Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
---------
Cuối cùng Ngu Quy Vãn cũng trút được hết những cảm xúc phức tạp tích tụ trong lòng mình đã lâu, càng khóc to hơn, nước mắt rơi xuống như vòi nước, nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội nào đó.
Phó Trầm ôm người vào trong lòng, ăn no toàn bộ nước mắt, vỗ nhẹ lưng cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Đừng khóc nữa được không? Em mà khóc nữa sẽ xấu đấy......"
Âm thanh của cô mềm dần xuống, từ từ thành nức nở, thở hổn hển, nhưng không nói lời nào.
Phó Trầm cúi đầu xuống hôn lên miệng cô, bờ môi bị hàm răng cắn đỏ rực rất dụ người anh hỏi: "Đói bụng chưa? Mình ra ngoài ăn gì nhé?" Ngay sau đó ôm cô ngồi xuống.
Cảm xúc đã ổn định hơn một chút, Ngu Quy Vãn đưa tay ra ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, trốn trong ngực anh không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật đấy của mình "Không ăn."
"Vậy lát nữa đói thì làm sao?"
Cô tiếp tục lắc đầu: "Không đói." Có lẽ không có tâm trạng để ăn hoặc khả năng trưa ăn quá nhiều rồi.
Phó Trầm nuốt nước bọt, yết hầu cũng di chuyển theo, hai tay ôm chặt vòng eo của cô, đầu dựa trên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ, nói nhỏ: "Nhưng anh đói rồi."
"Em đi những ngày, tổng cộng tiếng đồ hồ, năm mười ngàn bốn trăm phút, anh không đếm được mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc ......"
Nghe vậy, Ngu Quy Vãn mím môi, khóe miệng vô thức cong nhẹ lên.
Một lát sau, đầu chui ra khỏi ngực anh, một tay đẩy người anh ra nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, khóa chặt cửa lại, cô nhìn vào gương, bĩu môi ghét bỏ, lớp trang điểm lộn xôn hết rồi, quá xấu mà.
Tóc cũng rối tinh rối mù lên.
"cộc cộc cộc......" Ngoài cửa truyền vang lên tiếng đập cửa cùng với giọng nói lo lắng của anh "Em làm sao vậy?"
Ngu Quy Vãn tắt vòi nước đi trả lời với người ngoài cửa: "Không có việc gì, em đang rửa mặt."
Phó Trầm: "Ừ", rồi sau đó tiếng bước chân ở cửa càng đi xa.
Cô mở vòi nước lần nữa, nhìn vào gương, đôi mắt vô thần, nhẹ nhàng kéo lông mi giả xuống, tẩy trang rồi bôi sữa rửa mặt lên, cuối cùng dùng nước rửa sạch sẽ.
Kéo hết tóc ra đằng sau, cô dùng dây chun trên cổ tay buộc thành hình đuôi ngựa
Mắt vẫn hơi sưng nhưng quả đào mật, nhưng ít nhất thì sạch sẽ mới mẻ hơn dáng vẻ vừa rồi nhiều.
Trên thực tế trong lòng Ngu Quy Vãn bây giờ vẫn rất bồn chồn, lúc thì sung sướng lúc thì bất an lo lắng.
Cứ cảm thấy không chân thật.
Có quá nhiều câu hỏi trong lòng như muốn phá kén mà ra.
Cô đưa tay ấn lên trên ngực, nhìn mình trong gương tự cổ vũ, làm khẩu hình: "Không phải sợ, mày dũng cảm nhất."
Không phải quá dũng cảm sao?
Nhiều năm như vậy rồi mà đến giờ vẫn chưa buông tay.
Kết quả quá bất ngờ, chắc chắn là cô may mắn.
Bỗng nhiên nhớ tới một câu hát: "Bạn giống như một người lính dũng cảm bảo vệ tổ quốc, bảo vệ tình yêu mà không cần đi."
Nếu anh đã nói mọi chuyện rõ ràng thì chắc chắn không thể sống vô vị như trước nữa.
Ngu Quy Vãn hít sâu một hơi, mở cửa phòng vệ sinh ra.
Trong phòng khách không có ai.
Nhưng lại có bóng hình đong đưa trong nhà bếp, cô đi đến cửa phòng bếp, Phó Trầm đang rửa rau, cổ tay áo được sắn lên tận khuỷu tay lộ ra phần tay chắc nịch.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân, anh vớt rau vào rổ, xoay người lại cười nhẹ hỏi: "Em ăn mì không?"
Ngu Quy Vãn nhìn chằm chằm cổ tay anh, lắc đầu: "Em thật sự không đói."
Lúc ở Enhe quay chương trình cô có mua hai sợi dây màu đỏ, người bán là một người đàn ông khoảng - tuổi khuôn mặt hiền lành, ánh mắt tỉnh táo, rất từ tốn không vội vàng.
