Chỉ muốn ở bên bạn CHƯƠNG 29 LẠI THEO ĐUỔI EM! “Anh à, nếu không có chuyện gì thì anh có thể bỏ tay ra không?” Cố Thanh Hà chau mày, nhìn chằm chằm vào Phó Nhi Thương đang nhất quyết nắm lấy cánh tay kia của cô, trong ánh mắt tràn đầy những cảm xúc đang kìm nén. Biểu cảm này của Cố Thanh Hà không phải là có thể chứng minh rằng bao nhiêu ngày tháng nay, rõ ràng là cô biết nơi anh ở, địa chỉ làm việc của anh, thậm chí biết rằng anh vẫn đang đi tìm cô nhưng lại là nguyên nhân từ đầu đến cuối cứ thờ ơ đấy ư. Anh từ từ buông Cố Thanh Hà ra, cô lập tức đi vào trong nhà mà chẳng thèm quay đầu lại, chỉ để lại một mình anh ngẩn ngơ ra ở đấy. Đối với Cố Thanh Hà mà nói thì chuyện mà bây giờ cô cần làm là nhanh chóng trốn khỏi tên đàn ông như bị điên kia, còn đối với Phó Nhi Thương mà nói thì không dễ gì mới tìm được Cố Thanh Hà nhưng cái nhận được lại là tin cô bị mất trí nhớ, cả người anh như bị sét đánh giữa trời nắng vậy. Buông thõng bước chân mệt mỏi, Phó Nhi Thương quay lại xe của mình, giơ tay ra nắm chặt tay nắm cửa lại, chuẩn bị rời đi nhưng lại chẳng chịu bỏ cuộc. Nếu Cố Thanh Hà đã mất đi trí nhớ, điều đó đồng nghĩa với việc những kí ức đau khổ trong quá khứ toàn bộ đã được xóa khỏi đầu Cố Thanh Hà. Nếu là như vậy thì cũng có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội đem Cố Thanh Hà về bên mình lại từ đầu, nếu làm như vậy thì chỉ có một cách thôi chính là khiến Cố Thanh Hà lại yêu lại mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Nhi Thương bỗng trở nên ngang ngược, âm thầm đưa ra một quyết định. Ngày hôm sau, Cố Thanh Hà đã thức dậy từ sớm, liền dắt theo chú chó con lông xù từ trong nhà đi ra, dẫn chó đi dạo tiện thể giải khuây luôn. Khoảng thời gian này Lục Minh Dân phải ra nước ngoài làm việc, vậy nên chỉ có mình Cố Thanh Hà ở nhà thôi. Cô mới vừa đi từ trong nhà ra thì không lâu sau bỗng nhiên có một người đàn ông cao to xuất hiện trước mặt Cố Thanh Hà. “Thanh Hà!” “Lại là anh?” Người đang chặn trước mặt Cố Thanh Hà kia không ai khác mà chính là Phó Nhi Thương. “Anh lại muốn làm gì đây?” Trong mắt Cố Thanh Hà đều là vẻ chán ghét, trong con ngươi lóe lên tia cảnh giác. “Tôi muốn… Em có thể… cùng tôi đi đến một nơi không…” “Đi đâu?” Cố Thanh Hà hơi ngẩn người ra, cúi người nhẹ nhàng ôm chú chó dưới đất vào lòng mình. “Đi theo tôi, đi rồi em sẽ biết.” Phó Nhi Thương hơi mỉm cười nhìn Cố Thanh Hà trước mặt. “Nhưng… tôi…” Cố Thanh Hà định từ chối nhưng Phó Nhi Thương trước mặt lại dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cô. Trên mặt Phó Nhi Thương lúc này tràn đầy sự uất ức, nhìn đến nỗi Cố Thanh Hà định từ chối nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra. “Thanh Hà, đi cùng tôi, chỉ một lát thôi, được không?” Cố Thanh Hà do dự một lúc, vẫn là gật gật đầu quyết định đi cùng Phó Nhi Thương. Hai người đi đến trước cửa một nhà hàng. Vốn dĩ là vùng núi khá hẻo lánh nên nhà hàng đó trông bên ngoài có vẻ không hề tráng lệ chút nào. “Mời vào.” Phó Nhi Thương giơ tay ra tỏ ý bảo Cố Thanh Hà đi vào, Cố Thanh Hà gật gật đầu. Nhưng vừa bước vào thì cả nhà hàng lại không một bóng người, cả người Cố Thanh Hà khinh ngạc ngẩn người ra. “Đẹp quá đi…” Cả nhà hàng đã bị Phó Nhi Thương bao