Đến khu trường đại học Z đã gần chín giờ, trong khi chờ đèn đỏ, Lương Duật Chi đã gửi tin nhắn WeChat.
Không có phản hồi.
Thế là chiếc xe chạy tới ngôi nhà cô thuê và đậu trên con đường mà cô thường xuống xe.
Anh không vội, ngồi trong xe khoảng mười phút. Anh không đợi được phản hồi của cô, nhưng lại gặp được cô.
Không biết rẽ vào từ con đường nào, theo phía đối diện với đại học Z, có hai bóng người đi ngang qua cửa hàng bán lẻ phía trước rồi dừng lại.
Những ánh đèn pha mờ nhạt ở lối vào cộng đồng chiếu sáng họ rõ ràng.
Đường Tây Trừng đứng ở cửa, Tiêu Lãng đang nói chuyện với cô, hỏi ngày mai cô có đi thư viện không.
Cô gật đầu.
Tiêu Lãng cười nói: "Vậy hẹn mai gặp lại."
Anh ta rời đi, Tây Trừng quay người định về nhà, vừa đi được một bước, cô đột nhiên quay đầu nhìn chiếc xe đang đậu ở đường đối diện.
Cô kiểm tra từng ký tự trên biển số xe để chắc chắn rằng mình nhìn đúng và hơi ngạc nhiên. Không chút do dự, cô băng qua đường, đi đến phía ghế lái và gõ cửa sổ.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tây Trừng nhìn thấy người trong xe. Anh không nói gì, đưa son môi cho cô qua cửa sổ.
"Của em đây."
Tây Trừng cầm trong tay, lại nhìn anh. Dưới ánh đèn và bóng cây, một khuôn mặt có độ tương phản sáng tối rõ rệt, chỉ có đôi mắt mới có thể biết được anh có chút mệt mỏi.
Chị lễ tân của công ty cho biết chỗ đẹp nhất trên người anh là đôi mắt. Anh có đôi mắt hai mí hẹp và dài với con ngươi đen láy, hốc mắt cũng trông rất đẹp ngay cả khi anh không nghỉ ngơi tốt.
Sau khi nhìn vào mắt nhau, Lương Duật Chi vẻ mặt bình tĩnh hỏi cô: "Em đã làm gì thế?"
Tây Trừng cầm điện thoại trong tay, gõ chữ cho anh: "Đi xem phim."
"Với bạn trai của em à?" Anh hỏi, vừa như đùa giỡn vừa như nghiêm túc.
Câu hỏi rất bất ngờ.
Tây Trừng sửng sốt một lát.
Lương Duật Chi dường như không thực sự quan tâm đến việc nghe câu trả lời của cô, không chờ đợi phản hồi, anh đã bình tĩnh nói: "Đi đi."
Cửa sổ xe đóng lại.
Tuy nhiên, trước khi khởi động xe lại nghe thấy thêm hai tiếng cốc cốc.
Lần này cửa sổ hạ xuống một nửa, anh hỏi cô có chuyện gì.
Tây Trừng đưa tay cầm điện thoại di động lên, trên màn hình có mấy chữ: "Anh muốn đi ăn không? Em mời."
Mới hơn chín giờ, đã đến giờ ăn khuya.
Thời tiết lạnh như này, ăn canh thịt cừu là hoàn hảo.
Đang suy nghĩ, cô nhìn thấy Lương Duật Chi ra hiệu ý bảo cô tránh ra, cô tưởng anh sẽ đóng cửa sổ lại rời đi nên đành phải tránh sang một bên.
Thật không ngờ, anh mở cửa xe đi xuống.
Tây Trừng đột nhiên từ tư thế cúi đầu nhìn anh chuyển sang tư thế ngẩng đầu lên. Chiều cao của cô chỉ ở ngay trên cằm của anh.
Lương Duật Chi đút hai tay vào túi áo khoác nhìn cô: "Ăn gì?" Thời tiết rất lạnh, vừa nói đã xuất hiện một làn sương mỏng.
Tây Trừng hỏi anh có thể ăn canh thịt cừu không.
Anh nhướng mày hỏi: "Em có thói quen ăn canh không?"
Tây Trừng cất điện thoại, gật đầu.
Cô không chỉ quen ăn canh mà còn rất thích.
Không cần phải tốn công tìm quán canh thịt cừu, có một quán chỉ cách một trăm mét về bên trái.
