Hai người về nhà tắm nước nóng trước, Tôn Cánh Thành cũng không ngủ bù mà đi thẳng đến công ty luôn. Trên đường qua một quán ăn sáng, anh xuống xe dưới làn mưa, gọi một tô cháo và một dĩa bánh bao nước. Nhân bánh bao không ngon, còn kém xa bánh bao nhỏ do Chu Ngư làm. Nghĩ vậy, anh định nhắn tin cho Chu Ngư, nói là anh muốn ăn bánh bao nhỏ, nhưng nghĩ đến việc gần đây cô phải chăm sóc bà nội rất mệt, anh lại thôi.
Anh không nhắn, nhưng Tôn Cánh Phi thì nhắn. Nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh cảm thấy Tôn Cánh Phi như một con quạ đen nhàn rỗi, cả ngày bay lượn trên không, vừa nhận được tin tức, sáng sớm đã đậu trước cửa sổ kêu lên vài tiếng.
Chuyện tốt thì không thấy chị đâu, chuyện xấu thì báo đầu tiên.
Hôm qua chị dâu hai đi bệnh viện làm xét nghiệm sàng lọc hội chứng Down, bác sĩ khuyên nên chấm dứt thai kỳ. Anh hai liền gọi điện cho bác cả, bác cả đến xem kết quả hồi lâu, nói là đứa bé không có duyên với họ.
Chu Ngư nhận được tin vào lúc chạng vạng, chị dâu cả nhắn cho cô, nói rằng bác cả đã tìm người sắp xếp ca phẫu thuật trong hai ngày tới. Bàn nhau rằng sau phẫu thuật sẽ cùng đi thăm.
Ngoài trời mưa rơi cả một ngày, Chu Ngư cho bà nội uống nước xong thì ngồi ở phòng khách trả lời tin nhắn: “Sao lại phát triển không khỏe mạnh?”
Chị dâu cả trả lời: “Chị cũng không rõ.” Rồi gửi thêm một tin: “Nhưng sáng nay nghe mẹ nói với ba là có phải do vaccine không.”
Chu Ngư hỏi: “Chị dâu hai tiêm lúc nào?”
Chị dâu cả trả lời: “Khoảng tháng hai hoặc tháng ba gì đó? Tính ra thì có vẻ là vừa tiêm xong đã mang thai.”
Chu Ngư hỏi: “Ba nói sao hả chị?”
Chị dâu cả trả lời: “Ba chỉ nói là không có duyên.”
Chu Ngư không nói gì.
Chị dâu cả lại nhắn: “Mẹ khăng khăng là do vaccine, cũng nói với chú hai là do vaccine.”
Chu Ngư trả lời: “Dù có phải do vaccine hay không thì đổ lỗi cho vaccine cũng làm anh chị hai thấy dễ chịu hơn.”
Chị dâu cả trả lời: “Đúng. Chị cũng nghĩ vậy.” Sau đó lại nhắn thêm: “Là một bé gái.”
Chu Ngư ngạc nhiên: “Đã biết là con gái rồi sao?”
Chị dâu cả trả lời: “Ừ. Nghe mẹ nói từ hôm qua đến giờ thím hai không ăn không uống gì.”
Chu Ngư im lặng một lúc không trả lời.
Chị dâu cả chuyển chủ đề: “Chị tan làm rồi mà bị kẹt ở cơ quan, giờ mưa lớn quá.”
Chu Ngư trả lời: “Chị bắt xe về luôn đi, đừng đi tàu điện ngầm nữa.” Nhà có xe do anh cả để lại, nhưng chị dâu cả hiếm khi lái, trừ khi về nhà mẹ đẻ. Bình thường thì đi làm bằng tàu điện ngầm sẽ tiện hơn.
Mười phút sau, chị dâu cả nhắn lại: “Thật may quá, chị ngồi được xe của chú tư rồi, chú ấy vừa đi công việc gần đây.”
Mưa bên ngoài đã nhỏ lại, Chu Ngư đứng trên ban công nghĩ ngợi, tính toán lại thì cô tiêm mũi đầu tiên vào cuối tháng ba ở trường, mũi thứ hai vào đầu tháng tư, bây giờ là tháng năm, tháng sáu, tháng bảy… vừa tròn ba tháng.
Cô cảm thấy bất an, hoàn toàn quên mất chuyện tiêm vaccine. Lúc đó bác sĩ dặn là ba tháng hay sáu tháng không nên mang thai? Đến tháng bảy, hai người đã không tránh thai nữa. Tôn Cánh Thành thì tiêm sớm hơn, anh và Tôn Hữu Bình đã tiêm từ tháng một, tháng hai.
