Mấy ngày tiếp theo, Hứa Nam Tri liên tiếp phỏng vấn sáu bảy công ty, nhưng tất cả đều bị từ chối ngay vòng đầu tiên.
Trong đó có một công ty thông báo cho cô đi thi vòng thứ nhưng cuối cùng vẫn giống như các công ty trước, vì một số nguyên nhân từ phía chính phủ mà bị từ chối.
Hứa Nam Tri biết trình độ năng lực và nghề nghiệp của mình. Nếu chỉ có một hai công ty không qua phỏng vấn thì cũng là điều hợp lý nhưng tình hình bây giờ, cho dù cô có không nhạy bén đi nữa thì cũng phải suy nghĩ kỹ sự kỳ lạ trong đó.
Không có gì ngoài ba Hứa muốn dùng thủ đoạn này để ép cô khuất phục nhận sai, một lần nữa trở về làm cánh chim của bọn họ, chấp nhận cái mà bọn họ gọi là bảo vệ.
Nhưng Hứa Nam Tri không phải là người có thể dễ dàng bị sắp xếp như vậy, công ty lớn không được thì cô bắt đầu nộp hồ sơ vào một số công ty nhỏ.
Nhưng công ty nhỏ cũng có khuyết điểm của công ty nhỏ, non nửa tháng trôi qua, Hứa Nam Tri cũng chưa tìm được chức vị và công ty thích hợp.
Sẩm tối thứ hôm nay, Hứa Nam Tri kết thúc buổi phỏng vấn của công ty cuối cùng trong tuần này, lúc cô ra khỏi toà nhà văn phòng mới nhìn thấy bên ngoài trời đang mưa.
Mùa thu, không khí lạnh từ phương Bắc tràn về cùng những cơn mưa phùn mang theo cái lạnh đến khắp nơi.
Hứa Nam Tri lại quay vào toà nhà văn phòng rồi lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng vì là lúc tan làm nên phần mềm gọi xe cho thấy người xếp hàng là hai con số.
Cô khoanh tay đứng ở trước cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, trên gương mặt mang theo mỏi mệt và phiền muộn, giống như cơn mưa thu dày đặc này, không thể hoà tan không thể lý giải được.
Xung quanh lục tục có người tan làm đi xuống lầu, Hứa Nam Tri dịch mấy bước qua bên cạnh, lâu lâu giơ tay xem trang gọi xe trên điện thoại.
Có lẽ qua hơn mười phút, Hứa Nam Tri thoát phần mềm gọi xe rồi cất điện thoại vào trong túi, lại khép áo khoác trên người lại, chuẩn bị dầm mưa chạy đến trạm tàu điện ngầm gần đó.
Đúng lúc này, thang máy ở lối vào đại sảnh đến lầu , có vài bóng dáng trong bộ vest giày da cùng nhau bước ra ngoài.
Lúc một người trong đó đi ngang qua cửa, ánh mắt tuỳ ý nhìn thoáng qua bên cạnh bỗng chốc dừng bước lại, mấy người đi cùng phát hiện ra anh ta không theo kịp bèn quay đầu kêu một tiếng, "Tạ Lộ, cậu làm gì vậy, đi thôi."
Âm thanh này không cao không thấp mà vang lên trong phạm vi đại sảnh lầu trống trải. Hứa Nam Tri đang định chuẩn bị ra ngoài nghe thấy cái tên quen thuộc bèn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh theo bản năng.
Gặp lại người cũ, không có đối đầu như tưởng tượng càng không có sấm sét lửa bất ngờ.
Hứa Nam Tri chạm phải tầm mắt của người đó, ánh mắt dừng lại một chút rồi lập tức bình tĩnh tự nhiên quay đầu, giống như chỉ coi anh ta là người xa lạ.
Tạ Lộ đang sững sờ ngay tại chỗ lấy lại tinh thần, giành lấy cái dù trong tay đồng nghiệp rồi bước nhanh đuổi theo.
