Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Vân Thư ngủ một giấc đến khi trời tối.
Khi tỉnh lại, trong phòng đã không có một ai, cô có chút sợ hãi, từ trên giường ngồi dậy, mới vừa chấm một chân xuống đất, thì Giang Tùy đã vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào.
“Tỉnh?” Giang Tùy vừa hỏi vừa bật đèn ở bên cạnh lên.
Vân Thư mơ mơ màng màng gật đầu.
“Dạ.”
Sau khi uống rượu xong thì giọng nói cũng có chút khàn, Giang Tùy bưng lại cho cô một ly nước.
“Về sau không được phép uống rượu nữa.” Giang Tùy đem lời này nói lại cho cô một lần nữa.
“Đã biết ạ.”
“Nghỉ ngơi một lúc trước, anh cho người đi làm đồ ăn đem lại cho em.”
“Vâng.”
Cơm nước xong, Vân Thư ở lại nơi này của Giang Tùy, còn Giang Tùy thì đi ngủ ở phòng khác.
Hôm sau.
Giang Tùy không có cùng bọn Tề Chiếu trở về trường học, mà ở lại giảng bài tập cho Vân Thư.
Vân Thư cố ý mang tất cả bài tập toán đến, để cho Giang Tùy giảng cho cô.
Giang Tùy sắp xếp một số công thức trọng tâm.
Học cho đến buổi chiều, Vân Thư mới tính toán thu dọn đồ đạc trở về.
Giang Tùy đưa cô đến trạm xe buýt, trước khi đi đã nói với cô: “Về sau đến lúc nghỉ thì có thể tới đây tìm anh, anh giúp em bổ túc môn toán.”
Thành tích môn văn của Vân Thư khá tốt, nếu có thể cải thiện thành tích môn toán thì thứ tự sẽ thay đổi không ít, cũng có chút hy vọng vào được Đại học A.
“Vâng ạ!”
Sau Vân Thư trả lời xong, thì vừa lúc xe buýt tới đây, cô vội vàng phất phất tay với Giang Tùy, rồi rời đi.
Sau đó, mỗi cuối tuần, Vân Thư đều sẽ tới quán tìm Giang Tùy để học bù.
Tuy rằng nền tảng của Vân Thư không thật sự tốt, nhưng có Giang Tùy tăng cường bổ túc cho cô, lại có thêm Chúc Diệc Thanh giúp cô tổng hợp nhiều tài liệu khác nhau, hơn nữa mỗi tối cô đều làm bài tập tới khuya cho nên tiến bộ rất mau.
Trước đó, đạt điểm tiêu chuẩn là vấn đề vô cùng khó khăn, nhưng bây giờ, mỗi lần thi toán thì điểm số của cô đều có thể ổn định ở top .
Thứ hạng toàn trường cũng tăng lên nhanh chóng.
Sau khi lên lớp mười hai, Vân Thư học hành càng thêm liều mạng, rất nhiều lần đang làm bài tập thì mệt quá lăn ra ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, thì lại tiếp tục làm bài tập.
Thứ hạng ban khoa học xã hội toàn trưởng của cô đã tiến bộ, lọt vào top .
Trên đường đi học về sau khi tan tiết tự học buổi tối, Chúc Diệc Thanh nhịn không được mà hỏi cô.
“Cậu thích cái anh Giang Tùy kia nhiều như vậy sao?”
Vân Thư ngẩn ra một chút, “Cậu có ý gì?”
“Không phải cậu vì muốn cùng vào đại học A với anh ta cho nên mới liều mạng học như vậy sao?” Chúc Diệc Thanh trực tiếp vạch trần.
Vân Thư dừng hai giây, rồi làm bộ thực bình tĩnh mà nói: “Không phải, tớ là vì chính mình.”
“Được rồi, cậu cũng đừng gạt tớ. Chúng ta nói như thế nào cũng là đôi bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu thế nào, tớ còn không biết sao.”