Thật không may, khi họ đến thì quán đã hết chỗ, chỉ có năm sáu bàn trong một không gian không quá rộng.
Đường Tây Trừng nhìn hơi nóng nghi ngút bốc lên, suy nghĩ một lát. Hiện tại Nhan Duyệt sẽ ở ngoài vào cuối tuần và có lẽ hôm nay sẽ không về, cô gõ trên điện thoại hỏi ý kiến của Lương Duật Chi: "Mua về ăn được không?"
Người ở phía sau có thái độ thờ ơ: "Sao cũng được."
Vì vậy, Tây Trừng đi vào cửa hàng, lấy đơn đặt hàng, chọn hai phần canh thịt cừu, bên cạnh viết "Mang về, không cần dụng cụ ăn uống" rồi đưa cho bà chủ đang bận rộn bên cửa sổ.
Cô trả tiền và đứng trong cửa hàng chờ đợi.
Những thực khách gần đó đang ăn uống trò chuyện, bầu không khí ồn ào tràn ngập mùi thịt cừu.
Không gian vô cùng náo nhiệt.
Nhìn lại, cô nhìn thấy Lương Duật Chi đang đợi cô bên tấm rèm cách nhiệt nửa mở ở cửa xuyên qua làn hơi nước trắng cuộn quanh bàn ăn. Chiếc áo sơ mi trắng trang trọng và áo khoác đen của anh rõ ràng là không phù hợp với không gian quán chật chội. Anh không hề bối rối, anh đang trong trạng thái tự nhiên và thoải mái, anh nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay phải và không châm thuốc.
Ánh đèn vàng trong quán chiếu nghiêng ra bên ngoài, anh như đang đứng ở ngã tư, một bên là đêm đông, một bên là khói lửa trong nhà.
Những lời phàn nàn của Kiều Dật bỗng hiện lên trong đầu Tây Trừng - "Cậu ấy chỉ được cái mã mà thôi."
Vài phút sau, hai phần canh thịt cừu đã được đóng gói xong.
Tây Trừng xách túi đi ra ngoài, Lương Duật Chi đưa tay về phía cô, thực ra trọng lượng của hai bát canh không là gì, nhưng cô vẫn nghe lời đưa túi trên tay cho anh.
Đi về theo đường cũ.
Có lẽ vì cái gọi là "Đêm Giáng sinh" nên lúc này bên ngoài vẫn còn rất nhiều bạn trẻ năng động, bầu không khí ở gần trường càng rõ ràng hơn, thậm chí còn có người bán táo ven đường. Táo cũng không có gì đặc biệt, chỉ đựng trong những chiếc hộp đẹp đẽ. Nếu khắc chữ "Bình An" lên đó, trong đêm nay giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi.
Trên đoạn đường đi bộ về nhà ngắn ngủi, thật khó để tránh khỏi những ánh nhìn tò mò.
Tây Trừng nghĩ nếu không có cô ở đó thì Lương Duật Chi sẽ được yêu cầu kết bạn trên WeChat.
Sau khi tiến vào khu chung cư, những hạt mưa bắt đầu rơi thưa thớt.
May mắn thay, đoạn đường ngắn, họ nhanh chóng đi vào hành lang.
Vừa mở cửa bước vào nhà đã được lò sưởi bao bọc, toàn thân ấm dần lên. Tây Trừng thay giày, ném áo khoác lên ghế sô pha, xoay người lấy túi từ tay Lương Duật Chi, đặt lên bàn ăn. Không có dép để anh thay nên cũng không cần phải hỏi anh.
Lương Duật Chi cởi áo khoác và đặt nó lên lưng ghế.
Tây Trừng đi vào bếp lấy thìa đũa, cô lấy ra một đôi đũa mới. Lương Duật Chi cũng đi qua, không gian nhỏ hẹp khoảng hai ba mét vuông, trên bàn chật chội không có nhiều đồ vật, có một chiếc tủ lạnh thể tích nhỏ nằm bên cạnh.
Anh rửa tay trước bồn rửa và lau khô bằng giấy ăn gần đó.
Tây Trừng đưa cho anh một bộ đồ ăn, Lương Duật Chi cúi đầu liếc nhìn chiếc thìa có hình doremon.
Tây Trừng đoán có lẽ anh sẽ cảm thấy ngây thơ. Nhưng mà không còn cái nào khác, cái này cô được tặng khi mua mì ăn liền.
Cuối cùng, Lương Duật Chi vẫn dùng chiếc thìa đó.
