Lam Diệp Phù ngáp ngắn ngáp dài, đầu tóc xộc xệch quấy quấy ly sữa, bữa sáng vô cùng giản dị
Khẽ run người một cái, cô để ý thấy thời tiết hôm nay đã lạnh hơn rất nhiều. Dù gì cũng đang là tháng , không khí lạnh vẫn tiếp tục tràn về, thay thế cái tiết trời ấm áp vốn có của mùa xuân
Cô ghét lạnh!
Tuy nhiên, hiện tại cô còn có bạn. Inu là một con mèo, đương nhiên so với cô càng ghét thời tiết này, chui vào chăn cuộn tròn thành một cục không muốn rời
Lam Diệp Phù thay quần áo chuẩn bị đi học, cô tiện tay kéo cái chăn bông to kệch ra, vỗ vỗ vào mông nó vài cái. Con mèo ấm ức quay qua quơ quơ tay cô đuổi người, sau đó lười biếng gặm cái chặn tiếp tục trùm lên, rồi chui vào trong cuộn mình lại. Nhìn dáng vẻ của nó, Lam Diệp Phù cũng có chút ghen tị. Thế nhưng theo nghĩa vụ vốn có cô vẫn phải đến trường
Trước kia ở Vân gia, bọn họ cũng coi như dạy cô những thứ cơ bản, đại loại là kiến thức của học sinh tiểu học, phần lớn thời gian của cô vẫn là luyện tập. Thế nhưng một sát thủ không thể quá thiếu hiểu biết thực tế
Tốc độc học của cô cũng khá nhanh, chỉ cần tập trung tuyệt đối. Trí nhớ của cô lắm lúc không tốt, nhiều khi cô còn tưởng bản thân để quên kiến thức ở nhà
Sau khi trở về Việt Nam, cô dành gần một năm để học Tiếng Việt. Sau khi cũng nói được đại loại thì đến trường, bắt đầu học lớp . Cô không như bạn bè, học vất vả hơn rất nhiều, kiến thức rộng mênh mông. Hiện tại kết quả học tập của cô cũng coi như mức độ ổn định, cô không phải học bá, lại càng không phải học thần
Bước đi trên con đường quen thuộc, Lam Diệp Phù cảm giác như nó dài hơn trước kia. Mặc dù đã khoác lên người một chiếc áo bông dày cộp, cô vẫn cảm thấy lạnh. Lạnh làm giảm ý chí của cô khá nhiều
Mở cửa bước vào lớp, cô ì ạch tiến đến chỗ ngồi, sau đó mới chú ý đến Phùng Như Hương ngồi kế bên đang nằm gục trên bàn, vẻ mặt đau lòng chán nản. Cô quan tâm hỏi thăm
" Kiên Khả không để ý đến tớ! Ô ô~ Kiên Khả của tớ! Wây sờ ma? Hôm nay là Valentine trắng mà?" Cô bạn mếu máo chực khóc
" Ha ha, đừng buồn, lớp mình đâu có cái phong trào Valentine trắng đâu, mọi năm chúng ta đều thoải mái bơ ngày này đi mà!" Lí Tiểu Vũ gặm bánh an ủi
" Nhưng mà...nhưng mà, năm nay khác mà!" Phùng Như Hương sụt sịt phản bác " Năm nay tớ biết yêu rồi! Hơn nữa Valentine tớ còn tăng chocolate cho cậu ấy, cậu ấy cuối cùng cũng nhận mà!"
" Cậu ta nhận nể mặt cậu thôi!" Tống Nhược Vy không mấy lưu tình " Chỉ có Phi yến năm nào cũng nhận được từ Cẩn Duệ. Cậu ta theo đuổi cũng thật kiên cường, dù Valentine chẳng nhận được cái gì. Mà chocolate của cậu ta năm nào chúng ta chẳng tiêu thụ?"
Tiếng chuông vào lớp reo lên, cô giáo Sinh Học kiêm chủ nhiệm bước lên bục giảng. Vẻ mặt cô ỉu dột, vừa ngồi vào bàn đã than vãn " Cái ngày này cũng thật buồn! Crush của cô không tặng cái gì cả!"
Cả lớp "..."
Cô có thể bớt vô sỉ không? Ai vừa mới hôm trước nói rằng không nên yêu đương?
" Anh ấy rất đẹp trai nha! Trái tim thiếu nữ của cô đạp rộn ràng!"
Cả lớp "..." Thiếu nữ? Cô sao?
Ai hôm trước vừa phát ngôn tim là để vận chuyển máu, không phải để yêu? Tiết tháo của cô đâu hết rồi? Chuyên môn của cô là cái gì thế?