Tiếng vang vọng trong nhà không phải là ảo giác, là bởi vì cả cô lẫn đồ dùng của cô đều biến mất, hơn nữa không bao gồm trang sức quần áo mà anh tặng cô...
Anh không tin, anh không tin!
Anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm từng căn phòng một, anh không muốn tin cô không để lại chữ nào đã rời đi. Thảo nào….Thảo nào sáng nay cô nói "tạm biệt" hai lần liên tiếp, lúc đấy anh đã thấy kỳ lạ. Trước kia khi tiễn anh ra cửa cô luôn nói "Đi đường cẩn thận" hoặc là "Về sớm nhé", thế nhưng anh không hề phát hiện cô đã thay đổi cách chào anh.
Đúng rồi! Bà Tiêu, chắc bà Tiêu biết cô chuyển đi chứ? Tại sao không báo cho anh?
"Bà Tiêu! Bà Tiêu!" Anh chạy vào chạy ra, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng bà Tiêu, cuối cùng vẫn không có ai đáp lại anh.
Điện thoại của Di Hi cũng không gọi được, anh không nghĩ ra cô có thể đi đâu, đành phải ngồi trong phòng khách trống trải chờ đợi bà Tiêu về.
Điện thoại đổ chuông, anh vội vàng bắt máy, lo lắng hỏi: "Alô, Di Hi..."
"Cậu chủ, tôi, bà Tiêu đây, sao hôm này cậu về sớm vậy? Xin hỏi cô Di Hi có ở đó không?" Là bà Tiêu.
"Bà Tiêu, Di Hi đâu Hả? Di Hi đi đâu rồi?"
"Cô Di Hi không ở chỗ cậu sao? Sáng nay cô ấy gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghỉ một ngày, nói rằng hôm nay cậu và cô ấy không ở nhà ăn cơm. Tôi đang định gọi điện tới hỏi cô ấy ngày mai muốn ăn gì, tôi đi mua trước..."
"Bà nói, cô ấy gọi điện thoại cho bà, bảo bà hôm nay không cần tới?" Cô đã có kế hoạch, cho nên hôm qua cô đã nghĩ kỹ rồi phải không? Sau khi anh nói những lời vô vị đó...
"Đúng vậy!"
Sao cô có thể như vậy chứ? Sao cô có thể nổi giận với anh như vậy? Không phải cô nói chỉ cần anh đặt hoa hồng trắng lên đầu giường, du có chuyện gì cũng tha thứ cho anh sao? Thậm chí cô còn không cho anh cơ hội để giải thích.
"Cậu chủ, có phải hai người cãi nhau không? Haiz! Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xào xáo! Nhẫn nhịn nhau một chút thì không sao rồi, cô Di Hi hiền lành như vậy, cậu nhường nhịn cô ấy một chút là được. Phụ nữ nào cũng mềm lòng, cậu hãy để cô ấy bình tĩnh vài ngày rồi tìm cô ấy nói chuyện, có gì cô ấy cũng sẽ tha thứ hết!" Là người từng trải, bà Tiêu nói vậy. Bà nhìn hai người bên nhau cả ngày, cho dù mù cũng cảm thấy họ yêu đối phương biết bao nhiêu, bà còn chưa bao giờ thấy họ tranh cãi! Thật hiếm có.
Elliott đáp lại rồi cúp điện thoại.
Cô đang giận anh sao? Nếu như vậy thì cũng quá đáng lắm, còn chuyển hết độ đạc đi nữa. Chẳng lẽ cô định ép anh thật sao? Dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này khiến anh phải nghe theo cô?
Anh mệt mỏi, cũng chán lắm rồi. Nếu cô muốn chơi trò này với anh, vậy thì tùy cô! Bây giờ anh không thừa thời gian và tinh lực để dỗ dành cô.
Đêm hôm đó, anh vẫn đáp chuyến bay đêm về nước theo hành trình.
Ngày đó, Di Hi vẫn không dằn lòng được mà gọi điện cho anh, bà Tiêu nghe điện, nói Elliott đã bay về nước rồi.
Bà Tiêu muốn cô để lại cách thức liên lạc nhưng cô chưa trả lời đã cúp máy. Anh chưa từng đề cập với cô chuyện phải về nước. Cô vừa rời đi, anh cũng đi luôn, cảm giác tựa như... Rốt cục cũng trút bỏ được cô. Thậm chí anh chưa từng thử tìm cô.
