Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Vân Thư nói xong, mọi người đều vui vẻ.
Đặc biệt Chu Ngạn, còn ở cố ý trêu chọc hỏi: “Em nói cho anh nghe một chút, người ta chán ghét như thế nào?”
Lúc trước Vân Thư cũng đã xả một tràng với Giang Tùy một lần, nếu bây giờ lại nói, thì có vẻ bản thân mình rất hẹp hòi, dứt khoát bĩu môi cúi đầu ăn cơm, không để ý tới Chu Ngạn.
Chu Ngạn ăn cơm xong sau thì phải về nhà, thuận miệng hỏi Giang Tùy một câu: “Cậu về nhà hay là?”
Bà nội vào phòng bếp rửa chén, Vân Tùng đi tìm hàng xóm dưới lầu có chút việc. Lúc bọn họ nói lời này, Vân Thư dựng lên lỗ tai lên nghe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV ở phía trước TV, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, có cảm giác như đang bịt tai trộm chuông ().
() Bịt tai trộm chuông: tự mình lừa mình, làm việc không che giấu được nhưng vẫn nghĩ cách che giấu.
Giang Tùy cố nhịn cười.
Chu Ngạn không chờ có được đáp án, lại hỏi một câu: “Cậu nói chuyện đi nha!”
“Tớ đợi một lát nữa.”
Dứt lời, Vân Thư nhẹ nhàng thở ra, tư thế cũng thả lỏng.
Chu Ngạn mở miệng nói: “Được, tớ về nhà trước đây, bên bố mẹ tớ còn đang chờ.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Chu Ngạn chào tạm biệt bà nội, sau đó mới rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Vân Thư và Giang Tùy. Cô gái nhỏ ngồi một bên ghế sô pha, khoảng cách có chút xa.
Giang Tùy mở miệng nói: “Cô gái nhỏ, lại đây.”
Vân Thư nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi qua.
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, khóe miệng đầy ý cười: “Mới bao lâu không gặp, em lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy?”
Vân Thư vội lắc đầu: “Không có.” Cô mới không có lạnh nhạt đâu, cô cũng muốn nói nhiều hơn mấy câu, chỉ là nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Giang Tùy cũng không tiếp tục trêu chọc cô.
Hai người an tĩnh xem tivi, người biểu diễn mặc một bộ trang phục sặc sỡ. Hôm nay Vân Thư cũng ăn mặc một bộ đồ màu hồng phấn, đặc biệt đáng yêu. Giang Tùy nhịn không được mà nhìn cô gái nhỏ thêm vài lần.
Không lâu sau, Vân Tùng cũng đã trở lại.
Từ sau khi mẹ Vân Thư qua đời, Vân Tùng trở nên ít nói hơn, thấy Giang Tùy, cũng chỉ là hơi hơi gật đầu, không nói chuyện, sau đó thì trở về phòng mình.
Vân Thư lo lắng mà nhìn anh.
Giang Tùy chưa nói gì, đáy mắt đầy vẻ đau lòng.
Anh chỉ ngồi tới buổi chiều, sau đó trở về nhà mình.
Vân Thư tiễn anh tới dưới lầu, vốn dĩ còn muốn tiễn anh tới trạm xe buýt nhưng bên ngoài lạnh lẽo. Giang Tùy không chịu để cô tiễn anh.
“Được rồi, về nhà đi.” Giang Tùy mở miệng nói.
Vân Thư không muốn mà nhìn hắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Vân Thư lạnh đến run cầm cập. Giang Tùy giúp cô kéo khóa áo của cô cao lên một chút, che kín cổ.
Vân Thư vẫn ngoan gật gật đầu, chậm rãi đi về, cực kỳ chậm.
Giang Tùy đứng tại chỗ một lúc rồi mới rời đi.
Thời gian ở nhà dịp Tết Âm Lịch của Giang Tùy cũng không nhiều lắm, chỉ được mấy ngày, đã quay lại trường học.
Anh đi vội vàng, chưa kịp nói cho Vân Thư. Lúc Vân Thư gọi điện thoại cho anh, mới biết được anh đã về trường học. Vì chuyện này, Vân Thư đã náo loạn với anh một hồi lâu.
Cuối cùng Giang Tùy gửi cho cô rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt thì mới chấm dứt.
Kì nghỉ đông không quá dài, mọi người điều dành thời gian cho người thân và làm bài tập mùa đông.
Sau khi khai giảng, mỗi ngày Vân Thư đều chỉ có hai điểm, là trường học và ở nhà. Còn có cãi nhau với Chúc Diệc Thanh sau khi tan học.
Cãi nhau suốt ngày, thời gian ba năm trôi qua trong chớp mắt.
Nhưng mà ít nhiều gì thì Chúc Diệc Thanh cũng đã hỗ trợ, Vân Thư miễn cưỡng chen vào một phân nhánh của trường Nhất Trung. Về phần Chúc Diệc Thanh, câu ấy đứng đầu thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học, khoe khoang trước mặt cô một đoạn thời gian rất lâu.
Giang Tùy thật sự rất ít khi trở về, nhưng Chúc Diệc Thanh luôn có thể nghe thấy cái tên này từ trong miệng Vân Thư.
