nhíu mày nhìn Khánh Ly rồi quay sang nhìn Tiểu Mai.
Mai Mai cúi gằm mặt xuống như người phạm lỗi, cố che giấu sự lúng túng của mình. Giây phút này, thực sự cô đang rất mong chờ anh sẽ ở lại.
Nhưng rốt cục, Khải Phong lại buông bàn tay bé nhỏ của Tiểu Mai ra.
– “Tôi sẽ gọi điện cho trợ lý đưa cô về villa”
Tiểu Mai bật cười yếu ớt. Gật đầu đứng gọn sang một bên.
Vốn dĩ cô chỉ là người đến sau…vốn dĩ không có quyền hi vọng…