Hạ Vãn An không trả lời.
Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm màn hình một lát, sau đó ấn mở ảnh của cô, một hình ảnh nhận vật Q, mặt có chút mập, nằm trêи giường đang ngủ say, bên trong mũi còn xuất hiện một cái bong bóng lớn.
Nhân vật Q rất dễ thương, qua hình ảnh đáng yêu đó có thể nhìn ra hình dáng của cô.
Hàn Kinh Niên bỗng dưng trở nên rất nghiêm túc mà nhìn vào bức hình, đến mức đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào bức hình, đã vào trang chủ Wechat của Hạ Vãn An từ bao giờ mà không biết.
Chờ đến lức anh hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn thấy chính là ảnh của Hạ Vãn An với dòng chữ —— ngươi lơ đãng một chút, liền biến thành nét mặt của ta. (Góp ý giúp mình dòng này với)
Hàn Kinh Niên: "..."
Cô so với trong tiềm thức của anh khác biệt rất lớn nha!
Rời khỏi khung chat với trợ lý Trương, đầu ngón tay Hạ Vãn An không kìm được ấn mở danh sách yêu cầu kết bạn ở Wechat.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn yêu cầu kết bạn gửi "Hàn Kinh Niên", nghĩ đến những việc mà anh làm cho cô tối hôm trước, khóe môi có chút mấp máy, cuối cùng vẫn là giả vờ như không thấy cái gì, thoát ra khỏi Wechat.
Đã đến giờ tan làm, Hạ Vãn An thu dọn chút đồ đạc, sau đó gọi một chiếc xe chuẩn bị đến Hàn gia.
Mỗi tuần cô đều đến Hàn gia ăn tối, đây là quy định mà bà của Hàn Kinh Niên đề ra, thứ Hai, dù tất cả mọi người có bận đến nhường nào cũng nhất định phải tụ họp lại đây cùng nhau ăn tối.
Bất quá mọi người đều không đến đông đủ, đại đa số đều có mặt, chỉ có Hàn Kinh Niên rất ít khi tới, ít đến nỗi suốt hai năm hai người kết hôn, cô chỉ gặp anh đúng ba lần vào ngày thứ Hai tụ họp này, mà ba lần ấy một lần là vào đúng sinh nhật của bà nội, hai lần khác đều là vì sức khỏe bà nội không tốt, anh ấy đến thăm bà rồi bị bà ép ở lại.
Đương nhiên vì là cháu dâu, một là không có chồng nói chuyện giúp, hai là không có chồng làm chỗ dựa, khẳng định anh có cũng như không, muốn đến thì đến, không đến thì không đến.
Hạ Vãn An từ trong công ty đi ra, rất nhanh chóng liền nhìn thấy xe mình gọi.
Đường xá vào thứ Hai thường rất đông, bình thương chỉ mất hai mươi phút, hôm nay ước chừng mất thêm gần mười lăm phút mới đến Hàn gia.
Hạ Vãn An trả tiền xong liền xuống xe, tiến vào bên trong, nhìn thấy Lục Yến Quy dẫn thoe vài người hầu đang cắt cây cảnh.
Lục Yến Quy là chị dâu của Hàn Kinh Niên, cũng chính là mẹ ruột của Hàn Tri Cẩn, mặc dù bà ấy đã tuổi nhưng trêи người không ề có chút dấu tích của lão hóa, nhìn như phụ nữ vậy.
Tính cách Lục Yến Quy rất tốt, từ trước đến giờ nói chuyện đều rất dễ nghe, gặp người khác, phản ứng đầu tiên và cũng tiêu chuẩn nhất là mỉm cười, tạo cho người khác cảm giác rất dễ chịu.
Hạ Vãn An và Hàn Tri Cẩn đã quen biết bao nhiêu năm nay nên cũng đã sớm biết Lục Yến Quy, cho nên sau khi kết hôn với Hàn Kinh Niên, bởi vì nhiều năm quen gọi Bác Hàn nên mỗi khi gọi một tiếng chị dâu còn nhầm lẫn nhiều lần.
Đến gần, Hạ Vãn An mới chào một tiếng "Chị dâu."
Lục Yến Quy nghe được âm thanh của cô, lập tức thả kéo trong tay xuống, quay người hướng về phía Hạ Vãn An mỉm cười "Vãn An", sau đó liền bảo người hầu bên cạnh đem chậu hoa lan đem lên thư phòng, sau đó cùng Hạ Vãn An đi vào trong: "Bà nội ban nãy vẫn còn hỏi sao đến giờ này em còn chưa tới."
"Đường đi hôm nay không biết vì sao bỗng nhiên rất đông."
"..."
Đi vào trong nhà, bà nội nghe tin Hạ Vãn An đến liền đi xuống dưới nhà.
Bà nội rất thích Hạ Vãn An, mỗi tuần chỉ được gặp một lần nên khi vừa nhìn thấy, lập tức kéo cô đến hỏi thăm không ngừng: "An An, gần đây thế nào rồi? Làm việc thuận lợi không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Bà nội, con rất tốt, làm việc rất tốt, thân thể cũng rất tốt." Hạ Vãn An sau khi trả lời xong mấy câu hoi của bà nội định hỏi xem sức khỏe bà thế nào, kết quả lời còn chưa kịp nói ra, tiếng leng keng của thang máy từ xa vang lên, cửa mở ra.
"Là Tri Cẩn về sao?" Bà nội vừa nói, vừa chăm chú nhìn về phía thang máy.
"Chắc là Tri Cẩn rồi." Lục Yến Quy tiếp lời.
Hạ Vãn An không lên tiếng, cũng hướng mắt nhìn về phía thang máy.