Việc ghép tủy thất bại, bác sĩ Trần yêu cầu lại tiếp tục tiến hành hóa trị với việc tăng liều lượng thuốc lên. Tôi vẫn chần chừ chưa quyết định bởi vì tình hình sức khỏe hiện tại của Tôn Hạo rất yếu, chỉ sợ anh không chống đỡ được với đợt hóa trị lần này.
…………………………………
Nói chuyện với bác sĩ Trần xong, tôi quay trở lại phòng bệnh của Tôn Hạo thì thấy anh đã tỉnh. Tôi mỉm cười hỏi:
- Anh dậy lúc nào vậy?
- Vừa rồi em đi thì anh đã tỉnh rồi. Sao vậy? Trông gương mặt em không được tốt lắm, ốm rồi à? Chăm sóc anh khiến em cực khổ rồi?
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường của Tôn Hạo, nắm chặt lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng nói:
- Em không cực khổ.
- Tử Lăng, anh quyết định rồi, anh sẽ không làm hóa trị nữa.
- Tại sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi anh, tôi không nghĩ anh lại nhắc đến chuyện này. Mà dù có nhắc thì tôi nghĩ chắc anh cũng bảo là muốn tiếp tục làm hóa trị.
- Chúng ta đều học y, chúng ta đều biết rõ, một bệnh nhân bị ung thư mà dùng đến hóa trị thì lần đầu tiên bao giờ cũng rất khả quan, lần sau kết quả bắt đầu kém dần. Anh biết, bác sĩ Trần muốn tăng thêm lượng thuốc cho lần hóa trị tiếp theo nhưng chỉ e sức khỏe anh không chịu được…
- Không làm hóa trị cũng được, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được tủy thích hợp với anh thôi, anh yên tâm.
Giọng tôi hơi lạc đi, bàn tay cũng run lên. Tôn Hạo nắm chặt lấy bàn tay tôi mà nói:
- Không phải là anh không muốn chữa khỏi bệnh, mà căn bản bệnh của anh bây giờ rất khó để chữa. Anh có thể làm hóa trị nhưng em cũng biết, sức khỏe của anh không tốt, khi tăng lượng thuốc lên nếu không cẩn thận sẽ gây ảnh hưởng đến các bộ phận khác trong cơ thể. Thật lòng anh không muốn đến lúc đấy bản thân sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy anh…
- Sẽ không đâu.
Tôi vội vàng ngắt lời của Tôn Hạo, tôi biết những lời anh nói ra tiếp đó sẽ khiến tôi chịu đựng không nổi. Anh biết, tôi đương nhiên cũng biết. Đúng, bây giờ có thể hóa trị nhưng kết quả e rằng không được như mong muốn, còn khiến sức khỏe anh yếu hơn nữa. Đến lúc đấy mà có tìm được tủy tương thích thì liệu còn có thể cấy ghép nữa không?
- Tử Lăng, anh muốn về nhà, anh không muốn ở bệnh viện nữa.
- Hạo…
- Thật đấy, anh thật sự rất muốn về nhà. Ngày mai em có thể làm thủ tục cho anh xuất viện được không?
- Được, mai em sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh, rồi chúng ta sẽ về nhà.
Nhìn nụ cười yếu ớt kia của Tôn Hạo, tôi lại càng đau lòng. Bây giờ tôi chẳng thể làm gì được cho anh cả.
……………………………….
Ngày Tôn Hạo trở về, tôi cảm thấy ngôi nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, không còn lạnh lẽo như những ngày anh còn đang nằm trong viện nữa.
Tôi đỡ anh đi vào phòng, anh nhìn thấy rèm cửa đỏ chói mắt mà tôi vừa mua thì liền cười nói:
- Em thay rèm cửa rồi đấy à?
- Phải, màu đỏ cho sáng sủa ấm áp.
- Ừ, quả thật có cảm giác rất ấm áp.
Thật ra tôi thay rèm cửa màu đỏ không phải là vì cái gọi là “ấm áp” gì, tôi chỉ là nghĩ màu đỏ sẽ đem lại nhiều may mắn mà thôi.
- Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu bữa trưa. Thời gian không có anh bên cạnh, em đã học nấu được rất nhiều món ăn ngon, hôm nay cho anh nếm thử tài năng của em.
- Ừ, em mà nấu chắc chắn sẽ rất ngon.
Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, có cảm giác hạnh phúc, tuy nhiều lúc cũng lo lắng cho tình hình sức khỏe của Tôn Hạo nhưng thấy anh cứ cười vui vẻ như vậy, tôi cũng không lo nghĩ quá nhiều nữa.
Hai ngày trôi qua.
Theo yêu cầu của Tôn Hạo, hôm nay tôi sẽ làm bánh ngọt cho anh, hôm qua tôi vừa học được cách làm bánh mới trên mạng. Thấy rất nhiều người khen món bánh này ngon nên tôi quyết định sẽ làm cho anh ăn. Mặc dù tôi rất tự tin về khoản làm bánh ngọt nhưng món bánh này khá khó, sợ rằng không thành công được như mong đợi thôi.