Chúc Diệc Thanh tự tin nói như vậy, Vân Thư cũng không có cách nào phản bác được.
Đành phải bước nhanh chân hơn.
Chúc Diệc Thanh ở phía sau đuổi theo cô, “Ai ai ai, cậu chạy nhanh như vậy để làm gì?”
“Trở về giải đề.”
Một năm sau.
Vân Thư không chỉ hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, mà dáng người cũng là phát triển rất nhanh. Lúc trước không đến một mét sáu, chỉ chớp mắt, đã cao vọt tới một mét sáu bảy.
Cao hơn gần cm.
Bây giờ cô đứng bên cạnh Giang Tùy, đã không còn là cô gái nhỏ không với tới bả vai của anh như trước kia nữa rồi.
Ngày Vân Thư kết thúc kỳ thi đại học.
Giang Tùy dẫn cô đến quán bar Qing để chúc mừng, Tề Chiếu và Triệu Giai Chu đều tới.
Triệu Giai Chu nói giỡn: “Tùy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu không, sau này, em gái cậu hãy để tớ chiếu cố giúp cậu nhé!.”
Giang Tùy lạnh lùng nói: “Cút.”
Tề Chiếu ở bên cạnh cười đến không thở được: “Có ai như cậu, đổi bạn gái như cơm bữa, Tùy mà đồng ý để cậu chăm sóc Thư Thư, tớ sẽ đem đầu xuống để cho cậu làm ghế ngồi.”
Triệu Giai Chu vươn tay dài, chế trụ cổ Tề Chiếu, “Mấy lời này của cậu là có ý gì?”
Tề Chiếu bị cậu ta kẹp chặt đến mức không thở nổi, nhưng vẫn thực chính nghĩa mà nói: “Ý trên mặt chữ đó.”
Triệu Giai Chu xuống tay càng nặng, nhưng một lúc sau, khi cậu ta không chú ý, Tề Chiếu đã tránh thoát được, hai người đánh nhau loạn tùng phèo.
Sau đó không lâu, đã có kết quả thi đại học, Vân Thư cao hơn điểm so với điểm trúng tuyển vào đại học A năm trước.
Cô có chút lo lắng, sợ điểm trúng tuyển năm nay sẽ tăng cao.
Tề Chiếu an ủi cô: “Em yên tâm, điểm trúng tuyển hằng năm của đại học A dao động không lớn, nhiều lắm thì trên dưới điểm. Chuyên ngành mà em chọn cũng không phải là ngành hot nhất nên chắc chắn có thể đậu.”
Được Tề Chiếu nói như vậy, Vân Thư mới thoáng yên tâm một chút.
Về đến nhà.
Chúc Diệc Thanh lại đây hỏi cô về chuyện chuyên ngành.
“Cậu muốn chọn chuyên ngành nào?”
“Phiên dịch.”
Chúc Diệc Thanh lẩm bẩm một câu: “Cố lên, về sau nếu tớ đi nước ngoài du lịch, nhất định sẽ dẫn cậu theo.”
“Còn cậu?”
Chúc Diệc Thanh suy nghĩ một chút, “Máy tính.”
Cậu tương đối hứng thú với ngành này.
Mặc dù máy tính là ngành hot nhất của đại học A, nhưng giống như lời hứa mà khi Chúc Diệc Thanh vừa mới tới đã hứa, cậu đứng đầu toàn thành phố. Tuy rằng điểm số không có cao như Giang Tùy, nhưng bảng vàng tên anh cũng xuất hiện ở mọi nơi.
Chỉ cần anh muốn, trường học cao hứng còn không kịp.
Nói chuyện chuyên ngành xong, Chúc Diệc Thanh lại bắt đầu phàn nàn——
“Gần đây chủ nhà lại bắt đầu đi ra ngoài giả danh lừa bịp.”
Vân Thư nghi hoặc nhìn cậu ấy.