Phần canh thịt cừu khá lớn, anh cũng không đói lắm, ăn chưa tới một phần ba.
Đây có lẽ là bữa ăn yên tĩnh nhất mà anh từng ăn cùng người khác. Anh không cần nói chuyện hay nghe người khác nói chuyện, nhưng chắc chắn lại có người ở bên anh.
Trong hai năm qua, ngoài thời gian ăn uống một mình khi ở nhà, anh dành phần lớn thời gian cho các cuộc tụ tập xã giao, cùng với nhóm của Kiều Dật, hoặc thỉnh thoảng ở nhà của cậu anh.
Không giống như bây giờ.
Đương nhiên, anh vốn không có ý định tới ăn uống, cũng không có lòng tốt đến đưa son cho cô, chỉ là anh cảm thấy không vui, không muốn quay về nên mới tìm việc để làm.
Anh đặt đũa xuống, nhìn người ngồi đối diện, cô đang ăn rất nghiêm túc, dường như hoàn toàn tập trung vào đồ ăn, mái tóc dài tùy ý được buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt mịn màng, sạch sẽ hơi đỏ lên vì hơi nóng. Khi nhai, hai má gầy của cô sẽ hơi phồng lên.
Nhìn như vậy khiến người ta cảm thấy thịt cừu rất ngon.
Thực tế hương vị cũng chỉ bình thường, hơi thơm.
Tây Trừng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh no rồi, em ăn đi." Lương Duật Chi lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau tay, sau đó cầm chiếc điện thoại di động nằm bên cạnh: "Anh đi gọi điện thoại."
Anh bước đến ban công phía trước phòng khách. Tây Trừng đặt một chiếc bàn dài và hẹp cùng một chiếc ghế, nhưng anh không ngồi xuống mà chỉ dựa vào mép bàn.
Áo trắng quần đen, một bóng người rất nổi bật, dường như bỗng ẩn hiện trong toàn bộ phông nền, phản chiếu trên tấm kính suốt từ trần xuống sàn cùng với ánh sáng mờ ảo và bóng tối trong cơn mưa bên ngoài.
Tây Trừng nhìn một lúc rồi quay đi.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Khương Dĩ Tuệ vang lên: "Lúc về mẹ mới nhớ tới chuyện này. Con có muốn dì Trần qua đây để lo liệu chăm sóc cuộc sống của con không?"
"Không cần đâu ạ. Con không cần ai chăm sóc." Lương Duật Chi nói: "Ông nội đã quen với việc có bà ấy ở bên cạnh, đừng thay đổi những người bên cạnh ông."
Anh nói điều này với giọng điệu có phần cương quyết, vì vậy Khương Dĩ Tuệ không nói thêm, chỉ chậm rãi trả lời: "Được rồi, tùy con vậy."
"Mẹ đi ngủ sớm đi." Lương Duật Chi cúp điện thoại. Tiếng mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa kính tối tăm, khi cúi đầu xuống, anh nhận thấy trên bàn học có thứ gì đó quen thuộc.
Đó là "quả khế".
Có vẻ như đã lớn hơn một chút.
Nó có lẽ là cây xanh duy nhất trong nhà nếu nó được coi là cây xanh.
Anh ngoảnh mặt đi, thản nhiên quét qua toàn bộ bàn, không đụng vào sách vở của cô. Ánh mắt của anh rơi vào lọ ếch ở góc bàn, trong bụng ếch có một nút bấm, khi ấn vào, miệng nó mở ra, một viên kẹo rơi ra.
Kẹo chanh muối.
Lương Duật Chi rất ngạc nhiên, nhìn nó hai lần, nhặt chiếc kẹo lên và ném lại vào miệng con ếch.
Tây Trừng ăn được nửa thì cũng no, cô dọn dẹp bàn, dùng bữa xong lại bỏ rác vào túi, nghe thấy Lương Duật Chi hỏi: "Cái chậu trên bàn của em là gì vậy?"
Anh chỉ ra ban công.
Tây Trừng nhìn qua, sau đó tìm điện thoại của mình, mới nhớ ra nó ở trong túi áo khoác. Lúc cô đi đến ghế sofa, Lương Duật Chi đã mở khóa điện thoại của mình, mở "ghi chú" đưa cho cô.
Tây Trừng dừng một chút, cầm lấy, sau khi viết xong thì đưa cho anh xem ——
Loan Phượng Ngọc, một họ xương rồng.
