" Lam Tiểu Phù! Đề nghị ngươi ngừng ngay cái giọng điệu đó đi!" Lam Y giọng khinh khỉnh
" Vậy được!" Điện thoại rất nhanh truyền đến âm thanh của thiếu nữ " Lông vàng! Lão nương thiếu tiền!"
Lục Niệm Dạ thiếu chút nữa cười ra tiếng
Thay đổi thái độ nhanh thật!
" Sáng nay ta không phải còn đưa cho ngươi USD sao? Hết nhanh như vậy?" Lam Y đỡ trán, mặt đen lại
Thiếu tiền? Đùa bố à?
" Ê ê, bình tĩnh! Đừng nóng! Lão nương là nữ nhân a! Hơn nữa còn có bạn! Nam nhân các ngươi làm sao hiểu được?"
Tiêu Ý Hân đứng bên cạnh cô sốt ruột
Không phải đang lâm vào trường hợp cấp bách là thiếu tiền sao? Sao cô ấy này vẫn còn phởn như vậy?
Phải làm sao đây?
Lam Diệp Phù nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiêu Ý Hân, đặt tay lên vai cô ra dấu an tâm, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với "anh trai yêu dấu"
" Ngươi đã mua những gì a? Số tiền đó đủ để ngươi sống nửa năm ở Việt Nam đấy!" Lam Y nhẩm tính
Có phải là Lam Gia chuẩn bị phá sản rồi không?
" Cũng đâu có gì đâu nhỉ?" Lam Diệp Phù thực sự tỉnh bơ đưa tay lên cằm, bộ dáng suy tư nhớ lại những gì mình đã tàn sát " Ai za, em chỉ tham quan mấy cái công trình kiến trúc, phong cảnh xung quanh và tham gia mấy trò chơi giải trí, tiêu tốn USD tiền bánh ngọt, cũng không hiểu sao nữa! Cái menu đồ ăn của một (trong các) cửa hàng trung bình cũng chỉ khoảng loại bánh ngọt, em thề là em chỉ gọi mỗi loại một cái và không gọi lại lần thứ hai đâu! Càng sẽ không gọi lại lần thứ ba! Nhất là mấy loại bánh đặc biệt ấy!
Thật thắc mắc quá đi! Tiêu Tiêu ăn không nhiều, mà mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng em ăn cũng ít mà! (==)
Anh cũng biết đấy, cô ấy vừa bị tra nam bỏ, thế nên em cũng muốn mang cô ấy đi thay đổi một chút! Không nói tới chuyện tóc tai và trang sức, thế nhưng em cũng chỉ mua vài bộ(túi) đồ thế nhưng cũng thiếu mất USD rồi! Nói cũng thật bất công, lũ đàn ông cũng thật khốn nạn quá đi!"
Lam Y khóc không ra nước mắt"..."
Lục Niệm Dạ vô ngôn từ diễn đạt"..."
"Có thể bớt vô sỉ hay không? Ngươi tiêu tốn cũng thật ít tiền đi?" Lam Y quyết tâm đòi lại công đạo cho những bé money dễ thương lạc lối đang bị tiêu hao một cách phung phí bởi phong cách tiêu tiền hết sức tiết kiệm, có văn hóa của em gái nhỏ " Tại sao ngươi không bỏ bớt lại?"
" Bỏ bớt lại?" Lam Diệp Phù giọng khinh khỉnh " Bổn bảo bảo làm việc có uy tín, đã hứa tặng người ta hiện tại liền bỏ lại?"
Ha, ngươi cũng thật có uy tín đi?
Cảm thấy bản thân hiện tại thiếu tiền phải ăn vạ một cách "thần thái" với người khác là tốt à?
" Anh ngươi hiện tại không có tiền! Chưa kể còn phải chu cấp tiền cho ngươi sinh hoạt cho đến lúc về a! Có phải ngươi muốn anh ngươi phá sản luôn không?" Anh đau lòng cười ra nước mắt
" Này này, đừng làm như bổn bảo bảo không kiếm tiền về trả lại ngươi nhé!" Cô hơi mất kiên nhẫn
" Không nói đến việc này!" Lam Y suy sụp đỡ trán " Hiện tại anh ngươi không đủ tiền!"
Đúng lúc này, giọng nói rõ ràng mạch loạt bằng anh ngữ của cô nhân viên tính tiền tươi cười vang lên " Nếu quý khách không đủ tiền để trả, có thể để lại số điện thoại, hoặc địa chỉ, chúng ta có thể liên lạc để trả lại tiền sau!"
" Thấy chưa?" Lam Y muốn bùng nổ
Đây là nước Mỹ? Có bao nhiêu cách để nợ tiền khi đi mua đồ chứ?
" A...thế nhé anh trai, nếu anh không mang tiền đến XXX thì có khi em gái anh sẽ phải gán thân cho ông chủ cửa hàng để trả nợ đấy! Thôi nhé, em cúp máy đây!" Cô nhanh nhảu chặn họng anh
" Này này..."
" Chủ nhân số điện thoại mà quý khách đang kết nối hiện đang không muốn nghe máy~! Quý khách có thể chờ đến lúc cô ấy muốn nghe máy hoặc không bao giờ gọi lại! Tạm biệt" Lam Diệp Phù dùng một tràng tiếng Nhật, giọng điệu rất giống tổng đài điện thoại
Tút tút---
Đệt!
Lam Y nhìn vào điện thoại!
Vậy là cúp máy rồI?
Anh phải làm sao đây?