Cái bánh hôm nay tôi làm khá lớn, cả nhà người e là ăn không hết. Tôi bảo Thiên Vũ đi gọi ông nội ra ăn bánh, còn tôi vào phòng gọi Tôn Hạo.
Đi vào trong, căn phòng chỉ bật mỗi chiếc đèn ngủ, Tôn Hạo đang nằm ngủ trên giường. Dạo gần đây anh ngủ rất nhiều, tôi biết là anh đang mệt mỏi.
Tôi lại gần giường, giọng nhẹ nhàng gọi:
- Hạo, anh dậy đi, em làm bánh xong rồi, anh ra ăn thử xem em làm có ngon không. Nào, dậy đi.
Gọi nhưng không thấy Tôn Hạo tỉnh dậy, tôi bèn gọi lớn hơn:
- Hạo, anh mau dậy đi nào.
Nhưng tôi gọi mấy lần liền mà không thấy Tôn Hạo tỉnh dậy, nỗi lo trong lòng bỗng dâng lên, tôi lay mạnh anh:
- Hạo, anh không sao chứ? Tỉnh dậy đi anh, mau tỉnh lại đi, anh đừng như vậy, đừng làm em lo lắng…
Lúc này, Tôn Hạo bỗng nhiên tỉnh dậy, tôi thở dài lo lắng:
- Anh tỉnh rồi.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho tôi rồi chống tay ngồi dậy:
- Sao vậy, ai bắt nạt em à? Khóc thành ra thế này rồi.
- Tại em gọi anh mãi mà anh không tỉnh, em sợ…
- Đừng sợ, anh sẽ không sao đâu, anh sẽ cố gắng mà. Anh sẽ cố gắng để có thể được ở bên cạnh em và con, suốt cả cuộc đời này. Vừa rồi anh chỉ ngủ hơi say một chút thôi.
Tôi gật đầu. Vừa rồi thấy anh như vậy, tôi thật sự rất lo sợ. Tôi sợ anh sẽ mãi ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi sẽ ngày đấy xảy ra, tôi chỉ muốn thời gian có thể dừng lại lúc này.
- Bây giờ đã hết lo lắng chưa?
- Bớt lo được một chút rồi. À phải, em làm xong bánh ngọt rồi, anh mau ra ăn đi, Thiên Vũ với bố chắc cũng ra rồi đấy.
- Được.
………………………….
Mọi chuyện lại trở lại bình thường, lại hai ngày sau trôi qua.
Tôi đi vào phòng thì thấy Tôn Hạo đang ngồi đọc sách, tôi ngồi xuống bên cạnh anh và nói:
- Hạo, vừa rồi em nhận được điện thoại từ trường mà chúng ta đăng ký cho Thiên Vũ ấy, thằng bé đã được nhận vào học rồi.
- Thật sao? Tin này thật sự rất đáng mừng đấy. Nhưng em không tiếc đấy chứ?
Câu hỏi của Tôn Hạo tôi nhất thời không hiểu, bèn nói:
- Tiếc cái gì cơ? Thiên Vũ cũng đã đến lúc phải đi học rồi, cho thằng bé đi học tốt hơn là ở nhà mà.
- Không, lần trước lúc chọn trường cho con, em có nói là muốn cho con học bên Anh vì nền giáo dục ở bên đó rất tốt.
- Em thấy học ở đâu cũng như nhau thôi, chỉ cần Thiên Vũ chăm chỉ học tập thì chỗ nào cũng thế.
- Phải.
Tôi đứng dậy ra chỗ tủ ở đầu giường cầm theo ví, vừa tìm áo khoác trong tủ vừa nói với Tôn Hạo:
- Vậy nên hôm nay em muốn làm một bữa thật ra trò để mừng cho con chúng ta chính thức được nhập học.
- Ừ, chắc chắn là phải làm một bữa lớn rồi. Nhưng em đi lúc này có phải là hơi sớm không? Để lát nữa hãy đi.
- Thôi, đi giờ này cũng được, em muốn tỉ mỉ chọn thật cẩn thận, phải làm một bữa ngon nhất từ trước đến nay.
Cảm thấy mọi thứ đã đầy đủ, tôi quay sang hỏi anh:
- Mà anh đọc sách từ nãy giờ có mệt không? Em dìu anh đi nghỉ nhé?
- Không cần đâu, hôm nay không cảm thấy mệt cũng không thấy buồn ngủ. Quyển sách em mua cho anh hay như vậy, anh muốn đọc hết, đang đoạn hay mà. Dừng lại bây giờ thì không thích lắm.
- Được rồi, vậy em đi đây, có gì thì anh cứ gọi thím Lã nhé? Em sẽ về ngay thôi, hôm nay sẽ cho anh thấy đỉnh cao nấu nướng của em.
- Anh đợi em.
Tôi cầm theo ví đi ra ngoài, hôm nay vui vẻ lạ thường, những lo lắng trong lòng cũng tan biến hết.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Tôn Hạo nhìn tôi, nụ cười bình yên của anh. Thật sự, tôi muốn những ngày sau của tôi và anh trải qua cũng sẽ như thế này, bình yên và hạnh phúc.