Nghiêm Tiêu tìm thấy chìa khóa mở cửa, nói:
- À, mấy ngày nay anh bận thu xếp đồ quá nên quên. Anh cứ nghĩ là chú dì cũng đã nói trước với em rồi. Vào nhà không?
Mạc Nhan lấy chìa khóa mở cửa:
- Thôi khỏi, người em bây giờ toàn mồ hôi, trước hết phải tắm rửa sạch sẽ đã rồi tính tiếp.
Mạc Nhan bước vào nhà đóng cửa, cúi lưng cởi giầy để vào chỗ, thấy trên mặt tủ có kẹp một tờ giấy, cô nhận ra là chữ viết của mẹ, đại khái viết là đi chơi Tam Á một tuần rồi về. Chỉ để lại có tờ giấy mà đến điện thoại cũng không gọi, Mạc Nhan vò vò tờ giấy, ném vào thùng rác.
Đến khi cô lấy khăn xoa tóc bước từ trong nhà tắm ra, thấy màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới.
Đúng là phong cách từ trước đến nay của Nghiêm Tiêu: “Đói rồi thì qua ăn cơm.”
Mạc Nhan mỉm cười, nhớ lại thời trung học, bí thư lớp cô có tiếp xúc với anh một lần, khi về liền nói anh Nghiêm Tiêu xem ra có chút ngạo mạn, thực sự rất ngạo mạn. Câu này không chê mà cũng không khen.
Mạc Nhan quả nhiên không khách sáo, đem theo chìa khóa gõ cửa nhà đối diện.
Nghiêm Tiêu mở cửa để cô vào.
Mạc Nhan thấy thức ăn bày ở trên bàn, nói một cách thật lòng:
- Em sau này lấy chồng cũng phải lấy một người biết nấu ăn.
Cô cầm đũa, nhanh chóng nếm một miếng, thần sắc kỳ lạ:
- Sư huynh, món anh nấu…
Ngữ điệu của Nghiêm Tiêu có chút nghiêm túc:
- Rất khó ăn à?
Mạc Nhan vội vàng nói:
- Chắc chắn là không khó ăn, nhưng cái vị này cũng quá…quá…
Cô dừng lại, rồi lặp lại một cụm từ mới:
- Hình như có chút quá chuẩn, giống như hoàn toàn dựa vào sách nấu ăn mà làm vậy, trong sách nói cần để g muối thì y chang bỏ đúng g muối vậy.
Giống như đối với thí nghiệm hóa học vậy, nên cho bao nhiêu thì công thức hóa học mới phản ứng, nên bỏ vào ống thí nghiệm là bao nhiêu. Đây đúng là phong cách của Nghiêm Tiêu.
Nghiêm Tiêu bưng dĩa xào trứng cà chua đến trước mắt cô nói:
- Trong tủ lạnh có đồ lạnh, tự hâm nóng nhé.
Mạc Nhan liền lấy lại dĩa đồ trên tay anh.
Xem ra người nào đó ngại thành ra tức giận.
Mạc Nhan liền chuyển chủ đề:
- Giáo viên dạy môn khẩu ngữ của chúng em thích ăn cà chua xào trứng, cả một học kỳ đều ăn món này, cũng không thấy chán. Sau đó cùng sinh viên đến phố sinh viên ở sau trường ăn một lần, từ đó chỉ ăn nấm xào thịt, đến nỗi đã một năm, thật rất đáng khâm phục.
Nghiêm Tiêu không nói gì.
Mạc Nhan không thể ngừng nghĩ rằng, từ đầu cô định vị nhân vật cho Nghiêm Tiêu là sai, đây đâu là nữ vương thụ, rõ ràng là băng sơn mỹ nhân.
Tốt thôi, mỗi người đều có những thói quen riêng, chỉ là có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ phải che giấu trước mọi ngươig. Có những sở thích, những người xung quanh không thể tiếp nhận, vậy thì nên thuộc về phạm vi nhỏ của bản thân, để lại cho người khác có thể quan sát và thưởng thức. Phát biểu hùng hồn những lời lẽ làm kinh ngạc, chỉ có thể tăng thêm sự không tán thành và hiểu sai của người xung quanh đối với loại sở thích cá nhân này.
Sở thích cá nhân và người khác có chút khác biệt, đó là bình thường, lại không thể miễn cưỡng người bên cạnh tán đồng, thậm chí cố ý sai lệnh giá trị quan của đối phương.
Sau đó, trong sự khác biệt giữa lý luận và thực tiễn, lý luận của Mạc Nhan luôn chiếm ưu thế tương đối lớn so với thực tiễn.