trọn rồi, nhà hàng vốn dĩ rất thô sơ đã được trang trí thành toàn màu hồng phấn. Đến cả trần nhà cũng đều treo đầy bóng bay, trông rất ấm áp. “Thanh Hà, thích không?” Bên tai cô từ từ truyền đến tiếng hát sinh nhật. “Anh?” Cố Thanh Hà hơi ngẩn người ra, quay đầu nhìn về phía Phó Nhi Thương. Phó Nhi Thương vừa hát bài hát sinh nhật, vừa đẩy bánh sinh nhật đi từ căn phòng phía sau ra. Bánh sinh nhật trong tay Phó Nhi Thương trông như hình một chiếc váy công chúa vậy. “Thanh Hà, sinh nhật vui vẻ!” Phó Nhi Thương đi đến bên cạnh Cố Thanh Hà hơi mỉm cười nói với Cố Thanh Hà. “Sinh nhật tôi?” Cố Thanh Hà đầy vẻ nghi hoặc, chú chó nhỏ trong lòng cô run lên một cái như vươn vai, khẽ rên lên một tiếng. “Phải, hôm nay là sinh nhật em, em mất trí nhớ rồi chắc là bao năm nay đều không đón sinh nhật đúng không?” Phó Nhi Thương nhìn Cố Thanh Hà một cách đầy yêu thương, trong khéo mắt đều là sự cưng chiều với Cố Thanh Hà. “Khó khăn lắm tôi mới tìm được em, đương nhiên không thể để em tiếp tục một mình ở bên ngoài chịu khổ, đến sinh nhật cũng không có được.” Phó Nhi Thương mỉm cười giơ tay về phía Cố Thanh Hà. “Nào, đến cạnh tôi đi, làm tiệc sinh nhật sao có thể không ước nguyện chứ?” Nói rồi, Phó Nhi Thương cắm nến lên bánh sinh nhật, mỉm cười nhìn Cố Thanh Hà trước mặt. “Cái đó…” Tay Cố Thanh Hà run lên một cái, lùi về sau mấy bước, cố ý giữ khoảng cách với Phó Nhi Thương. “Thanh Hà, em sao vậy?” Phó Nhi Thương hơi ngơ ra, định đi lại gần Cố Thanh Hà thêm một bước nhưng biểu cảm của Cố Thanh Hà lại là sự phản cảm cực độ. “Anh đừng qua đây!” Phó Nhi Thương mở to con mắt, không biết tại sao Cố Thanh Hà lại phản ứng kịch liệt vậy. “Sao vậy?” “Anh tên Phó Nhi Thương đúng không?” “Ừ…” “Phó Nhi Thương, từ nay trở đi anh nghe rõ cho tôi đây!” Lúc này, cảm xúc của Cố Thanh Hà trở nên có hơi không khống chế được, nhất quyết phải giữ khoảng cách với Phó Nhi Thương. “Anh Phó à, tôi nghĩ tôi đã nói vô cùng rõ ràng với anh rồi, tôi không quen anh, tôi cũng không biết anh từ đâu đến, tôi không muốn biết anh thông qua con đường nào mà tìm được tôi, nhưng trong lòng tôi chỉ có chồng sắp cưới của tôi thôi, chỉ có mình Lục Minh Dân thôi! Phiền anh, xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa, được không?” Ánh mắt Cố Thanh Hà lướt qua ánh mắt đang ngỡ ngàng chẳng hiểu gì của Phó Nhi Thương cứ thế quay người đi ra ngoài cửa mà chẳng thèm quay đầu lại. Để lại mình Phó Nhi Thương ngẩn ngơ ở đó. Trong lòng Phó Nhi Thương toàn là mạch suy nghĩ khiến người ta nghi hoặc. Cố Thanh Hà không hề bài xích sự tiếp cận của mình nhưng vừa nhắc đến sinh nhật thì Cố Thanh Hà lại phản ứng dữ dội, nhưng anh không hề cảm thấy mình đã làm gì sai cả? Rốt cuộc Cố Thanh Hà bị sao vậy? Phó Nhi Thương đứng ở đó không biết phải làm sao. Nhưng những lời ban nãy của Cố Thanh Hà đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ là Phó Nhi Thương vẫn không cam tâm, lúc này anh mới ý thức được mình nên đuổi theo để nói rõ với Cố Thanh Hà. “Cố Thanh Hà, em đứng lại! Tôi phải nói rõ với em!” Cố Thanh Hà nghe thấy tiếng anh, lại càng chạy nhanh về phía trước hơn, chẳng dám quay đầu nhìn Phó Nhi Thương. “Anh Phó, không cần đâu, những gì nên nói tôi đều đã nói hết rồi.”