Chúc Diệc Thanh cũng không rõ chính mình với cái người Giang Tùy này rốt cuộc có duyên phận gì. Lần đầu tiên biết anh ta, trong đầu Chúc Diệc Thanh đã nuôi nấng một lý tưởng, là có một ngày sẽ vượt qua được anh ta. Ai biết trời xui đất khiến bọn anh lại dọn vào nơi mà anh ta đã từng ở, người ngồi cùng bàn với mình lại là fan hâm mộ số một của anh ta.
Đáng ghét!
Vì thế ngày đầu tiên khai giảng lớp mười, Chúc Diệc Thanh lập ước pháp tam chương với cô ——
“Sau này không được ở trước mặt tớ nhắc tới Giang Tùy.”
“Sau này không được ở trước mặt tớ nhắc tới Giang Tùy.”
“Sau này không được ở trước mặt tớ nhắc tới Giang Tùy.”
Vân Thư lạnh nhạt mà “oh” một tiếng, sau đó rất nghiêm túc nói với cậu: “Không có khả năng.”
“……”
Sau khi lên cấp ba, Vân Thư bắt đầu lặp lại quỹ đạo mà Giang Tùy đã đi trước đó, từ trường học đi qua cổng trường có một vài cửa hàng bán đồ ăn vặt, sau đó từ hẻm nhỏ về đến nhà, chỉ mất gần mười phút, cũng không xa.
Đặc biệt, mỗi lần Chúc Diệc Thanh đều đi như bay, lập tức về tới nhà, còn luôn ghét bỏ cô đi chậm. Vân Thư bảo cậu ta đừng chờ, nhưng cậu ta lại không chịu.
Là người rắc rối điển hình.
Việc học của cấp ba bận rộn hơn rất nhiều so với cấp hai. Coi như là như vậy thì mỗi ngày Vân Thư mỗi ngày cũng vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa đọc truyện tranh, sau đó lại bắt đầu chậm rãi đọc đủ loại tiểu thuyết manga anime, có khi xem đến quên hết thời gian, đọc đến khi trời sáng.
Chúc Diệc Thanh thật sự nhìn không được, cậu khuyên cô: “Cậu đọc ít truyện tranh thôi, cậu xem kết quả kiểm tra lần trước của mình đi, đang đứng hạng bét đó.”
Vân Thư cũng không thèm để ý.
“Nếu cậu thích anh Giang Tùy của cậu, sao không giống anh ấy học tập cho thật tốt!”
Vân Thư dừng một chút, lại nói tiếp, đã lâu lắm rồi cô không có liên lạc với Giang Tùy.
Sau khi Giang Tùy bước vào năm , mỗi lần gọi điện thoại, Vân Thư đều có thể cảm giác được anh rất bận, cô cũng không có mặt mũi mà quấy rầy anh.
Vân Thư thực thích những ngày như hiện tại. Nếu thành tích có thể tốt hơn một chút thì tốt rồi. Mỗi lần giáo viên Vật Lý giảng bài, đối với cô mà nói thì giống như thôi miên vậy. Môn sinh học thì có quá nhiều thứ phải học thuộc lòng, còn hóa học thì quá nhiều công thức.
Vân Thư cảm thấy, Chúc Diệc Thanh rất kỳ quái, người khác nghe xong đều cảm thấy mệt rã rời, chỉ có cậu ta thì có thể nghe say sưa cả ngày.
Nhưng cô thực sự rất thích giáo viên ngữ văn. Giáo viên ngữ văn xinh đẹp lại nhẹ nhàng, hiểu biết rất nhiều. Mỗi lần nghe cô đọc thơ ca, thì Vân Thư đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn, không rõ vì cái gì mà người xưa có thể viết ra những điều tuyệt vời như vậy.
Nói tóm lại, Vân Thư cảm thấy cuộc sống những năm cấp ba cũng không tệ.
Nhưng mới lên cấp ba không bao lâu thì có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Sau khi nhận được tin bà nội bị đưa vào bệnh viện, Vân Thư còn đang đi học, là dì Lý ở dưới lầu tới trường tìm cô. Sau khi cô đi ra ngoài, dì Lý nói: “Hôm nay bà nội cháu không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống, chúng ta đưa bà đi bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, khả năng không kiên trì được lâu lắm…… Mọi người cũng đã gọi điện thoại thông báo cho bố cháu.”
Lúc ấy, đầu óc của Vân Thư ong ong, sau đó cất bước chạy đi.
Chúc Diệc Thanh lo lắng cho cô nên cũng đi theo ra ngoài.
Thầy giáo gọi lại: “Chúc Diệc Thanh, em đi làm gì?”
Chúc Diệc Thanh trả lời một câu: “Thầy, em đi bệnh viện xem bà nội thế nào.”
Vân Thư và Chúc Diệc Thanh gọi taxi đi bệnh viện, lúc xuống xe, sắc mặt của Vân Thư tái nhợt, môi mím chặt, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã.
Cũng may có Chúc Diệc Thanh trả tiền xe xong đã kịp thời đỡ cô.
Lúc Vân Thư đến cửa phòng bệnh, bà nội còn chưa tỉnh, đang nằm trên giường bệnh, mặt mũi vô cùng tiều tụy.
Khi cô bước tới, cả người đều run rẩy.
Chúc Diệc Thanh nhìn cô như vậy, nhất thời cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt, nên đành phải yên lặng đi theo sau.