Chúc Diệc Thanh thở dài một hơi thật dài, giải thích: “Sau khi thi xong đại học, không phải tớ sẽ dọn đi hay sao, sau đó chủ nhà đi nói với người ta, nói căn phòng này phong thủy bảo địa () cực kỳ tốt, đã có được hai Trạng Nguyên đại học gì đó.”
() Phong thủy bảo địa chỉ mảnh đất/ nơi tập hợp tất cả những điều kiện về phong thủy tốt.
“Đáng giận nhất chính là có người tin. Bảo địa cái gì cơ chứ, là do tự tớ thông minh mà thôi.”
Như mọi khi, sau khi phàn nàn xong thì Chúc Diệc Thanh cũng tranh thủ tự luyến.
“Đúng rồi, cậu tính khi nào thì dọn đi?”
Vân Thư tính thời gian một chút, “Cũng trong tháng này.”
Lúc trước là do mẹ Vân bị bệnh, còn để tiện cho việc học, cho nên bọn họ mới thuê phòng ở đây. Bây giờ thi đại học xong rồi, chờ tháng này Vân Tùng xin nghỉ phép, bọn họ dọn đồ về quê.
Chúc Diệc Thanh dặn dò nói: “Dù có chuyển nhà thì cậu cũng không thể quên tớ đấy nhé! Chờ đến lúc khai giảng, chúng ta sẽ cùng đi báo danh.”
“Được.”
Để chúc mừng Vân Thư đậu đại học A, Chu Ngạn còn cố ý trở về một chuyến, mạnh mẽ lôi kéo Giang Tùy đi uống rượu.
Hai người đều uống đến say khướt, Vân Thư tìm người hỗ trợ đỡ Chu Ngạn vào phòng trước sau đó mới chiếu cố cho Giang Tùy.
Sau khi đỡ anh nằm xuống giường, Vân Thư lại cầm khăn lông ướt lau mặt cho Giang Tùy. Trong khi đó, tại một gian phòng khác, Chu Ngạn nằm dạng chân dạng tay trên giường, không có một ai quan tâm cậu.
Sau khi Vân Thư lau mặt cho anh, đang muốn rời đi, thì đột nhiên Giang Tùy túm chặt cổ tay cô, hoảng loạn nói ——
“Thư Thư, đừng đi.”
Cổ tay trắng nõn của Vân Thư đỏ rực bị anh túm chặt lấy, Vân Thư lập tức ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng nói: “Em không đi.”
Vân Thư nhìn Giang Tùy uống đến mơ mơ màng màng, từ từ cúi xuống, cánh môi phấn nộn vừa đụng tới trán của anh thì cả người giống như bị điện giật, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Tim đập như trống đánh.
Cảm giác được cô ở ngay bên cạnh, Giang Tùy mới từ từ thả lỏng sức lực trên tay.
Chu Ngạn chỉ ở lại một ngày, buổi sáng ngày hôm sau đã vội vàng mua vé tàu cao tốc đi rồi. Vân Thư và Giang Tùy cùng nhau tiễn cậu ấy.
Trên đường trở về, Giang Tùy thấy vết bầm trên tay cô.
Mở miệng hỏi: “Tay làm sao vậy?”
Vân Thư cúi đầu nhìn thoáng qua, “Không có việc gì, buổi sáng không cẩn thận đụng vào cánh cửa.”
Thật ra là tối hôm qua, lúc đỡ Giang Tùy, tay bị đụng vào cạnh tủ.
Giang Tùy ôn nhu nhắc nhở: “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Dạ, dạ.”
Hai tháng nghỉ hè, Vân Thư làm thêm ở tiệm trà sữa bên cạnh quán bar. Buổi tối trước khai giảng, cô còn mua tặng cho Giang Tùy một bàn phím mới, bàn phím trước đó dùng không tốt nên cô muốn mua cho anh một cái mới giống như vậy.
Triệu Giai Chu ở bên cạnh cất giọng chua lè: “Chỉ có em gái là tri kỷ.”