Cô lại trở về là Diệp Di Hi bình thường, chẳng qua từng ngày trôi qua, bụng của cô hiện rõ hơn. Để sinh ra đứa bé vui vẻ, cô cố gắng sống thật hạnh phúc, mặc dù khi nghĩ tới ba của em bé lại khóc, nhưng cô vẫn cố gắng sống thật vui vẻ.
Sau khi mang thai, cô còn siêng ra ngoài hơn trước. Vì con mình, cô bắt đầu làm quen với việc đi tản bộ một mình. Đôi khi tản bộ trên phố, mua ít sách, hoặc đi khám thai. Mặc dù khi thấy dáng vẻ hạnh phúc của những bà vợ đi cùng chồng lại thấy tủi thân, nhưng cô tự nói với mình, không sao, bởi vì cô đã quen với cô đơn rồi.
Huống chi, trong thành phố cô độc này, không chỉ có mình cô là người cô đơn.....Đi trên đường, cô lại thấy thoải mái tự tại.
Thành phố này không còn gì để lưu luyến, cô nên rời khỏi đây từ lâu, nhưng cô vẫn còn ôm một tia kỳ vọng, mong đợi có ngày anh sẽ tìm đến cô. Cô sợ mình rời khỏi thành phố này rồi anh sẽ không tìm được cô nữa. Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều, thậm chí anh chẳng có hứng để nghe ngóng tin tức của cô.
Mùa Đông ở Đài Bắc thật không thích hợp với con người, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo....Rốt cuộc cô còn lưu luyến gì chứ? Cô ngẩng đầu bầu trời bao la mà tự hỏi mình.
Thở dài, cô muốn mình phấn chấn tinh thần, hôm nay là sinh nhật của cô!
Sáu năm rồi....Sinh nhật cô đơn lần thứ sáu, cuối cùng năm nay cũng hơn trước, có người đàn ông đầu tiên trong đời, còn mang thai bé cưng nữa.
Đứa bé đáng thương, vừa ra đời đã không có ba, nhưng cô sẽ yêu con gấp bội. Nuốt nước mắt, cô vuốt ve cái bụng đã lộ rõ mà lẩm bẩm.
"Di Hi..."
Cô nghe thấy tên mình, quay đầu lại theo bản năng.
"Đúng là cô rồi..." Huệ Phương nhìn bụng cô khẽ kêu lên.
Di Hi sững sờ nhìn ánh mắt bén nhọn của Tú Kỳ.
"Cô kết hôn rồi à?" Tú Kỳ lạnh lùng hỏi.
Di Hi hơi nao núng, xấu hổ cúi gầm mặt lắc đầu. Chắc hẳn các cô ấy sẽ cười nhạo cô! Ban đầu cô không nghe lời khuyên của họ mới có thể rơi vào kết cục như vậy.
"Anh ta có định cưới cô không?"
Di Hi vẫn lắc đầu, không muốn khiến bản thân có vẻ quá chật vật mà mỉm cười với các cô, cố gắng nói với vẻ thoải mái: "Chúng tôi chia tay rồi."
Vừa nhớ lại đã nghẹn ngào. Di Hi chưa kịp phản ứng đã bị ôm chặt lấy.
Tú Kỳ khàn giọng khóc rống, như thể người bị vứt bỏ là cô.
"Tôi đã nói với cô từ đầu rồi, tôi đã nói rồi mà, đồ ngốc này, đồ ngốc! Tại sao không tìm chúng tôi chứ? Tại sao không để chúng tôi giúp cô!" Tú Kỳ vẫn luôn vui tươi lại ôm cô mà khóc.
Tú Kỳ nói đúng! Cô rất ngốc, đáng lẽ phải có người mắng cô từ lâu, mà cô vẫn khăng khăng khăng chờ đợi. Thật ra cô biết anh không bao giờ tìm cô.... ...
Di Hi như thể tìm được một cánh cửa có thể phát tiết tất cả, quăng hế tất cả tổn thương và đau khổ của mình vào đó.
Như vậy cô mới biết, thì ra mình không bị Tú Kỳ và Huệ Phương vứt bỏ.
