- Vậy Tân Kỳ à, làm sao mà con trai của Gia Ngôn mất vậy ? Thằng bé được bao nhiêu tuổi rồi vậy ?
Trương Tân Kỳ vừa bế con gái rượu của mình, vừa giúp cô ta xách va li, nghe cô ta hỏi anh cũng không muốn giấu.
- Hầy, nếu tính thêm năm nay thì thằng bé cũng được bảy hay tám tuổi gì đó, thằng bé mất là do mắc bệnh máu trắng cấp tính
Bẩy hay tám tuổi rồi sao ? Thanh Thanh lại một lần nữa một phen kinh ngạc, sao mọi chuyện lại khiến cho cô ta bất ngờ như vậy về chuyện của Thần Gia Ngôn, cô ta cắn chặt môi đầy ghen tị vì không người phụ nữ đã làm gì thu hút được Thần Gia Ngôn, cô ta nhiều lần thể hiện tình cảm của mình với anh nhưng đều bị anh ngó lơ, nhưng người phụ nữ đó đã làm cách nào để có được trái tim anh.
!
Thanh Thanh từ sáng sớm đã dậy nấu bữa sáng, xong xuôi hết cả rồi cô ta bỏ tất cả đồ ăn vào trong hộp, cô ta hài lòng rồi đi tắm.
Hôm nay cô ta muốn đích thân đem hộp cơm mà cô ta nấu, đưa cho Thần Gia Ngôn ăn.
Tại Thần thị.
- Giám đốc! có cô Thanh Thanh muốn gặp Ngài, có cần cho cô ấy vào không ?
Thần Gia Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng rồi anh không nói gì chỉ gật đầu cho có, trợ lý Trần cúi chào anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của anh.
Hai phút sau Thanh Thanh đã vào trong phòng làm việc của anh, anh không hề ngó ngàng đến cô ta nhưng vẫn hỏi thăm với tư cách bạn thân.
- Cậu mới về nước sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, sao lại chạy đến đây ?
Cô ta khi nghe những lời quan tâm của anh, liền vui vẻ trả lời.
- Tôi không sao đâu mà, à! tôi có làm một chút đồ ăn muốn đem cho cậu ăn, cậu cũng làm việc xong chưa mau đến đây thử tay nghề nấu nướng của tôi đi
Thần Gia Ngôn nhàn nhạt lên tiếng.
- Thanh Thanh, tôi còn có một cuộc họp không có thời gian để ăn đâu
Thoáng chốc mặt cô ta có một chút buồn, thấy vậy anh khẽ thở dài ngao ngán.
- Được rồi cậu cứ để đó đi
Cô ta liền vui vẻ trở lại.
- Vậy cậu nhớ ăn đấy nhé, nếu cậu bận thì tôi về trước đây
- Có cần tôi gọi người đưa cậu về không ?
- Thôi không cần đâu, tôi tự về được rồi cậu làm việc tiếp đi
Cô ta nhanh chóng cầm túi xách rời đi trong sự vui vẻ, Thần Gia Ngôn một lần nữa thở dài nhìn hộp đồ ăn trên bàn, anh nhấn nút gọi cho trợ lý Trần.
- Cậu vào phòng làm việc tôi ngay
Rất nhanh trợ lý Trần đi vào trong, anh ta nhìn thấy hộp đồ ăn liền sáng mắt hẳn.
- Còn nhìn gì nữa, cho cậu đấy
- Thật sao thưa Giám đốc ?
Thần Gia Ngôn không nói nhiều chỉ gật đầu, trợ lý Trần vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn.
- Cảm ơn nhé Giám đốc
Tối đến anh trở về nhà, trong nhà vô cùng trống vắng và tĩnh lặng khiến cho anh như muốn ngập thở, giờ này sẽ tràn ngập tiếng cười nói chứ không phải tĩnh lặng như thế này.
Anh khẽ cười rồi đi lên phòng, anh tắm rửa xong xuôi đi xuống dưới làm vài đồ ăn cho buổi tối.
Nhưng trong tủ lạnh hình như đã hết thực phẩm, mấy ngày nay anh không có đi siêu thị rồi, nếu có cô ở nhà thì trong tủ lạnh chứa rất nhiều thực phẩm nguyên liệu, anh đi đến mở cái tủ khác tìm mì gói ăn.
Vừa ăn anh cầm điện thoại lên call video với Châu Cẩn Huyên, rất nhanh cô đã bắt máy.
- Vợ à, chừng nào em mới về vậy ? Anh thấy anh sắp chết đói đến nơi rồi, với lại ngủ một mình anh cảm thấy rất cô đơn
Châu Cẩn Huyên hiện tại đang ở Canada, cô đang ăn cùng với vài người bạn mới quen gần đây, nhìn thấy ông chồng mình đang ăn mì gói mà khiến cho cô đau lòng không thôi, cô cũng biết người đàn ông này cũng biết đau lòng nhưng vẫn luôn ủng hộ cô đi du lịch một mình, cô lại thản nhiên bỏ anh một mình ở nhà mà đi Canada du lịch.
Mấy ngày nay tâm tình của Châu Cẩn Huyên cũng dần tốt hơn nhiều, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vài ngày nữa thôi em sẽ về, chồng ráng đợi em thêm một chút nhé
Gương mặt Thần Gia Ngôn trở nên đáng thương vô cùng, vậy anh phải đợi thêm mấy ngày nữa hả, anh không đâu nhưng biết làm sao giờ, anh không muốn cãi lời vợ.
- Anh biết rồi, giờ em vẫn ổn chứ ?
Châu Cẩn Huyên khẽ cười.
- Em ổn mà.
.
Mà mấy người bạn Canada thấy anh trong chiếc điện thoại của cô liền cảm thấy thích thú, họ không ngừng hỏi về anh.
.
- Lily, người đàn ông đó là ai vậy ? Bạn trai cô hả ? Trông anh ta thật trai đẹp vừa phong độ làm sao.
.
- Đúng rồi đó Lily, tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp trai như người đàn ông này cả! ôi trời ơi, anh ta đẹp trai vãi!
Châu Cẩn Huyên chỉ biết cười gượng, anh bên kia khẽ ho khan một tiếng, có cần khen đến mức đó không chứ ? Sau đó anh bất ngờ trả lời họ bằng tiếng Anh.
- Tôi không phải bạn trai của cô ấy, mà là chồng chính thức của cô ấy
- Oh my god
Mấy người bạn Canada lại thêm một tin chấn động nữa, họ bất ngờ thốt lên, sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Châu Cẩn Huyên, họ không ngờ cô lại cưới đúng một ông chồng vô cùng đẹp trai đến như vậy, lại còn nói chuyện ấm áp nữa.
Một người bạn trong số đó quay sang nhìn Châu Cẩn Huyên rồi cẩn trọng nói.
- Cô còn người quen nào đẹp trai như chồng của cô không ? Tôi thật sự muốn có một người chồng gốc Châu Á như thế này!
Châu Cẩn Huyên chỉ biết cười trừ, cô làm gì biết ai ngoài chồng cô chứ, thấy cô có chút khó xử Thần Gia Ngôn liền trả lời.
- Cô ấy không có ai ngoài tôi đâu, có gì thì liên hệ với tôi, tôi sẽ giới thiệu một vài người bạn của tôi cho các cô
- Vậy tốt quá, cảm ơn anh
Bọn họ không nói thêm gì nữa để cho hai vợ chồng có không gian riêng tư.
- Vợ à, anh nhớ vợ!.