Lam Diệp Phù vô cùng xoắn xuýt, ảo não
Tại sao lâu như vậy còn chưa trả lời cô? Thiên Phi bị sao a? Liệu có phải cô đã nói gì sai không?
Mãi một lúc sau, cô mới thấy Thiên Phi lên tiếng, giọng nói mơ hồ rất nhỏ:" Tôi..."
"Hả?"
"...mù"
Sau đó cúp máy rồi
Lam Diệp Phù ngây ngốc một hồi lâu, mãi mới tiêu hóa được những gì cậu nói
Cậu vừa bảo...cậu bị mù sao?
Cho nên chưa từng thấy qua Mạn Phù Sa? Mà trong khi đó cô lại luôn hỏi cậu đã thấy chưa?
Cho nên...cô vừa chọc vào nỗi đau của cậu rồi?
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!! Cô vừa mới được làm bạn với cậu thôi mà, đã bị người ta ghét mất rồi
-----------
Tống Nhược Vy khinh bỉ nhìn Lam Diệp Phù: " Bà nhìn lại cái mặt bà xem? Rốt cuộc tối qua bà đến cùng thức làm gì? Tại sao lại thảm như vậy?"
Diệp Phi Yến cũng vô cùng lo lắng nhìn cô: " Chị tiểu Phù, chị không có sao chứ?"
" Tôi kể cho cậu nghe..."- Lí Tiểu Vũ - cô gái ồn ào nhất lớp chen vào, cô bạn này có thể nói rất nhiều và rất nhanh chỉ về một nội dung nào đó mà cậu ấy chú ý " Cậu biết Nam Cung Hải không? "
" Ai vậy? " Tiểu Ánh bàn bên ngó sang
Lí Tiểu Vũ cười mỉa cậu ta một cái, sau đó tiếp tục " Đó là thương nhân giàu có bậc nhất, thâu tóm hai giới Hắc- Bạch, ông ta chính là một nhân tài từ dưới thấp vươn lên, dẹp hết mọi vật cản trên thương trường đến không hề có lòng từ bi. Bởi vậy mới nói a, thương trường là một nơi tranh đấu khốc liệt, nơi đó chỉ có lợi ích, hoàn toàn không có chút tình người nào"- Cô bạn lắc đầu"...nhưng nghe nói ông ta ngoài đời là một người tốt, còn đặc biệt rất chung tình. Nghe nói Nam Cung Hải còn có một đứa con trai a~ Nam Cung tập đoàn này...làm bất động sản, chỉ cần cậu là người trong giới kinh doanh, nghe đến cái tên này cũng phải kiêng nể"
Tiểu Ánh nghe Lí Tiểu Vũ kể, hai mắt sáng lấp lánh: " Nếu như được làm con ông ta thì tốt rồi"
" Nằm mơ đi" Tống Nhược Vy luôn ghét ảo tưởng
" Cậu này, cũng phải cho người ta mơ mộng tí chứ" Tiểu Ánh bực bội
Trên cái đời này...
bạn được sinh ra trong hoàn cảnh nào...thì tốt nhất nên cố gắng sống tốt trong hoàn cảnh đó
Nếu bạn có thời gian ngồi mơ mộng tới những thứ hào nhoáng, chi bằng dùng thời gian đó làm giàu và phát triển chính mình?
Lợi ích không phải là duy nhất
Có những người nhận ra điều này...quá muộn
Lí Tiểu Vũ chọt chọt vào người Lam Diệp Phù: " Này, bà nãy giờ có nghe tui nói gì không?"
À, kì thực cô có nghe a.
nhưng giờ cô không còn tâm tư nghĩ đến cái đó
...thật là khóc không ra nước mắt mà