Cô không yên tâm, bèn cầm dù đi đến phòng khám. Trước khi ra ngoài, mưa không lớn, nhưng đi được nửa đường thì mưa nặng hạt đổ xuống. Cô đành đứng trong cửa hàng ven đường tránh mưa. Có lẽ vì trời mưa, trong tiệm chỉ có vài ông cụ c ởi trần đang chơi cờ.
Trời đã tối, ngoài đường chỉ có màn mưa, không một bóng người. Chu Ngư cúi đầu nhắn tin với Tôn Cánh Thành, anh hỏi cô ở khu tập thể sao? Cô gửi vị trí nói đang tránh mưa.
Cất điện thoại, cô nhìn cơn mưa, và lần nữa, cô thấy ba mình. Ông im lặng đứng trong mưa, nhìn chằm chằm vào cô. Theo bản năng cô muốn tránh đi như trước kia, nhưng lần này cô không tránh nữa, nhìn thẳng vào ông, khẽ nói: “Con xin lỗi.”
Nói xong, ba cô quay lưng rời đi.
Người tránh mưa bên cạnh chạm vào cô, đưa cho cô một tờ khăn giấy để lau nước mắt trên mặt. Lúc này Chu Ngư mới nhận ra mình đã khóc.
Không lâu sau Tôn Cánh Thành mặc áo mưa đến đón cô, anh còn lấy từ trong áo ra một chiếc áo mưa khác cho cô, miệng lải nhải, đại khái nói cô mưa lớn thế này ra ngoài làm gì.
Chu Ngư không nghe rõ, như một con rối để anh mặc áo mưa cho mình, rồi kéo nhanh về phòng khám.
Về đến nơi, mẹ Tôn mắng họ, trời mưa lớn thế này còn ra ngoài làm gì? Chu Ngư hắt xì ba lần, chị dâu cả lấy quần áo của mình cho cô thay, giục cô đi tắm nước nóng ngay. Khi nước ấm thấm vào người, cô mới như tỉnh khỏi giấc mơ.
Trong bếp, mẹ Tôn nấu cháo gừng, mỗi người một chén, Chu Ngư cũng ăn một chén. Hai đứa nhỏ cũng vậy, chúng ra ngoài chơi cả buổi chiều, ướt nhẹp mới về.
Chu Ngư ăn cháo gừng, mẹ Tôn dặn dò cô, nói cô đã có dấu hiệu cảm lạnh, giờ đang giai đoạn chuẩn bị mang thai, không được tùy tiện uống thuốc.
Nhắc đến thuốc, Chu Ngư cũng nhớ ra mục đích của mình. Cô xuống tìm Tôn Cánh Thành, nói mình mới tiêm vaccine được ba tháng. Sau này nên tránh thai, đợi sau Tết rồi tính tiếp.
Tôn Cánh Thành không nói gì. Anh cũng vì chuyện của chị dâu hai mà nhớ ra. Anh cũng biết chút ít về y học, việc này rất khó nói, còn tùy thuộc vào thể trạng từng người. Em họ anh là nhân viên y tế, cuối năm ngoái đã tiêm vaccine đợt đầu, hai tháng sau thì bất ngờ mang thai, giờ đã năm, sáu tháng rồi, kiểm tra không có vấn đề gì.
Nhưng người khác không sao, không có nghĩa mình cũng không sao. Rủi ro này hoàn toàn có thể kiểm soát được, chỉ cần hoãn lại vài tháng là được.
Tôn Cánh Thành nghĩ một lúc rồi nói với cô: “Chị dâu hai không phải do vaccine, là do sức khỏe của chị ấy không tốt, nếu thai lớn hơn sẽ nguy hiểm cho mẹ.”
“Chuyện này chỉ có anh hai, bác cả, ba, và hai ta biết.”
Chu Ngư gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Tối đó hai người không về khu mới, nhân lúc mưa nhỏ hơn thì lái xe về nhà cưới. Đêm đó Chu Ngư bị sốt, cộng thêm đêm trước bị ướt như chuột lột trên núi, sốt cao đến 39 độ.
Do trước đó không có biện pháp phòng tránh, hai người lo cô mang thai nên không dám uống thuốc bừa bãi, Tôn Cánh Thành ở bên cô cả đêm để hạ sốt bằng phương pháp vật lý.
Sáng ra, anh nấu cháo trắng, Chu Ngư cố gắng ăn một chén rồi ngủ tiếp. Ngoài trời mưa không ngớt, chính xác là cả đêm không ngớt.