Bên ngoài mưa đã giảm bớt, mưa phùn như trút nước.
Hứa Nam Tri nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau bèn nhíu mày lại, đang muốn bước nhanh hơn nhưng đột nhiên bị người đằng sau túm cánh tay lại.
"Nam Tri."
Nghe thấy giọng nói này, vết nhăn giữa lông mày của Hứa Nam Tri càng thêm rõ ràng hơn.
Cô hất sức lực trên cánh tay mình một cách thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại chạm phải ánh mắt của Tạ Lộ, khoé môi mím chặt tiết lộ tâm trạng của cô lúc này.
Tạ Lộ cũng mím môi, không nói lời nào mà đưa dù đang cầm che đầu cô, vẻ mặt có hơi do dự, ".....Em cầm dù đi."
Hứa Nam Tri không chút do dự gạt cái tay và dù của anh ta ra, lạnh lùng nói: "Tạ Lộ, anh có mặt dày quá không."
Nói xong câu này, cô cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, chỉ là chưa qua bao lâu thì phía sau lại vang lên tiếng bước chân như nãy.
Ngay lúc cánh tay lại bị người phía sau nắm lấy lần nữa, Hứa Nam Tri rốt cuộc không chịu được nữa, quay đầu lại quát một tiếng, "Anh có phiền không——"
"Hứa Nam Tri——"
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau cùng lúc vang lên.
Trong thời khắc này Hứa Nam Tri nhìn thấy rõ người đang kéo mình là ai, cơn giận như bị một chậu nước xối vào, trong phút chốc im bặt.
Sự yên lặng và lúng túng tới bất ngờ không kịp phòng.
Hướng Thành Du thuận thế kéo người vào dưới dù, đưa dù qua rồi giơ tay cởi áo khoác khoác lên vai cô, giọng điệu hơi lạnh, "Không nghe điện thoại cũng không nhắn tin lại, bây giờ lại dầm mưa. Có phải đầu chị không được bình thường rồi không Hứa Nam Tri."
Giọng nói của cậu mang theo sự lạnh lùng khác thường và phảng phất sự tức giận, Hứa Nam Tri nắm chặt cán dù, mở miệng giải thích: "Lúc nãy phỏng vấn để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cất nó vào trong túi không chú ý đến, xin lỗi."
Hướng Thành Du cởi áo khoác, bên trong chỉ có áo sơmi trắng mỏng manh, một chút bên vai trái đã bị thấm nước mưa.
Hứa Nam Tri đưa dù về phía cậu.
Hướng Thành Du chú ý đến hành động của cô, vẻ mặt hơi nguôi giận, cũng không hỏi cô ban nãy sao lại tức giận mà nhận lấy cây dù, vẫn nghiêng hơn phân nửa về phía cô như cũ.
Hứa Nam Tri còn chưa mở miệng, cậu đã giơ tay ôm bả vai cô một cách tự nhiên, kéo người vào trong lòng dẫn đi, "Đi thôi."
Lúc quay về xe, nửa bả vai của Hướng Thành Du đã ướt hết. Cậu mở hệ thống sưởi rồi lại tìm trong xe hai cái khăn lông sạch.
Hai người đều tự lau chỗ dính nước trên người mình.
Sự yên lặng trong xe khiến cho người ta có hơi hít thở không thông, Hứa Nam Tri cầm khăn lông, tầm mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy góc nghiêng của Hướng Thành Du ở trên cửa kính xe.
Nói ra, dường như cô không hoàn toàn nghiêm túc nhìn kỹ diện mạo của Hướng Thành Du, chỉ cảm thấy cậu đẹp trai, khôi ngô tuấn tú.
Bây giờ nhìn kỹ như vậy, sống mũi thẳng, môi mỏng, độ cong của một bên mặt trở nên rõ ràng và lưu loát hơn khi cậu nghiêng đầu.
