Cũng nhờ sự chăm sóc của anh nên Châu Cẩn Huyên dần dần khởi động người, miệng lắp bắp câu nói được và câu nói không.
- Gia! Gia Ngôn!
Mọi động tác của Thần Gia Ngôn lập tức đông cứng lại, anh chấn kinh quay sang nhìn cô đầy bàng hoàng, đôi môi bạc mỏng khẽ run run.
- Cẩn Huyên, em! em vừa mới gọi tên anh thật sao ? Thật sự em đã gọi tên anh! ?
Châu Cẩn Huyên khẽ gật đầu, điều này càng khiến cho anh thêm xúc động một phần vì cô đã nói được và một phần bất ngờ cô đã gọi tên anh, Châu Cẩn Huyên nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra.
- Tình trạng của Thiếu phu nhân ngày càng tiến triển hơn trước nhiều, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi thì cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh lại
- Cảm ơn bác sĩ
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Thần Gia Ngôn vội vàng quay về với cô, anh xúc động nắm lấy tay cô.
- Em làm tốt lắm, cảm ơn em
Cô chỉ mỉm cười nhẹ, bây giờ cô rất muốn mau chóng khỏe mạnh để có thể nói chuyện với Thần Gia Ngôn, cô còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
- Em yên tâm, anh sẽ đồng hành cùng em sẽ không để em một mình vượt qua khó khăn được, anh đã hứa với lòng mình rằng dù có chuyện gì khó khăn thì anh vẫn luôn bên cạnh em
Sau khi nghe những lời này, Châu Cẩn Huyên đã xúc động và lặng lẽ rơi nước mắt, hoá ra người đàn ông này lại ấm áp vừa thâm tình đến như vậy, vậy mà lúc trước cô luôn phũ phàng với anh luôn ác cảm với anh chỉ vì nghĩ anh là người đã hủy hoại cuộc đời mình.
Giờ thì cô sai hoàn toàn rồi, ngay bây giờ cô không cần một tương lai nào cả mà chỉ muốn người đàn ông trước mặt mình mà thôi.
- Đừng khóc! anh chỉ cho phép em khóc khi em cảm thấy hạnh phúc
Thần Gia Ngôn trầm ấm lên tiếng, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô.
!
Gần nửa năm trôi qua, Châu Cẩn Huyên cũng đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe và một phần có sự động viên từ Thần Gia Ngôn và mọi người.
Mặc dù đã hồi phục nhưng cô vẫn đi từng bước khập khiễng nhưng cũng không quá quan trọng, đợi thêm vài ngày thì cô có thể đi lại bình thường được mà.
Tiểu Lân thật sự rất vui mừng khi mẹ của cậu đã hồi phục sức khỏe, và hạnh phúc khi chứng kiến ba mẹ không bất hòa với nhau nữa mà ngược lại nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.
- Hai mẹ con hôm nay muốn ăn gì nào ? Anh sẽ nấu món đó
- Em sao cũng được
Tiểu Lân hứng khởi bắt đầu liệt kê những món mà yêu thích ăn gần đây.
- Ba ơi, con muốn ăn! cải ngồng xào thịt bò, mực xào su hào, với cả gà nấu măng chua ạ
Lúc này Thần Gia Ngôn mới phát hiện trong tủ lạnh hình như hết thực phẩm nguyên liệu rồi, anh quay sang nhìn hai mẹ con mà nói.
- Nhưng hình như nhà mình hết nguyên liệu rồi, hay nấu mì bò xào rau muống cho hai mẹ con ăn được không ?
Tiểu Lân hơi yểu xìu gì không có muốn mà cậu muốn ăn, Châu Cẩn Huyên khẽ xoa đầu cậu nhóc rồi trả lời anh.
- Vậy cũng được, anh nấu gì em và Tiểu Lân đều ăn hết
- Trong nhà mình còn có một con gà đã hấp sẵn hay anh làm hấp mỡ hành cho em ăn nhé
- Dạ vâng
Khoảng chừng mười lăm phút là đồ ăn mà anh nấu đã dọn lên bàn, một bàn ba người ngồi ăn rất ngon lành.
Trong bữa ăn này, vừa có không gian ấm áp vừa hạnh phúc khi một nhà ba người đoàn tụ sau mấy năm hiểu nhầm, hận thù giờ đây đã giải hoà, và dần dần sống hòa thuận và vui vẻ với nhau.
!
Thần Gia Ngôn sau một hồi dỗ dành Tiểu Lân phải ngủ một mình, anh đành phải lấy cái cớ rằng cô vẫn chưa hồi phục hẳn cần phải yên tĩnh một mình nên cậu không mấy tình nguyện mà đồng ý.
Đợi sau khi cậu nhóc ngủ say rồi, anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng cậu nhanh chóng đi tìm Châu Cẩn Huyên, vừa mở cửa ra đã thấy cô đang ngồi trên mép giường dường như đang đợi anh nói chuyện.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, còn chưa kịp mở miệng thì cô đã đột nhiên nói.
- Em xin lỗi
- Hửm, sao phải xin lỗi ?
Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt diều hâu của anh, nhưng điều này đã khiến người đối diện như anh phải mất dũng khí.
- Xin lỗi anh vì tất cả và cũng cảm ơn anh, nếu như có bác Thần nói ra hết tất cả thì cả đời này em sẽ chẳng bao giờ biết sự thật mà anh luôn muốn giấu, nếu như lúc đó em phải thật bình tĩnh! thì sẽ không có chuyện em căm hận anh, giờ em hối hận vẫn còn kịp chứ ?
- Kịp chứ, mọi chuyện đã qua rồi! và anh cũng rất mừng khi em không còn lạnh nhạt với anh nữa, Cẩn Huyên! em biết không ?
Bỗng bất ngờ Thần Gia Ngôn lao vào ôm chặt lấy người cô, khóc nức nghẹn lên vừa nói.
- Anh thật sự rất sợ hãi! sợ em sẽ rời xa anh mãi mãi, ngay khi biết tin em tự tử!.
khi mà chứng kiến cảnh máu từ trên cổ tay em rơi từng tí tách rất nhiều máu, anh đã bắt đầu sợ hãi đến khinh khủng.
.
không phải anh sợ máu mà là sợ em sẽ không còn thở, anh đã bế em đến bệnh viện trong tình trạng! hơi thở của em rất yếu ớt!.
Mỗi câu nói của anh như hàng ngàn mũi dao cứa vào trái tim cô vậy, thật sự rất đau! đau quặn thắt lên, chỉ vì một phút nông nổi không muốn sống của cô mà đã khiến người đàn ông này phải sợ hãi đến mức nào.
- Gia Ngôn, em thật sự rất xin lỗi, em đã khiến cho anh phải đau lòng đến mức nào! em vốn không xứng đáng có tình yêu đẹp của anh, em! em!
- Nói bậy, em không xứng với anh thì ai xứng đây ?
Thần Gia Ngôn khẽ buông cô ra, sau đó đối diện với Châu Cẩn Huyên.
.