Buổi trưa anh gọi điện về từ công ty, hỏi cô sao rồi? Chu Ngư nói đã hạ sốt, vừa hâm nóng cháo ăn rồi, giờ chuẩn bị ngủ tiếp. Tôn Cánh Thành dặn cô yên tâm ngủ, tối anh tan làm sẽ ghé qua nhà mẹ cô.
Chưa kịp tan làm, Tôn Hữu Bình đã gọi điện cho anh, nói sau giờ làm thì ghé kho phụ chuyển thuốc. Trước cửa kho đã có nước đọng, thuốc gặp nước bẩn sẽ hỏng hết.
Tôn Cánh Thành đi vòng qua vài con đường mới về kho, một số đoạn đường và hầm đã ngập. Tôn Hữu Bình bận rộn suốt buổi, đang dùng màng nhựa chống thấm để bọc thuốc.
Tôn Cánh Thành quan sát địa thế, rồi gọi điện cho anh hai, kêu anh ấy lái xe đến kho phụ. Gác máy, anh mới có cơ hội nói với Tôn Hữu Bình: “Ba, không phải con nói chứ, hồi đó con đã nói chỗ này không ổn…”
“Hồi đó ba và con không nói chuyện, con nói với ai không ổn?” Tôn Hữu Bình đáp lại.
…
“Dù sao chỗ này…”
“Làm việc đi.” Tôn Hữu Bình nói anh: “Con giống mẹ con nhất, nói nhiều.”
…
Ba người bận rộn đến tám giờ tối, còn chút thuốc rẻ tiền không kịp chuyển, đành bỏ lại. Kho ở tầng hầm, nước mưa cứ tràn xuống theo bậc thang. Không chỉ nhà họ chuyển thuốc, nhà khác cũng bận chuyển đồ.
Ba người dùng màng nhựa quấn kín chân, dầm mưa lớn trở về. Tôn Hữu Bình nói nước này rất bẩn, đặc biệt chảy từ cống ra, đầy chuột và vi khuẩn.
Mưa quá lớn không thể lái xe, cả hai xe đã chất đầy thuốc, ba người khoác áo mưa, nép vào nhau trở về. Đến phòng khám, mọi người giục họ đi tắm, Tôn Cánh Thành gọi điện cho Chu Ngư, gọi ba cuộc đều không nghe máy.
Mẹ Tôn lại giục anh đi tắm, anh gọi cho Tôn Cánh Phi, nhờ chị đi xem nhà mình. Tôn Cánh Phi nói khu nhà đột ngột mất điện, anh không nói gì thêm, mặc áo mưa rồi đi về.
Mưa ngoài trời lớn như vậy, mẹ Tôn mắng anh bướng bỉnh! Tôn Hữu Bình ăn cháo gừng, xua tay kêu anh về nhà đi. Anh hai cũng gọi về nhà, dặn chị dâu hai khóa chặt cửa sổ, khi nào mưa ngớt sẽ bắt xe về. Anh hai ở xa, cách phòng khám ít nhất sáu, bảy cây số.
Tôn Hữu Bình pha trà, hai cha con ngồi đối diện nhau. Chỉ uống trà, không nói gì. Trước đây anh cả luôn biết cách làm dịu bầu không khí, luôn khiến ba vui vẻ. Nhưng Tôn Cánh Huy càng cố tìm chuyện để nói thì lại càng không có gì để nói.
Cuối cùng vẫn là Tôn Hữu Bình chủ động mở lời, nói về việc phẫu thuật của Lâm Tĩnh, nói anh ấy yên tâm, phẫu thuật không lớn, bác cả đã tìm bác sĩ có kinh nghiệm.
Tôn Cánh Huy gật đầu, im lặng một lúc rồi nói với ba về ý định thắt ống dẫn tinh của mình. Tôn Hữu Bình không phản đối, nói rằng thắt cũng tốt. Anh ấy rót trà cho ba, Tôn Hữu Bình cầm tách trà, hỏi anh ấy về tình hình kinh doanh của nhà hàng.
Chu Ngư ra một thân mồ hôi, khi đang tắm thì đột ngột mất điện. Cô tắm xong trong bóng tối, nằm trên giường không dám đi đâu. Ngoài cửa sổ mưa như đổ từ vòi nước xuống, điện thoại của cô để ngoài sô pha vang lên nhưng cô không dám ra lấy.
Trước đây cô không nhát gan, thậm chí rất gan dạ. Có lẽ sau khi ba mất, thường xuyên thấy ông xuất hiện, cô mới bắt đầu sợ hãi.
