Chỉ muốn ở bên bạn CHƯƠNG 19: ĐI VỚI TÔI ĐƯỢC KHÔNG? Bằng đống tiền lo lót kếch xù thì cuối cùng Lục Minh Dân cũng được gặp Cố Thanh Hà đang bị giam trong cục cảnh sát. Khuôn mặt lúc này của Cố Thanh Hà trắng bệch, cô ngơ ngác ngồi trên ghế, như thể đã hồn lìa khỏi xác vậy, cô chẳng nói câu nào, đến cả việc Lục Minh Dân đi từ ngoài vào cô cũng không hề phát hiện ra. “Tiểu Hạ?” Lục Minh Dân nhanh chóng xông tới trước mặt Cố Thanh Hà, anh ta vươn tay cầm chặt lấy bàn tay của Cố Thanh Hà, trong ánh mắt anh ta tràn đầy sự đau lòng. “Tiểu Hạ, sao em lại làm vậy chứ!” “Lục Minh Dân…” Cố Thanh Hà từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cuối cùng cũng nhìn vào Lục Minh Dân. Cô như thể nhìn thấy cứu tinh của mình mà nắm chặt lấy tay của Lục Minh Dân. “Tôi không có cố ý lái xe đâm chết Phó Nhi Tuyền, Minh Dân, anh có tin không, tai nạn xe không phải do tôi cố ý tạo ra đâu, thật đấy! Tôi không cố ý, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!” “Tiểu Hạ, tôi tin em!” Lục Minh Dân kiên định nhìn Cố Thanh Hà. “Thế nhưng tất cả chứng cứ lúc này đều hướng vào em, đều chứng minh rằng em cố ý giết người! Tiểu Hạ, cuộc gọi cuối cùng trong di động của Phó Nhi Tuyền là do em gọi. Có thể nói cho tôi biết, tại sao em lại tìm cô ta không?’ “Là Bạch Nhiên Khuyên! Là cô ta gọi điện thoại cho tôi nói là Phó Nhi Thương bị tại nạn, bảo tôi gọi báo Nhi Tuyền đến bệnh viện, thế nhưng tôi không hiểu tại sao cái ngã tư đó lại đột nhiên có một chiếc xe lao tới! Thời gian còn tính chuẩn đến vậy, tôi không phải cố ý lái xe đâm vào Nhi Tuyền đâu! Tôi bị hãm hại! Tôi thật sự là bị hãm hại!” Tâm trạng của Cố Thanh Hà dần trở nên kích động và mất kiểm soát. “Thanh Hà, tôi tin em, thế nhưng từ bây giờ em phải nghe lời tôi, được chứ?” Lục Minh Dân vươn tay khẽ ôm lấy bờ vai Cố Thanh Hà để trấn an cô. “Được, anh nói đi, tôi sẽ nghe theo anh.” “Luật sư của tôi nói, về chuyện của em thì tôi có thể lợi dụng tình hình bệnh của em để giúp em giảm nhẹ tội, thế nhưng em phải cùng tôi ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa, em có đồng ý không?” “Ha ha…” Cố Thanh Hà bắt đầu cất lên những tiếng cười lạnh nho nhỏ. “Tôi vốn chẳng còn thời gian để sống rồi, thế thì chết ở đây hay chết ở nước ngoài thì có khác biệt gì với tôi đâu?” “Được!” Lục Minh Dân nghe cô đồng ý đi cùng anh ta thì liền vui mừng gật đầu. “Em nghe anh nói đây, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không để em gặp phải bất kì nguy hiểm và tổn thương nào nữa đâu, Thanh Hà, hãy tin tôi, được chứ?” “Ừm…” Cả hai bốn mắt nhìn nhau, Lục Minh Dân nói một cách kiên quyết, “Vậy giờ tôi sẽ đi chuẩn bị bảo lãnh cho em, nếu có thể thì tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây!” … Mà ở phía khác thì xe của Phó Nhi Thương đã đi đến cửa bệnh viện. Còn Bạch Nhiên Khuyên vốn đang phải nằm trên giường bệnh thì lúc này lại đang trốn trong phòng vệ sinh để lén nghe điện thoại. “Cái gì? Lục Minh Dân được thả ra rồi?” Trên khuôn mặt Bạch Nhiên Khuyên hiện lên một vệt cười âm độc. “Luật sư của anh ta thậm chí còn giúp cho Cố Thanh Hà được thả cơ à? Nếu thế thì có nghĩa đêm nay bọn họ sẽ chuẩn bị xuất ngoại rồi?” “Đúng vậy, cô Bạch.” Đầu dây bên kia cũng rất nhanh trả lời bằng một giọng nói đầy hung ác nham hiểm. “Thế nên, chỉ cần cô Bạch có thể giữ chân được Phó Nhi Thương qua hết đêm nay thì Phó Nhi Thương cũng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Cố Thanh Hà được nữa! Ha ha…” Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia. Sau khi cúp điện thoại thì cô ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài phòng bệnh. “Nhiên Khuyên?” Đó là giọng nói lo lắng của Phó Nhi Thương, anh đã đi đến ngoài cửa phòng bệnh rồi. Nghe thấy giọng nói đó thì Bạch Nhiên Khuyên vội đi ra từ nhà vệ sinh, rồi vờ như vô cùng yếu ớt mà nằm lên giường. “Nhiên Khuyên!” Phó Nhi Thương đẩy cửa rồi bước nhanh đến bên giường của Bạch Nhiên Khuyên. “Người em thế nào rồi? Vẫn cảm thấy không khỏe à? Anh đã ký giấy đồng ý phẫu thuật rồi, em cứ yên tâm đi!” Bạch Nhiên Khuyên chậm rãi mở mắt rồi nhìn sang Phó Nhi Thương. “Nhi Thương, anh đến rồi…em…” “Tổng giám đốc Phó, bác sĩ nói vì cô Bạch trong lòng chứa nhiều tâm sự thế nên dẫn đến tim xảy ra một số vấn đề, vậy nên lát nữa phải làm một cuộc tiểu phẫu.” Người làm đi theo sau của Phó Nhi Thương đúng lúc mở lời thêu dệt thêm chuyện. “Xin lỗi em, Nhiên Khuyên, anh không nên bỏ lại một mình em ở lễ cưới… Đợi sức khỏe em hồi phục chúng ta liền tổ chức bù lại… được không?” Nghe thế, Bạch Nhiên Khuyên liền nở nụ cười rồi gật đầu thật mạnh, khóe mắt cô ta phiếm ướt, những giọt lệ vì kích động mà tuôn rơi. “Đúng rồi…Nhi Tuyền thế nào rồi? Em nghe bảo Nhi Tuyền đã tỉnh lại rồi…” Ngay sau đó thì Bạch Nhiên Khuyên lại vờ như không có chuyện gì mà tùy ý hỏi, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Phó Nhi Thương đã trầm lặng hẳn lại. “Nhi Tuyền…chết rồi…” “Cái gì!” Trên khuôn mặt Bạch Nhiên Khuyên hiện lên sự kinh ngạc tột độ, cứ như thể cô ta chẳng biết gì về chuyện này vậy. Phó Nhi Thương nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từng chữ một, “Là… Cố Thanh Hà… Cố Thanh Hà đâm chết Nhi Tuyền…” Cả căn phòng đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng lạ thường, không một ai tiếp tục nói gì nữa. Cho tận đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, một vị bác sĩ mặt áo blouse trắng đi vào. “Cô Bạch, ca phẫu thuật của cô được xếp vào 10h tối nay, cô hãy chuẩn bị một chút đi.” “Vâng… tôi biết rồi…” Bạch Nhiên Khuyên quay đầu lại rồi nắm chặt lấy tay Phó Nhi Thương. “Nhi Thương, đừng rời xa em, hãy ở lại đây với em, đợi em phẫu thuật xong rồi hãy đi được không?” Dáng vẻ của Bạch Nhiên Khuyên có vẻ vô cùng đáng thương, điều đó cũng khiến Phó Nhi Thương vô cùng mềm lòng. Lúc này đây, Phó Nhi Thương thật sự không thể cho phép người phụ nữ nào bên cạnh mình lại xảy ra bất cứ chuyện gì nữa! “Được, anh sẽ ở lại!” Phó Nhi Thương cúi người rồi khẽ hôn lên trán Bạch Nhiên Khuyên. … Sân bay. Lục Minh Dân cùng Cố Thanh Hà đứng ở cửa sân bay, nhìn ngắm những chiếc máy bay đang không ngừng bay lên, đáp xuống. “Thanh Hà, đây là vé máy bay của em, em cầm đi.” “Ừm, cảm ơn anh.” Cố Thanh Hà cầm lấy vé máy bay từ trong tay của Lục Minh Dân, trong mắt cô tràn đầy những nỗi ưu sầu. “Minh Dân, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được không quá 3 tháng nữa, lần này đi liệu có phải tôi sẽ không bao giờ quay lại được nữa không?” “Đồ ngốc này…” Nghe Cố Thanh Hà nói thế thì Lục Minh Dân cảm thấy vô cùng đau lòng rồi anh ta vội ôm chặt cô vào lòng. “Em yên tâm, tôi đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất ở nước ngoài rồi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của em!” “Cảm ơn anh! Lục Minh Dân!” Đôi môi tái nhợt của Cố Thanh Hà từ từ cong lên một nụ cười, sau đó cô quay mặt về phía sảnh sân bay rồi thầm thì một câu. “Phó Nhi Thương, tạm biệt! Không bao giờ gặp lại nữa!” Nói xong Cố Thanh Hà liền cùng Lục Minh Dân đi vào cửa đăng ký lên máy bay, bóng dáng cô khuất dần khỏi sảnh sân bay. Bóng đêm ngoài cửa sổ đen kịt lại, còn Phó Nhi Thương đang chờ ngoài phòng phẫu thuật thì không ngừng lo lắng mà đi qua đi lại.