Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Sau khi Vân Thư ở lại chỗ của Giang Tùy vài ngày, thì Giang Tùy đưa cô đến nhà ga, vẻ mặt cô gái nhỏ buồn bã như đứa trẻ.
Vân Thư ở cổng nói chuyện với anh một lúc.
Thật ra cũng không phải quá xa, chỉ khoảng hai giờ đi tàu, nhưng mà lại có cảm giác xa nhà.
Giang Tùy sờ sờ đầu cô, dỗ dành: “Ngoan ngoãn chờ anh về.”
Vân Thư gật đầu: “Em đi đây.”
Giang Tùy vô lại nói: “Hôn một chút rồi đi.”
Vân Thư đành phải nhón mũi chân nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái rồi lên tàu.
Lúc Vân Thư trở về, Vân Tùng cũng vừa hoàn thành xong một công trình, đã về trước cô hai ngày. Biết cô về, ông đã cố ý ở nhà chuẩn bị không ít món ngon.
Hôm về nhà, Vân Thư mới tới cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng từ trong phòng bếp tỏa ra, hương thơm lan tỏa bốn phía, cô lớn tiếng gọi: “Bố, con đã về.”
Vân Tùng từ trong phòng bếp đi ra, “Con để đồ đạc vào trong phòng trước đi, đồ ăn lập tức có ngay đây.”
“Dạ dạ, con biết rồi, bố cứ bận chuyện của mình trước đi.”
Từ sau khi Vân Thư tốt nghiệp thì đã dọn về nhà mình ở, có một cái sân nho nhỏ, tuy rằng trông hơi cũ nhưng mà đông ấm hạ mát, rất thoải mái.
Sau khi bỏ đồ đạc trong phòng, Vân Thư vào phòng bếp hỗ trợ, Vân Tùng cảm thấy bên trong mùi dầu mỡ quá nồng nên muốn cô đi ra ngoài nghỉ ngơi.
“Không sao, con giúp bố lột tỏi.”
Vân Thư khăng khăng như vậy thì Vân Tùng cũng không ngăn cản nữa.
Vân Thư chủ động nhắc tới chuyện ở trường, nói chuyện bạn cùng phòng, thầy cô, còn có những hoạt động mà cô đã tham gia, toàn bộ mọi chuyện cô đều kể cho ông nghe.
Tuy rằng bình thường Vân Tùng không hay hỏi những chuyện này, nhưng mỗi lần nghe Vân Thư kể, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
“Bố, đúng rồi. Lúc trước không phải bố nói cổ không thoải mái sao, con mua cho bố cái gối massage đó, bố dùng thử xem.”
“Được, buổi tối bố sẽ thử liền.”
Vân Thư lột tỏi xong thì để lên trên thớt, lúc này Vân Tùng mở miệng nói: “Con đi nghỉ một lúc đi, chỉ còn món xào cuối cùng nữa là xong rồi.”
Vân Thư thấy cũng không có việc gì làm, vì thế bưng mấy món đã nấu chín ra ngoài.
Một lát sau, Vân Tùng cũng nấu xong.
“Thư Thư, xong rồi, ra ăn cơm.”
Vân Thư cao giọng đáp: “Tới ngay ạ.” Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Sau khi Vân Thư về nhà, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại với Giang Tùy, có đôi khi Vân Tùng qua phòng dặn dò cô đi ngủ sớm một chút, sau đó nhìn thấy cô đang gọi điện thoại thì lại đi ra ngoài.
Qua một thời gian.
Khi sắp tới tết, Giang Tùy mới trở về, hai người trộm ra ngoài hẹn hò.
Giang Tùy dẫn Vân Thư về tới cửa thì rời đi, ai biết được vừa lúc đụng phải Vân Tùng đi mua đồ ăn trở về.
Vân Tùng vừa thấy Giang Tùy thì gọi anh lại: “Tiểu Tùy, cháu đến rồi à, mau vào nhà ngồi, đúng hôm nay chú mua cá, ở lại cùng nhau ăn cơm đi.”
Giang Tùy liếc mắt nhìn Vân Thư một cái.
Vân Thư cũng không có ý kiến gì.
Giang Tùy cười nói: “Chú, vậy làm phiền chú rồi.”
“Chuyện này có gì phiền toái đâu, chỉ thêm cái chén đôi đũa thôi mà. Được rồi, hai đứa vào ngồi trước đi, chú đi nấu cơm cho hai đứa.”
Vân Tùng đi phòng bếp.
Trên mặt Giang Tùy vẫn luôn nở nụ cười.
Vân Thư nhịn không được mà châm chọc: “Chỉ ăn một bữa cơm, có gì đâu mà anh vui vẻ như vậy?”
“Như vậy có thể ở bên em lâu hơn một chút.”
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Vân Thư thật sự rất khó có thể tưởng tượng, cái người này làm thế nào lại nghiêm túc nói ra những lời này.
Lúc ăn cơm, Vân Tùng đột nhiên hỏi: “Tiểu Tùy, cháu cũng không nhỏ, có bạn gái chưa?”
Vân Thư bị ớt cay sặc một chút, Giang Tùy lập tức bưng ly nước đưa cho cô.
Giang Tùy cười trả lời: “Đã bạn gái ạ.”