Bố mẹ Mạc Nhan một mặt lo lắng cho tương lai của con gái, một mặt còn lo lắng cái lý luận đầy người của con gái, cuối cùng đến bản thân cũng chăm sóc không được, vì thế mấy năm gần đây mới động chút là không thấy tăm hơi, để Mạc Nhan một mình từ từ chăm sóc cho cuộc sống của bản thân.
Nghiêm Tiêu buông đũa, nói một cách lạnh lùng:
- Loại sách đó, đến bây giờ em đọc vẫn chưa chán à?
Đũa trên tay Mạc Nhan khựng lại một chút:
- Thú vị mà, đương nhiên không dễ gì mà đọc chán, em xem thấy thích, cũng giống như anh xem những sách liên quan đến tin học vậy. Anh bài trừ cái đẹp, còn em cũng không hiểu những động tác có chút phức tạp của máy tính.
Cô nói xong câu này thì có chút kinh ngạc hỏi:
- Á, anh biết em đang nghĩ gì?
Nghiêm Tiêu ừ một tiếng nói:
- Biểu cảm này của em, sau đó nhìn chằm chằm vào anh, là anh biết rồi…
Thực ra anh chưa nói hết, khoa tin học của anh chỉ có mấy sinh viên nữ hiếm hoi, lại đều có những đam mê giống với Mạc Nhan (hủ nữ). Trong khoa đều là những nam sinh có chút mạnh mẽ, ảnh của bọn họ đều được đăng lên BBS của trường, mỗi lần bị xóa đều đăng lại một lần, hết sức ngoan cố.
Anh nên hạnh phúc rằng mức độ như Mạc Nhan còn là quá nhẹ, còn chưa có sức sát thương.
Ngày hôm sau, Nghiêm Tiêu đến sân bay.
Các phụ huynh còn đang hưởng thụ tắm nắng ở biển Tam Á.
Mạc Nhan đi tiễn.
Lúc đến sân bay, Nghiêm Tiêu dừng lại, đưa tay nhìn đồng hồ:
- Còn năm phút nữa.
Năm phút này là lúc nói những lời lúc tạm biệt.
Mạc Nhan nghĩ hết sức, cuối cùng cũng nghĩ ra được câu:
- À, …anh không phải là bị đau dạ dày sao, nhớ chú ý sức khỏe.
Nghiêm Tiêu cười mỉm:
- Được.
Mạc Nhan lại nghĩ:
- Nghe nói người Mỹ ăn không nhiều, một dĩa cà tím xào trứng cũng có thể làm no bụng họ.
Nghiêm Tiêu chau mày.
Mạc Nhan lại nghĩ một chút nói:
- Vậy dịp tết Trung thu, có cần phải gửi bánh trung thu cho anh không? Anh thích loại bánh nào?
Nghiêm Tiêu xách vali lên, do dự một chút, quay người lại cười nói:
- Nào, ôm một chút.
Mạc Nhan ngơ ngác, sau đó giơ cánh tay ôm chặt đối phương một cách cởi mở. một cái ôm ấm áp và yên bình. Hết thời gian kiểm tra hành lý, dòng người lướt qua bên cạnh họ.
Nghiêm Tiêu đưa tay ôm chặt thân hình cô, trong ánh mắt mang nụ cười hiền lành, cúi đầu vừa cười vừa nói nhỏ vào tai cô:
- Dùng trí não nhiều hơn, đừng có chỉ lo trốn tiết. Em có thể đậu vào đại học Z, đó đã không dễ dàng gì rồi.
Mạc Nhan trong chốc lát đã bị đóng băng tại chỗ.
Nghiêm Tiêu để vali vào trên giá, thuận tay giúp người già bên cạnh bỏ lên cùng nhau.
Anh ngồi vào chỗ của mình.
Cô tiếp viên hàng không mang theo nụ cười nghề nghiệp nhắc đi nhắc lại hành khách đừng quên đeo dây an toàn, còn hướng dẫn một cách nhiệt tình.
Ông già ngồi bên cạnh nhìn anh một lúc rồi cười nói:
- Mấy cô cậu trẻ như các cháu tách nhau ra mấy ngày là không chịu nổi nhỉ?
Mạc Nhan nhớ lại cái biểu cảm ôm chặt của Nghiêm Tiêu lúc đó, sau đó lại không chút khách khí đưa tay bấu mạnh cánh tay anh, hết sức hung dữ. Anh lễ phép mỉm cười với ông già.
Mạc Nhan đứng trước cửa kính dưới phòng chờ, nhìn máy bay bay một đường lên cao, trong lòng thầm trách: Bố mẹ hôm nay đi chơi nghỉ mát, ngày mai lại phải đi công tác ở bên ngoài, đều xem cô như một người vô hình chỉ để lại một tờ giấy thì đi; tình cảnh của nhà Nghiêm Tiêu cũng không kém là bao, đó vốn là đồng minh cùng cảnh ngộ, lại hoài nghi trí lực của minh.