Ông vuốt chòm râu trắng của mình nói: "Cô gái, cô nhất định là người may mắn, điều quan trọng là rất hiếm có, cả đời sẽ luôn may mắn bình an."
Ngu Quy Vãn nghe vậy chỉ cười, sau khi làm xong nhiệm vụ, cô quay lại Enhe phát hiện ông cụ không nói chuyện mấy với người qua đường, gần như nói rất ít, hơn nữa vất vả lắm mới có khách đến cửa hàng ông còn không muốn bán.
Cô thấy rất thú vị!
Liền mua hai sợi dây đỏ, mỗi một sợi có chứa chữ cái của hai người CC và WW
Đối với sợi dây mà đỏ có chữ CC đến bây giờ cô vẫn không dám đeo trên tay, còn sợi dây WW thì gập vào đặt trong ví tiền.
"Ngẩn người làm gì đấy?" Phó Trầm đặt mì chuẩn bị xong mang vào trong nhà ăn, quay lại thấy Ngu Quy Vãn đang thất thần, thì nắm tay cô đi đến nhà ăn, anh đặt mì lên trên bàn, kéo ghế ra để cô ngồi xuống rồi quay vào bếp cầm hai đôi đũa với cái bát nhỏ.
Hương thơm tràn ngập khắp nơi, Ngu Quy Vãn cười nhìn anh gắp mì nhưng trong lòng lại từ từ gợn sóng.
Anh làm cái gì cũng giỏi và không cho phép chống đối.
Phó Trầm gắp hơn nửa bát mì đặt trước mặt cô: "Ăn nhanh lên."
Cô nhíu mày lắc đầu một lần nữa: "Em không đói thật mà, không muốn ăn."
"Được rồi, lát nữa không có sức mà kêu anh thì cũng không đau lòng đâu."
Người này sao lại xấu như vậy chứ, cứ thích trêu chọc cô bừng những lời thô tục như thế.
"Không muốn quan tâm tới anh nữa." Ngu Quy Vãn để lại câu này rồi cầm túi lên tầng tắm rửa.
Khi màn đêm buông xuống, một cơn gió sảng khoái thổi vào làm dịu trái tim.
Ngu Quy Vãn nằm ở trên giường, cầm hai sợi dây đỏ nghiên cứu, thật lòng rất muốn đưa cho anh nhưng sợ anh cảm thấy mình quá trẻ con?
Phó Trầm dọn dẹp xong đi lên đã hơn một tiếng sau, nhanh chóng chạy vào tắm rửa rồi nằm bên cạnh cô.
Anh chầm chậm nghiêng người về phía Ngu Quy Vãn, nhìn món đồ trong tay cô hỏi: "Đây là cái gì?"
Ngu Quy Vãn nhìn anh không trả lời, ánh mắt lại rơi xuống sợi dây đỏ, cứ nhìn chằm chằm như thế, rồi đặt trên ngăn tủ, theo động tác mà rúc vào trong ngực anh.
Vẫn còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm.
Cô chọc chọc vào ngực anh, giọng nói mềm mại: "Này, hỏi anh một chuyện."
"Ừ, em hỏi đi?" Tay Phó Trầm đã bắt đầu xấu xa.
Ngu Quy Vãn bắt được tay anh, vặn những ngón tay: "Đàng hoàng một chút đi."
"Anh...... anh thực sự thích em sao?"
Phó Trầm ngừng hành động, cúi xuống nhìn vào đôi mắt cô nghiêm túc nói: "Không còn trẻ nên không thích suốt ngày đặt chữ thích trên miệng."
"Nhưng...... Chỉ cần chỗ nào có em, thì trong mắt trong lòng chỉ thấy em thôi, cái này có tính là thích không?"
"Nhìn thấy em khóc anh sẽ đau lòng, thấy em cười cũng không nhịn được mà cười theo, nhìn thấy em đứng cạnh người đàn ông khác, trong lòng sẽ khó chiu ......"
Ngu Quy Vãn nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: "Nhưng em cứ cảm thấy không chân thật, anh hiểu không?"
"Nhớ cái năm cấp ba không, khi đó cực kỳ thích anh, nhất định phải tỏ rõ thái độ, cuối cùng lại bị vả vào mặt, sau đó vì công việc và chuyện trong nhà nên em bắt đầu dần dần khống chế nỗi nhớ của mình ....."
Nhưng vừa gặp lại vẫn không khống chế được bản thân.
Thật bất ngờ có ngày cô có thể bình tĩnh nói chuyện quá khứ với anh như này.
Cô tin rằng anh yêu cô, tin tưởng vô điều kiện.
Bởi vì ánh mắt của một người sẽ không biết nói dối, mà Phó Trầm thì càng không.