Vân Tùng cười nói: “Người ưu tú giống như Tiểu Tùy, bạn gái nhất định cũng rất ưu tú.”
Giang Tùy cong môi: “Đúng vậy ạ, cô ấy rất ưu tú, chờ có cơ hội, nhất định cháu sẽ dẫn cô ấy tới gặp chú.”
“Được, đến lúc đó chú sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người ra khỏi nhà.
“Tại sao anh lại mấy cái đó ngay trước mặt em cơ chứ?” Còn khen cô ưu tú, còn muốn dẫn cô tới gặp bố cô.
Rõ ràng cô ở ngay đó, còn làm bộ nghiêm túc như vậy.
Giang Tùy vô tội nói: “Là chú Vân Tùng hỏi anh trước, hơn nữa anh cũng không có nói dối, bạn gái anh thật sự rất ưu tú.”
Giang Tùy sủng nịch cười cười, Vân Thư thật hết cách với anh.
Giang Tùy cảm thấy cô gái nhỏ giận dỗi vô cùng đáng yêu.
Hai ngày sau, Chu Ngạn hẹn bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi.
Mới vừa xuống xe, cậu đã nhìn thấy Giang Tùy động tay động chân với cô gái nhỏ, hết bóp mặt, đến sửa khăn quàng cổ, rồi lại nắm tay người ta.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà làm nhiều động tác đến như vậy.
Chu Ngạn có chút nhìn không nỗi.
Lúc trước, khi nói chuyện điện thoại, cậu đã biết được chuyện Giang Tùy theo đuổi Vân Thư thành công, nhưng mà đến bây giờ khi nhìn tận mắt, cậu cảm thấy, cẩu lương này vẫn nuốt không trôi.
Chu Ngạn đi đến trước mặt bọn họ, khinh bỉ nói: “Đủ rồi nha, đừng có lúc nào cũng show ân ái, quan tâm đến người còn đang độc thân là tớ đây một chút đi, hai người phải chịu trách nhiệm.”
Giang Tùy nhẹ nhàng trả lại một câu: “Có năng lực thì tự mình đi tìm, cậu muốn quan tâm thế nào.”
Chu Ngạn “sax” một tiếng.
Vậy cứ để cậu tiếp tục độc thân đi.
Mấy năm nay cậu đã tận mắt nhìn thấy Giang Tùy ở bên cạnh cô gái nhỏ từ từ lớn lên, rồi nhìn thấy hai người từ từ bên nhau, người thô kệch như cậu cũng bị Giang Tùy làm cho cảm động.
Đặc biệt năm đó, mấy ngày trước khi thi thạc sĩ, Giang Tùy còn trở về tìm cô gái nhỏ, sau đó, càng làm cho Chu Ngạn không ngờ tới là Giang Tùy quyết định thi vào đại học A.
Ba người tùy tiện tìm một quán ăn vặt.
Mới vừa ngồi xuống, thì đã có người gọi bọn họ.
Hạ Nhàn cố ý đi đến trước mặt bọn họ, lên tiếng chào hỏi.
“Giang Tùy, Chu Ngạn, đã lâu không gặp.”
Chu Ngạn cười tiếp đón: “Đã lâu không gặp.”
Giang Tùy nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”
Bầu không khí ngay lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Hạ Nhàn cười gượng hai tiếng, chủ động giới thiệu: “Tớ, tớ là Hạ Nhàn.”
Vẻ mặt Giang Tùy chính là biểu cảm “Chúng ta không quen biết”.
Chu Ngạn cảm giác Hạ Nhàn sắp không đứng nỗi, vội vàng giải hòa: “Không sao, trí nhớ của Giang Tùy không tốt lắm. Bạn của cậu còn đang đợi cậu kìa, cậu mau đi trước đi.”
Hạ Nhàn đi rồi, Chu Ngạn khiếp sợ nhìn về phía Giang Tùy: “Cậu thật không nhớ rõ người ta?”
“Không nhớ rõ.”
Chu Ngạn lại nhìn về phía Vân Thư: “Cô gái nhỏ, em có nhớ không?”
Vân Thư gật đầu: “Nhớ rõ, là cô gái đã thổ lộ với anh trong buổi tiệc sinh nhật của anh Chu Ngạn.”
Chu Ngạn hỏi Giang Tùy: “Như vậy đã nhớ rõ chưa?”
Giang Tùy: “Không nhớ rõ, tớ chỉ nhớ rõ Thư Thư đã tỏ tình với tớ thôi.”
Chu Ngạn: “……”
Vân Thư: “……”
Trên đường trở về, Vân Thư hỏi anh: “Em tỏ tình với anh khi nào, làm sao mà em không nhớ rõ?”
“Thật không nhớ rõ?”
Vân Thư lắc đầu.
“Ngày sinh nhận bạn cùng phòng của em, em uống say, em lôi kéo không cho anh đi, còn nói rất nhiều rất nhiều lời thổ lộ.”
Vân Thư truy hỏi: “Em nói cái gì?”
Giang Tùy cong môi, cười xấu xa nói: “Không nói cho em biết.”
“Không được, em nói nhanh cho em!”
“Không nói, trừ khi em hôn anh một cái, anh sẽ suy xét.”
“……”
Trên đường phố, hai bóng người rượt đuổi nhau, cuối cùng Vân Thư nhào vào trong ngực Giang Tùy.