Nhưng nói thế nào thì nhìn khuôn mặt ở trong kính có hơi mơ hồ lại không thực nên Hứa Nam Tri dứt khoát quay đầu lại, vô cùng thoải mái nhìn cậu chằm chằm.
Đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt của Hướng Thành Du vẫn là đôi mắt, hẹp dài, có hình chạc ở đuôi mắt, mí mắt rất mỏng, lúc ngước mắt lên sẽ tạo ra một nếp gấp sâu, đôi mắt đen láy, lúc nhìn người khác luôn mang theo chút ý hàm xúc.
Hứa Nam Tri cũng không nhìn cậu quá lâu, đang lúc Hướng Thành Du nghiêng đầu nhìn qua thì cô liền thu hồi tầm mắt.
Không có tự nhiên như vừa nãy mà ngược lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Khoé miệng Hướng Thành Du hơi hơi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng lại vui vẻ: "Nhìn rõ không? Có muốn em sát vào cho chị nhìn lại không?"
Trên mặt Hứa Nam Tri có hơi phiếm hồng, quay đầu qua, như che giấu mà khẽ ho một tiếng, "Hướng Thành Du."
"Hửm?"
"Tôi đói rồi, đi ăn cơm trước đi."
Hướng Thành Du nhìn cô vài giây mới lên tiếng trả lời "được."
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Khê Thành giảm, nhiệt độ vào buổi tối rất thấp. Hướng Thành Du và Hứa Nam Tri hai người đến tiệm lẩu thường đi trước đó.
Lúc gọi món xong chờ mang lên, Hứa Nam Tri bưng tách trà hỏi một câu, "Sao cậu biết hôm nay tôi phỏng vấn ở đó?"
"Buổi trưa lúc chị gọi điện thoại với chị Tiểu Lê, em ở bên cạnh nghe được." Hướng Thành Du cầm ấm trà, "Đúng lúc buổi chiều không có việc nên em đi qua."
"Cậu đến lúc nào."
"Hơn bốn giờ." Lúc đến, Hướng Thành Du còn gửi tin nhắn cho Hứa Nam Tri, nói bóng nói gió hỏi cô khi nào thì phỏng vấn xong.
Hứa Nam Tri gật gật đầu, giây tiếp theo lại nhớ ra cái gì, "Vậy cậu——"
"Cái gì?"
Hứa Nam Tri muốn hỏi cậu có nhìn thấy Tạ Lộ không nhưng nghĩ lại cậu chưa từng gặp Tạ Lộ, hỏi như vậy có hơi kỳ quái nên dứt khoát quăng chuyện này ra đầu, bưng tách trà đến bên môi, "Không có gì."
Hướng Thành Du cũng không hỏi nhiều, nói cái khác, "Hôm nay chị phỏng vấn thế nào?"
"Tạm được." Tuy công ty buổi chiều nhỏ vị trí cũng thiên vị nhưng xem xét tổng thể vẫn có thể cân nhắc. Hứa Nam Tri coi như vừa lòng với công ty đó, nhược điểm duy nhất là nhìn thấy người ở tầng dưới công ty cách đây không lâu.
Nhưng bây giờ lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Hứa Nam Tri cũng không có nhiều đường để lựa chọn, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Hai người ăn xong cái lẩu, Hướng Thành Du lái xe đưa Hứa Nam Tri về nhà. Giữa đường bỗng nhiên cậu bị đau bao tử, Hứa Nam Tri xuống xe mua thuốc cho cậu ở tiệm thuốc ven đường rồi xin nhân viên phục vụ ly nước ấm.
Uống thuốc xong Hướng Thành Du không thể lái xe được nên Hứa Nam Tri thay đổi vị trí.
Cô cúi đầu điều chỉnh ghế ngồi xong rồi ngước mắt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của cậu, có hơi lo lắng, "Có muốn đi bệnh viện khám không?"