Phó Trầm nhíu mày lại, giọng điệu chầm chậm kể: "Từ trước đến nay anh không quá để tâm tới chuyện tình cảm." Nhưng cuối cùng lại nghiện em, càng lún càng sâu.
Câu nói sau kia vẫn không thể nói ra khỏi miệng được, anh tự nhủ thêm trong lòng.
Tính anh từ bé đã nhạt nhẽo, lúc đi học chỉ tập trung vào việc học, khi ra ngoài xã hội thì tâm tư lại chỉ trên sự nghiệp, cho dù trên đường có bao nhiêu người phụ nữ có ý với mình nhưng không hề được vào mắt anh.
Trong đó không thiếu những cô gái rất tốt.
Không có tâm tư, đành lực bất tòng tâm.
Tình cảm đối với Ngu Quy Vãn, chính bản thân anh cũng không biết thay đổi bắt đầu từ bao giờ, nhiều năm như vậy đây là chuyện đầu tiên mà anh không thể nói rõ.
Mặc dù rất tiếc vì đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu bọn họ ở bên nhau sớm, thời niên thiếu, bồng bột chua trưởng thành có lẽ họ sẽ không đi được lâu.
Dù sao hai người đều là người kiêu người, một người yêu quá mạnh mẽ, còn một người quá mức lý trí nhạt nhẽo.
Mà bây giờ, đúng thời điểm gặp đúng người.
Ngu Quy Vãn nhìn dáng vẻ này của anh, mãi cũng không nghẹn ra được chữ nào, cô "Phụt" cười một tiếng, lấy sợi dây đỏ bên cạnh lắc lắc trước mặt anh.
"Cái này là quà em mang về cho anh, em đeo lên cho anh được không?" Cô biết nó sẽ làm anh xấu hổ, dù sao mặc vest đặt riêng đeo đồng hồ nổi tiếng, thêm sợi dây đỏ này chắc chắn chẳng ra gì, quá quê mùa.
Hơn nữa anh phải thường xuyên đi xã giao, lúc bàn chuyện hợp tác có thể bị đối tác trêu chọc giễu cợt nha!
Huống hồ, anh vẫn hay khiêm tốn. Chỉ lúc làm việc mới phải phô trương lên mà thôi.
Ai, quả nhiên cô có tiềm chất hiền thê lương mẫu mà!!!
Phó Trầm mặc dù không biết đây là cái gì nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ của cô, hơi do dự rồi dũng cảm đưa cổ tay ra.
Ngu Quy Vãn vừa lòng gật đầu, ngồi dậy nghiêm túc đeo sợi dây đỏ cho anh, hai chữ WW thật sự chói mắt.
Cô ngước lên, cười cong mắt nhẹ giọng giải thích: "WW là viết tắt tên của em."
"Em tin rằng anh yêu em." Dứt lời cô đeo sợi dây của mình lên, nâng cổ tay lắc lắc trước mặt anh, mong được khen ngợi: "Đẹp chứ."
Phó Trầm nói: "Anh sẽ không nói những lời buồn nôn đâu, nhưng sau này sẽ không bao giờ làm em thất vọng." Từng câu từng chữ, mạnh mẽ.
Ngu Quy Vãn giữ tất cả cảm xúc tối nay xuống dưới đáy lòng, cười trêu ghẹo: "Lúc nào ký hợp đồng thì cho phép anh tháo sợi dây xuống."
"Nếu bỏ lỡ hợp đồng thì em tội lớn mất."
"Đối tác sẽ không vì sợi dây đỏ này mà không ký hợp đồng." Phó Trầm nhìn sợi dây cười nói, rồi sau đó nâng mặt cô lên hôn môi cô.
"Sau này gặp được chuyện gì thì em phải học cách xác định nó trước rồi mới đi kết luận, không cho phép nghĩ linh tinh."
Cô gật mạnh đầu.
Lại nghe thấy anh hỏi: "Em thực sự thích nghề diễn viên này sao? Áp lực công việc quá lớn, không thích hợp với phụ nữ đã kết hôn, em xem, em mà đi là mất mấy tháng ......"
"Hơn nữa anh không thích nhìn em thân thiết với người đàn ông khác."
"Em về đi anh nuôi em."
Có chút rối rắm, Ngu Quy Vãn nghĩ rồi nói: "Không thể nói là thích hay không thích, đóng phim đối với em mà nói đã trở thành một thói quen, chị Vi bây giờ đang xử lý phòng làm việc, sau này em sẽ chuyển dần ra phía sau, gần đây nghe được một câu, không muốn làm diễn viên đạo diễn thì không phải diễn viên giỏi."
"Cái lựa chọn đi về anh nuôi này vẫn không chấp nhận được, phụ nữ không có việc chẳng khác nào mất đi sự quyến rũ."