Hai bên đều không xem cô là người bình thường, đó quả thật là quá bi ai.
Đại học, ngoài lên lớp, ăn, ngủ, chơi ra, việc có sức hấp dẫn nhất là phát triển tình yêu sinh viên.
Anh mập định nghĩa việc này hết sức chuẩn xác rằng: Cuộc sống sinh viên không có tình yêu là không hoàn chỉnh, cuộc đời không tu xong giáo trình tình yêu là hoang phế.
Sau đó, vào học chưa đầy một tháng, đã xảy ra hai chuyện lớn làm anh lo sợ.
Chuyện thứ nhất là, hoa khôi Lý Nhiễm Nhã của khoa Ngoại ngữ ngả vào cánh tay của người khác, cười rất chi là ngọt ngào. Nhân vật chính Nghiêm Tiêu, vốn chỉ là mỗi năm có học bổng loại một, từng làm phó chủ tịch hội sinh viên trường, ở khoa Văn học không nổi tiếng gì, lần này lại triệt để vang danh.
Có tin đồn, người nào đó vì tình mà đau, âm thầm xa khỏi thành phố, ở phương xa để quên đi.
Anh mập càng là một cây bút xuất sắc giữa các anh em khoa tiếng Trung, đăng tải truyện mấy vạn từ ở tạp chí khoa, khi ca ngợi tình yêu đồng thời cũng xây dựng nhân vật nam chính tình cảm sâu đậm, đều là làm người nghe người thấy đau lòng rơi lệ.
Anh mập vừa lật tạp chí vừa cười:
- Thiện tai! Bạn Nghiêm Tiêu là một nhân vật nam chính phái phản diện chuyên phá hoại tình cảm của nhân vật nam nữ chính, có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.
Lời nói vừa dứt, bạn cùng phòng đứng ở phía đối diện đang vẽ vẽ viết viết tức tối nói:
- Đừng có điên điên nữa, kết quả mà bố anh là tôi đây tính sắp ra thì bị anh cười cho bay mất rồi nè!
Bất kể là số buổi kiểm tra hay số lượng tiết học, khoa tiếng Trung luôn không thể so với khoa Tin học, vì thế anh mập mới có thời gian rảnh rỗi xem những câu chuyện tình cảm như chuyện tiếu lâm. Anh cảm thấy lựa chọn lúc đầu đổi chuyên ngành là rất sáng suốt.
Còn chuyện thứ hai, đơn giản mà nói, đó là một buổi chiều tà bầu trời đỏ ửng, anh mập đang lúc đưa đống sách cũ lấy từ thư viện về phòng ký túc, dự định tìm sách biện luận. Mạc Nhan đúng lúc này đi đến, tay phải dắt tay một sinh viên nam.
Đại khái là lúc trước gặp gỡ để lại ấn tượng, lúc anh mập nhìn thấy Mạc Nhan cười chào hỏi với anh, lại nổi da gà.
Anh mập thảo luận với Nghiêm Tiêu trên MSN (messenger)với thái độ nghiêm túc về học thuật:
- Tình yêu là tác nhân biến đổi nhân tính.
Đặc biệt là dùng ví dụ Mạc Nhan:
- Tôi từ trước đến nay chưa phát hiện ra sư muội Mạc Nhan lại có thể thục nữ đến mức đó, nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ gọi tôi là sư huynh. Tôi mà biết em ấy khi yêu sẽ dịu dàng như thế thì đã sớm theo đuổi em ấy rồi, lúc này đúng là lỗ, lỗ lớn…
Một lúc lâu sau, anh mập mới nhận được tin nhắn lại của đối phương:
- Cô ấy chưa thục nữ trước mặt cậu tức là cô ấy chưa để cậu vào danh sách phát triển mối quan hệ sâu hơn.
Anh mập trách:
- Tại sao không có nữ sinh nào có mắt phát hiện ra anh mập ta tuy không tuấn tú nhưng đáng để yêu?
Người nào đó bị lấy làm bia đỡ đạn đang viết trình tự máy tính, có người đang không ngừng không biết ý, không ngừng dùng những vấn đề nhỏ nhặt này làm phiền tư duy của anh.
- Bởi vì cậu chưa đạt được cái mức độ là khí chất nổi hơn ngoại hình, sau đó để người khác thích cậu.
Anh mập vốn muốn tìm sự an ủi, lại không ngờ chịu thêm sự đả kích, chỉ có thể là ngồi thừ ra ở ghế như xác chết.
Câu chuyện này nói với chúng ta rằng, sức mạnh vĩ đại của ngôn ngữ có lúc có thể giết chết người.