Quả nhiên ông trời công bằng, cô mất tình yêu nhưng tìm lại được tình bạn.
Cuối cùng cô cũng hiểu, giấc mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ; tỉnh mộng rồi, hy vọng quá nhiều chỉ đổi lấy thất vọng mà thôi.
Cô hiểu. Cô nghĩ cuối cùng cô đã hiểu.
Rời xa thành phố Đài Bắc, về nơi nông thôn tĩnh lặng thanh khiết để chờ ngày sinh. Nháy mắt hơn ba tháng trôi qua, đối với khung xương của cô mà nói, mang thai hơn bảy tháng bụng đã to lắm rồi. Kể từ khi tới đây, cô không đi khám thai nữa, thứ nhất đường xá xa xôi, thứ hai cũng cảm thấy không có cần thiết.
Ở nông thôn mặc dù không thể thuận tiện như thành phố, nhưng lòng cô lại kiên định hơn nhiều. Mỗi ngày tỉnh giấc nhìn thấy núi sông nên thơ, gặp được những người hòa ái thân thiết, cô bất giác cười nhiều thêm. Còn có thêm một điểm tốt nữa, đâu đâu cũng có thể tản bộ, không khí lại trong lành.
Di Hi bắt đầu có ý nghĩ định cư ở đây, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không nổi hứng mua nhà, hơn nữa ở đây không ai biết cô, cô có thể dễ dàng khai báo chỗ của bố em bé.
"Một mình cô ở đó có ổn không?" Huệ Phương lo lắng hỏi qua điện thoại.
"Yên tâm đi! Tôi rất khỏe, bà chủ nhà rất tốt, nếu sinh con bà ấy sẽ giúp tôi." Người làm mẹ như cô còn bình tĩnh hơn Tú Kỳ và Huệ Phương.
"Đã mua đồ cho con chưa vậy?" Tú Kỳ giành lấy điện thoại chất vấn. Cô gái này chẳng có dáng vẻ làm mẹ chút nào, mang thai sắp tám tháng rồi, mà vẫn chưa mua đồ cần thiết gì cho em bé cả.
"Không biết em bé là nam hay nữ nên không biết phải mua gì cho phải, còn một, hai tháng. Hai người đừng lo, tôi đi mua sớm thôi."
"Đã bảo cô đi khám thai rồi mà, bây giờ đúng là phiền!"
Di Hi cười khẽ, "Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, lát nữa mua vài món đồ trước, hai người đừng lo."
"Đừng xách nặng quá! Tôi không nói nữa, phụ nữ mang thai nói chuyện điện thoại nhiều không tốt cho em bé, cô phải cẩn thận đó!" Tú Kỳ dặn đi dặn lại mới yên lòng cúp điện thoại.
Cô ưỡn bụng bầu đi vào nhà sách, tìm mấy quyển sách về phụ nữ có thai về em bé, bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc ở quầy tính tiền.
Trên bìa tạp chí là hình Elliott và một mỹ nữ tóc vàng mặc lễ phục, tiêu đề vô cùng chấn động: Hai xí nghiệp lớn ở nước Anh kết làm thông gia...
Không phải cô gái này là bạn gái cũ Jacklyn mà anh nói sao? Hóa ra...
Thì ra là không phải anh không muốn kết hôn, mà là đối tượng kết hôn của anh không phải là cô.
Không muốn biết, trên tạp chí thương mại có hình Elliott làm ảnh bìa mà cô cầm lòng không đậu mua về, cảnh tượng hai xí nghiệp lớn nước Anh kết làm thông gia phô trương đến mức nào...
Thật không công bằng, chỉ một tấm ảnh đã làm đảo lộn tinh thần mà mấy tháng nay cô vẫn cố dằn lại. Có phải ông trời đang trừng phạt cô, Nhã Văn cuối cùng cũng đoán trúng, anh không phải là của cô.
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô yếu ớt đi trên con đường vắng vẻ, không hiểu cái bụng nặng nề, hay tâm trạng nặng nề khiến cô ngã trái ngã phả. Bỗng có tiếng kèn ré lên, tiếng phanh xe chói thai truyền đến, cô quay đầu lại, chỉ kịp đón nhận một tiếng vang cực lớn...
"AAAAA !!!!"
Đây không phải là tiếng thét của cô, thậm chí cô còn chưa kịp mở miệng.