Thiên...Thiên Phi
Như thế nào lại là Thiên Phi?
Khoan, hình như cô vào nhật kí cuộc gọi để gọi cho Shylir, nhưng bấm nhầm xuống dòng dưới thì phải?
Từ cái hôm phát tiết nhắn tin cho cậu đến nay, cô cũng không có gọi điện thoại cho ai
Hay thật, chính mình mắng người ta, bây giờ lại gọi điện, liệu cậu có cho rằng cô là muốn nói xin lỗi không?
Nhục....Nhục mặt quá!
" Nhầm máy!" Lam Diệp Phù phồng má lên đáp trả, bộ dạng thẹn quá hóa giận
Những tưởng rằng cậu sẽ tắt máy, cô lại nghe thấy giọng của cậu: " Xin lỗi a! Gây phiền phức cho cô rồi!"
Xin lỗi?
Biết cô vô lý mà vẫn xin lỗi sao?
Có cảm giác giống như cô rất ương ngạnh nhưng vẫn được sủng hạnh vô đối vậy
Có chút...thụ sủng nhược kinh
Khác với suy nghĩ, Lam Diệp Phù vẫn mang giọng giận dỗi nói:" Không chấp nhận. Bổn bảo bảo hôm trước đã nhận được vô vàn rắc rối, lại còn liên lụy đến bạn thân..."
" Gì vậy? Bạn trai cậu gọi sao? " Trang Nhược Vy ló mặt vào phòng, vừa lúc nghe thấy cô bạn thân đang trách móc
" Không có, cậu đi ra" Lam Diệp Phù tống cô nàng ra khỏi phòng, chờ đợi sự hội âm của cậu
" Nán péngyǒu?(Bạn trai?)" Nam Cung Tử Phi thắc mắc
" Đừng nghe bọn họ nói linh tinh...mà khoan, có gì đó sai sai, cậu nghe được tiếng Việt sao? " Cô ngạc nhiên
Mặc dù Việt Nam và Trung Quốc ở gần nhau, nhưng Việt Nam không phải một nước lớn với sự phát triển về kinh tế, vì cái gì cậu sẽ học tiếng Việt?
" Trí nhớ khá tốt. Trước đây khi chưa bị mù tôi có tìm hiểu một cái tài liệu Việt Nam, vì khá hứng thú nên học tiếng Việt. Bất quá, tôi không học cách phát âm "
" Cậu học một thứ tiếng trong bao lâu?"
" Khoảng hai ngày"
Ha, hai ngày. Cô học tiếng Việt mất hai năm
Vui vẻ lắm!
" Như vậy tiểu công chúa của tôi, nàng muốn như thế nào mới tha thứ cho tôi" Giọng của cậu tràn đầy sủng nịch
Cô cảm nhận không sai, là sủng nịch!
Suy nghĩ một lát, Lam Diệp Phù cười cười: " Đây là mệnh lệnh. Hãy nói ra một cái gì đó mà cậu còn giấu tôi "
Cậu trầm lặng
" Ví dụ?"
" Ví dụ sao? Bức ảnh của cậu có hay không sử dụng photoshop? Bộ đồ trong bức hình trông giống như trang phục phiên bản giới hạn, có hay không là hàng fake? Khung cảnh xung quanh có hay không là thật? Bức ảnh đó thực sự là chụp lén sao? Tại sao dáng đứng cùng phong thái của cậu có thể phi phàm và tiêu sái đến vậy? Còn có[email protected]%$&^$(%(&$^$^&" Lam Diệp Phù láu một hồi
Nam Cung Tử Phi:...
" Em nhìn thấy cái gì, thì chính là cái đó. Còn có...có thể hay không nói đến vấn đề khác? " Cậu đỡ trán ảo não
( Au: ngôi trong tiếng trung cũng như trong tiếng Anh, chỉ có wo(tôi) và ni(bạn) thôi)
" Được, cái này tùy cậu"
" Cái đó...tôi...không có thiếu tiền" Cậu khó khăn mở miệng
Mặc dù đã đoán được trước, nhưng là lần đầu tiên nghe thấy chính miệng cậu nói ra, cô vẫn cực kì kinh ngạc
" Không thiếu tiền, tức là đơn giản là có tiền, hay là có nhiều tiền?" Cô thắc mắc
" Rất nhiều tiền" Nam Cung Tử Phi cực kì ngoan ngoãn trả lời" Có thể nuôi em cả mấy đời không hết"
" Như vậy lúc đầu cậu còn đòi tôi bao nuôi? cậu xem tôi ngu ngốc sao?" Lam Diệp Phù thẹn quá hóa giận
" Vô cùng ngu ngốc!"
" Cậu...."
Tại sao trước đây cô không biết, tên này không những yêu nghiệt mà còn phúc hắc thượng đẳng như vậy?
Đúng lúc cô đang xù lông chuẩn bị ứng chiến, lại nghe thấy cậu tiếp tục:" Rất đáng yêu"
Phụt
Cái..
" Cậu...cậu..."
" Như vậy, tha thứ cho tôi được chưa, Lam tiểu thư?" Cậu vô cùng lịch sự hỏi
"RỒI!" Cô nói xong câu đó, trực tiếp cúp máy
Nếu nghe tiếp, phỏng chừng cô sẽ mất mạng vì hỗn tạp cảm xúc cao trào
Hiện tại mới biết, hóa ra Thiên Phi là thích chọc cho cô xù lông lên sau đó lại làm cho cô nai con chạy loạn
Được, hay lắm
Đêm nay mất ngủ rồi
-----
" Bé yêu, có loại thuốc nào có thể làm người ta quên đi một khoảnh khắc, không, một lời nói thôi cũng được" Lam Diệp Phù nằm trên giường, vòng tay qua choàng lấy cổ Diệp Phi Yến, vẻ mặt...oan ức hỏi
" Chị phát điên cái gì vậy?" Cô bé thắc mắc
" À không, không có gì!"
Chẳng qua...cô không thể ngủ được nữa!