Ồ, Vân thiếu gia. Đã lâu không gặp!" Một người đàn ông trung tuổi lịch sự đi đến, chìa tay chào hỏi
" Ngài Marcerts, rất vui được gặp ngài!" Vân Tử Hy cũng một phong thái chững trạc chào hỏi lại. Sau đó hai người còn hàn huyên một hồi về chuyện công việc
Đối với một người đã nhìn thấy bộ mặt thật của hắn như Nhan Thiên Lam thì hình ảnh này quả thực rất ảo diệu
" Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy?" Marcerts lúc này mới đề cập đến cô, ánh mắt đánh giá trông có vẻ cũng không có ác ý
" Haha!"
" A, Vân lão gia! Đã lâu không gặp!" Ông quay sang chỗ người vừa cười, phát hiện là Vân Thiên Hạo
Vân gia không những đứng thứ hai trong Tứ đại gia tộc mà còn sở hữu Vân Thiên Bang lừng lẫy một thời với danh xưng Đệ nhất hắc bang, chỉ tiếc là Kiếm thủ Vân Phù hiện tại không còn trong đó. Nếu không, Vân Thiên Bang sẽ lại là cái tên gây chấn động nhất Hắc Bạch lưỡng đạo
" Marc, thấy thế nào? Cháu dâu của ta đấy!" Ông lão vừa cười vừa tự hào nói
" Ông!" Vân Tử Hy cùng Nhan Thiên Lam đồng loạt cúi người xuống chào, Marcerts cũng gật đầu chào lấy lệ
" Vậy là ta chẳng mấy chốc nữa sẽ có chắt!" Ông lão vui vẻ vuốt râu
" Ồ" Marcerts cười cười " Trước đây tôi từng nghĩ ngài nhắm vào Vân Phù chứ?"
" Hừ, Vân Phù? Tên nhóc này xứng sao?" Vân Thiên Hạo hơi nheo mắt, vẻ mặt khinh khỉnh
Tuy Vân Phù là sát thủ xuất sắc nhất trong Vân Thiên Bang, nhưng ông coi con bé như cháu ruột. Một người tài năng và có sức kiên nhẫn kinh người như thế làm sao thằng cháu này có thể xứng đôi
Vân bánh bao ngoài mặt tuy chỉ cười xòa có lệ, thế nhưng tâm hồn đang gào thét
Cái giề? Không xứng? Ai cơ? Nữ ma đầu?
Bổn đại gia đẹp trai tài giỏi lại có tiền như vậy có thể không xứng với ai
---
" Vân Phù là ai vậy?" Nhan Thiên Lam sau khi kết thúc bữa tiệc không nhịn được nghi hoặc hỏi. Không quan tâm đến hình tượng thục nữ, cô buộc túm chiếc váy lòa xòa mà bản thân cho rằng khá vướng viu sang một bên, còn tay thì xách giày cao gót
Cô còn là học sinh a, sao có thể hợp với mấy loại này
" Cô ta..." Vân Tử Hy có vẻ đối với cái tên này hơi nhạy cảm, vẻ mặt lập tức khắm chó " Cô..cô ta.."
" Người yêu cũ?" Nhan Thiên Lam tự cho mình là thông minh suy luận, ánh mắt giống như đang mong đợi người nào đó khen ngợi chỉ số IQ
" Điên à? Cô ta mà muốn làm người yêu của ông đây? Mơ tưởng!! Máu chó!! Đó chỉ có thể là chuyện của ngày tháng ! @$%^%$^&&" Vân Tử Hy phát tiết ngửa mặt lên trời phản bác chửi rủa
Nghĩ lại vẻ mặt trêu tức người của Vân Phù
Nhan Thiên Lam mặt đơ ra, hôm nay cô giống như hoàn toàn không hiểu cái méo gì
Tiết tháo của tên này đâu?
Cô đoán sai rồi à?
" Thế...cô ấy đang ở đâu?"
Nghe đến câu hỏi này, Vân Tử Hy đột nhiên dừng lại, im bặt cúi đầu xuống
Nhan Thiên Lam quan sát, vẻ mặt của hắn trầm xuống, ánh mắt cũng có chút tối tăm
Đệt! Thật luôn hả? Chỉ có cô và hắn ở đây thôi, hắn có cần phải nghiêm túc không
" Cô ta...chết rồi!"
Hả?
Nhan Thiêm Lam nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ hiểu ra vấn đề
Vân Phù này...có vẻ là một người rất quan trọng với hắn đi?
Cho nên...cái chết của cô ấy đối với hắn tổn thương?
Thì ra tên giở hơi này cũng có chuyện đau lòng như vậy?
Bất quá, chỉ vài phút sau, Vân Tử Hy lại quay lại, nở nụ cười nhãn hiệu " Thế nào? Cưng ghen à?"
Nhan Thiên Lam tức giận " Tên khốn kia!!! Trả lại ưu thương cho bà!!!"
Đáng chết! Lại bị hắn gài!
Rõ ràng vẻ mặt vừa nãy trông rất chân thật!