Hướng Thành Du xoa dạ dày, "Không sao, đợi một chút là tốt rồi."
"Vậy tôi đưa cậu về nhà trước." Hứa Nam Tri bật hệ thống sưởi lên hai nấc, sau đó lấy miếng dán giữ nhiệt vừa mua lúc nãy đưa cho cậu, "Cậu dùng cái này một chút."
Hướng Thành Du nhận lấy món đồ cô đưa, khẽ cười nói thầm, "Em cũng đâu phải đến kỳ sinh lý..."
Cậu nói khẽ, Hứa Nam Tri lại đang chỉnh điều hướng, không chú ý nghe nên thuận miệng hỏi, "Cậu nói gì vậy?"
"Không có gì." Hướng Thành Du cúi đầu xé mở túi giữ nhiệt rồi dán lên bụng qua lớp quần áo.
Xác nhận vị trí xong, Hứa Nam Tri duỗi tay cài dây an toàn của mình, ngẩng đầu thấy Hướng Thành Du từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt không nhúc nhích bèn nhắc: "Dây an toàn."
Hướng Thành Du mở mắt ra nhưng lại không phản ứng.
Hứa Nam Tri đành phải nói lại, "Thắt dây an toàn vào, ngã tư trước có cảnh sát."
Hướng Thành Du "à" một tiếng, buông tay đang đan chéo ở bụng ra rồi kéo dây an toàn bên cạnh, động tác chậm chạp như tốc độ ..
Đầu Hứa Nam Tri phát đau, bất đắc dĩ giơ tay cởi dây an toàn của mình ra, nghiêng người lại gần cậu, "Bỏ đi, để tôi."
Khoảng cách chợt kéo gần.
Hướng Thành Du rủ mắt nhìn sườn mặt gần trong gang tấc, trong hơi thở đều là mùi hương của riêng cô, nhàn nhạt như con người cô.
Nhìn như lạnh nhạt nhưng thực ra lại mềm mại, dịu dàng.
Trong khoảnh khắc nghiêng người lại gần Hứa Nam Tri mới nhận ra sự bất thường và mờ ám của hành động này, nhưng kiếm rút ra khỏi vỏ đã không còn đường lui, cô cũng chỉ miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cố gắng hết sức phớt lờ đi hơi thở ấm áp như có như không phả vào mặt mình.
Không biết có phải ông trời giúp không mà Hứa Nam Tri duỗi tay với lấy dây an toàn của Hướng Thành Du, nhưng tay còn lại đỡ người lại bị trượt, cả người đổ về phía trước, đầu đụng vào ngực cậu, khuỷu tay chọc mạnh vào đúng chỗ đang dán miếng giữ nhiệt.
Hướng Thành Du cắn răng kêu lên một tiếng, cả người cuộn tròn về phía trước theo bản năng nhưng vì trong lòng có người nên lại dừng lại.
Hứa Nam Tri nghe thấy tiếng hít thở, cảm thấy cậu gần như sắp tắt thở nên giơ tay tìm điểm chống đỡ, vội vội vàng vàng thẳng người lại từ trong lòng cậu, nhưng lại không ngờ ngẩng đầu quá mức nhanh, Hướng Thành Du không tránh kịp nên tiếp xúc thân mật với đầu cô.
Hai nơi cứng nhất va vào nhau phát ra tiếng "cốp."
"......."
"......."
Cảm giác đau đớn dần dần xông lên, Hướng Thành Du cảm thấy chỗ cằm truyền đến cơn đau, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cô hai cái, giọng nói lười biếng chứa ý cười, "Chẳng qua buổi chiều nói chị có hai câu, bây giờ chị liều chết như vậy sao?"
"........"
"Xem ra đầu chị thật sự có hơi không bình thường rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Nam Tri: Đầu cậu mới không bình thường, đầu cả nhà cậu đều không bình thường:)