"Loan Phượng Ngọc.*" Lương Duật Chi đọc lại lần nữa: "Cái tên hay, bề ngoài trông cũng thú vị."
[*] Loan Phượng Ngọc hay còn gọi là Xương Rồng Astro (tên khoa học: Astrophytum myriostigma) có nguồn gốc tự nhiên ở các cao nguyên thuộc vùng Đông Bắc và miền Trung của đất nước Mexico. Theo tiếng Hy Lạp, từ Astrophytum có nghĩa là hình ngôi sao. Vì vậy, các cây xương rồng thuộc chi Astrophytum đều giống như những ngôi sao mọng nước. Bởi mỗi cây gồm 5 – 7 cạnh được sắp xếp cân đối, rất đáng yêu. Như hình ảnh như bên dưới nhé.
undefined
Anh nói chuyện khá khéo léo.
Không giống như Kiều Dật đã nói trước đây: "Cái thứ này trông quái quái."
Lương Duật Chi nhìn vào lúm đồng tiền hình quả lê trên má cô và hỏi cô tại sao lại cười.
Tây Trừng không muốn trả lời, Lương Duật Chi cũng không để ý, tiếp tục hỏi cô: "Vậy vì sao em trồng cây này?"
"Nó không phải của em, là của ông ngoại. Ông nhờ em chăm cho đến khi nó nở hoa."
"Thứ này cũng có thể ra hoa à?"
"Ra hoa được nhưng sẽ mất nhiều thời gian."
Sau khi Lương Duật Chi đọc những lời đó, anh định nói ông ngoại chắc không nói dối chứ, nhưng anh đã bỏ cuộc sau khi nhìn thấy ánh mắt khẳng định của cô. Ông ngoại của cô là thầy của Lương Bạc Thanh, anh từng nhìn thấy một bức ảnh tập thể chụp tại nhà của Lương Bạc Thanh.
Tây Trừng trả lại điện thoại cho anh.
Lương Duật Chi xem thời gian, nói: "Em nghỉ ngơi đi." Anh cầm lấy áo khoác.
Tây Trừng lấy một chiếc ô gấp từ tủ bên cạnh đưa cho anh.
Trước khi rời đi, Lương Duật Chi nghĩ đến điều gì đó, quay lại hỏi đây có phải là bữa ăn cô muốn mời không.
Tây Trừng lắc đầu.
Tất nhiên là không tính.
Xe chạy về trong gió lạnh mưa đêm, Lương Duật Chi vào nhà, nhìn thấy mấy chiếc hộp chuyển phát nhanh xếp ngay ngắn ở lối vào, anh đã nhờ dì Tôn đến lấy trong lúc dọn dẹp.
Nhìn thoáng qua, kiện hàng trên cùng chính là của Lương Bạc Thanh.
Kiện hàng vượt đại dương chắc hẳn là một món quà Tết nào đó, dù sao năm nào chú ấy cũng làm việc này. Mặc dù năm nay chú ấy không ở trong nước nhưng cũng không quên. Sự kiên trì kỳ lạ.
Lúc này Lương Duật Chi cũng không thèm mở ra, vứt áo khoác lên ghế sofa rồi đi lên lầu.
Mãi đến khi đi ngủ Đường Tây Trừng mới động vào điện thoại của mình, trên WeChat hỏi anh đã về đến nhà chưa.
Anh nói: Đến nhà rồi.
Khi anh định đóng hộp thoại lại thì con hươu một sừng lại nhảy ra.
xx: Ngủ ngon.
Anh thản nhiên gõ hai chữ, trả lời y nguyên cho cô.
Lời chúc "Ngủ ngon" với nhau không phải là cuộc trò chuyện cuối cùng trong ngày đó.
Một tiếng sau Tây Trừng lại nhắn tin giải thích với anh: Người cùng xem phim với em không phải là bạn trai mà là bạn cùng lớp của em. Bọn em gặp nhau ở thư viện lưu trữ điện ảnh.
Không có phản hồi cho đến ngày hôm sau.
Cô thức dậy và thấy một tin nhắn chưa đọc từ nửa tiếng trước: Thì ra em là kiểu người không đi ngủ sau khi chúc ngủ ngon à?
Nghĩ thấy việc anh phản hồi như vậy, cũng thật bất ngờ.
Nhưng cô trả lời thẳng thắn: Chúc ngủ ngon đôi khi là một câu nói xã giao.