Lần này, hiếm khi Giang Tùy không đánh cậu ta, mấy ngày nay không ai được phép chạm vào bàn phím của anh.
Ngày Vân Thư khai giảng, Giang Tùy dẫn cô đi, Chúc Diệc Thanh ở bên cạnh vô cùng bất mãn, nhìn bọn họ mấy lần.
Dọc theo đường đi, rất nhiều sinh viên thấy Giang Tùy đều chào hỏi——
“Xin chào học trưởng.”
Trong lòng Chúc Diệc Thanh ấu trĩ nghĩ, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày, mình cũng là học trưởng.
Vân Thư và Chúc Diệc Thanh không cùng khoa, ký túc xá của hai người cũng không cùng hướng.
Chúc Diệc Thanh ra vẻ hào phóng mà nói với Giang Tùy: “Anh dẫn cậu ấy đi đi, tự em có thể đi được.”
Sau đó cậu ta lập tức xách hành lý của mình rời đi.
Giang Tùy liếc mắt nhìn Chúc Diệc Thanh một cái, nói Vân Thư: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Dạ, vâng.”
Người hướng dẫn của Vân Thư nhìn thấy Giang Tùy, thì cười nói: “Giang Tùy, sao mà cậu lại ở đây?”
“Dẫn em ấy đi báo danh.”
“Hai người là?”
Giang Tùy nhìn thấy ánh mắt kia, sợ cô ấy hiểu lầm, thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới Vân Thư, nên giải thích một câu: “Là em gái hàng xóm.”
“Oh, là như vậy sao.”
Người hướng dẫn lại nhìn về phía Vân Thư, “Vậy, lại đây đăng ký một chút đi.”
Sau khi đăng ký với người hướng dẫn xong, Giang Tùy dẫn cô về ký túc xá.
Ký túc xá ở lầu , lại không có thang máy.
Vừa đến cửa, Giang Tùy đã mở miệng nói: “Đưa túi cho anh.”
Vân Thư lắc đầu, “Không cần, em có thể tự xách.”
Trên tay Giang Tùy còn đang xách vali hành lý, Vân Thư cũng không muốn để anh quá vất vả.
Sau khi tới ký túc xá, Vân Thu lập tức rút khăn ướt từ trong túi xách ra, đưa cho anh lau mồ hôi.
Đột nhiên giáo sư của Giang Tùy gọi điện cho anh.
Anh nói: “Anh đi nhận điện thoại, em chờ anh một chút.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Giang Tùy có chút do dự.
Vân Thư chủ động hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Có số liệu của hạng mục bị chút vấn đề, muốn anh qua thẩm tra đối chiếu một chút.”
“Vậy anh đi đi.”
“Anh còn chưa dẫn em đi mua đồ đạc.”
“Không có việc gì, đợi lát nữa, em tìm Chúc Diệc Thanh dẫn em đi mua là được rồi, anh mau trở về đi, không sao đâu.”
Giang Tùy nhìn cô một cái, xin lỗi nói: “Lần sau anh sẽ dẫn em đi.”
“Vâng, vâng, được ạ.”
Giang Tùy đi rồi, nhưng Vân Thư không có gọi điện thoại cho Chúc Diệc Thanh, mà gặp được cậu ấy ở siêu thị.
Chúc Diệc Thanh còn cố ý hỏi: “Sao mà chỉ có một mình cậu, anh Giang Tùy của cậu đi rồi sao?”
Mỗi lần nhắc tới Giang Tùy, giọng của cậu ấy đều không quá tốt.
“Anh ấy có chút việc.”
“Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho tớ?”
“Gọi cho cậu làm gì?”
“Đi mua đồ với cậu nha.” Chúc Diệc Thanh trả lời đến đúng lý hợp tình.
Vân Thư dỗi một câu: “Tự tớ mua được.”
Chúc Diệc Thanh hừ lạnh một tiếng, “Làm người tốt cũng không được.”