Sợ hãi điều gì?
Khi Tôn Cánh Thành lội nước trở về, Chu Ngư đã hoàn toàn quấn mình trong mền, tóc còn ướt, người dính mồ hôi, trên ga trải giường là những vết mồ hôi lớn.
Tôn Cánh Thành c ởi đồ đi tắm, trên đường mưa ngập đến bắp chân, anh cố lội về nhà.
Chu Ngư cầm nến thơm ngồi trên nắp bồn cầu nhìn anh tắm, Tôn Cánh Thành vừa tắm vừa nói: “Lúc anh về thấy nhân viên quản lý đang chất bao cát ở cửa hầm xe.”
“Anh có hỏi họ khi nào có điện lại không?” Chu Ngư trò chuyện với anh.
“Họ nói có thể đến mai.”
“Khi nào thì hết mưa?”
“Chắc nửa đêm sẽ ngớt. Mưa lớn không kéo dài đâu.”
Chu Ngư không hỏi thêm gì nữa.
Tôn Cánh Thành tắm xong, sờ trán cô, thấy cô đã hạ sốt. Anh mặc quần áo vào đi nấu mì cho cô, lúc về còn mang theo nước sốt thịt từ phòng khám, đổ một muỗng lên tô mì trắng là có thể ăn ngay.
Chu Ngư cầm nến đi theo anh, anh cảm thấy buồn cười, ôm cô vào lòng cùng chờ nước sôi, cùng nấu mì, rồi ngồi ăn cùng nhau.
Ăn xong, anh chậm rãi lau khô tóc cho cô, sau đó thay ga trải giường, nằm cùng cô, nói: “Thật tuyệt!”
“Điều gì tuyệt?”
“Được ở bên em thật tuyệt!” Tôn Cánh Thành hài lòng nói: “Lúc nãy anh không nghĩ gì khác, chỉ có một ý nghĩ là nhất định phải về. Nếu không ác long sẽ xuống bắt em đi thì sao?”
Chu Ngư cấu anh, “Nếu thật có ác long, cũng bắt anh trước.”
Tôn Cánh Thành cười lớn, nói đùa: “Anh thà để nó bắt anh trước, trong lúc nó ăn anh, em mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt…” Anh tưởng tượng ra cảnh đó, từ từ nhập vào vai diễn, “Chạy thật xa, rồi quên anh đi, tìm người tốt hơn mà lấy. Rồi sinh hai đứa con, cãi nhau ầm ĩ nhưng hạnh phúc trọn đời.” Anh vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
“Tại sao phải tìm người tốt hơn anh?”
“Phải tốt hơn anh thì em mới quên anh được, đồ ngốc.”
“Cũng có lý.” Chu Ngư đồng ý.
“Đồ không có lương tâm.” Tôn Cánh Thành lười quan tâm cô, “Anh vẫn còn sống đây này.”
Chu Ngư nắm chặt tay anh, không nói gì.
“Người thụ hưởng bảo hiểm của anh là em. Nếu anh có chuyện gì, tất cả tài sản đều thuộc về em.” Tôn Cánh Thành nghĩ đến chuyện anh cả ra đi mà không kịp dặn dò, và một người bạn đột ngột qua đời, các chủ nợ cầm giấy nợ đến tìm vợ anh ấy kiện tụng…
“Nhận được tiền em hãy sống vui vẻ, đừng như chị dâu cả, ban ngày giả vờ không có chuyện gì, ban đêm lén lút khóc.” Tôn Cánh Thành chậm rãi nói: “Mẹ còn nói chị dâu cả mấy lần mơ khóc, làm Dụ Ngôn sợ.”
Chu Ngư không trả lời, chỉ lắng nghe anh lảm nhảm, cảm thấy yên bình và an lòng. Khi anh dặn dò xong, cô mới chậm rãi đáp lời: “Nhớ rồi. Nhận được tất cả tài sản của anh rồi sẽ sống vui vẻ, nuôi một cậu trai trẻ giống như Timothée Chalamet.”
Tôn Cánh Thành thấy khó chịu, ngồi dậy hỏi: “Timothée Chalamet là ai?”
Chu Ngư tìm ảnh cho anh xem, một chàng trai trẻ đẹp và tươi tắn biết bao!
Tôn Cánh Thành nằm xuống, miệng nói trái lòng: “Được đấy. Đúng là trai trẻ.”
Chu Ngư cười lớn, ôm lấy anh: “Nhưng em vẫn thích trai già.”