Ngô Hồng Nhi làm bao lì xì nhỏ xinh xắn đẹp đẽ, bọn trẻ con đều rất thích, nhưng là cũng bởi vì tiền bị bọc trong bao lì xì, mọi người cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền. Người ôm em bé kia bĩu môi vừa định nói chuyện, lại bị người lớn tuổi hơn một chút phía sau chị ta kéo lại.
"Thím Hai, chú Hai chú thím xem giờ cũng không còn sớm, trong nhà vẫn chờ nấu cơm đó, chúng cháu đi về trước. Hồng Nhi và Quốc Đống không có việc gì thì tới nhà chơi nhé." Đỗ Quế Hoa có chút lúng túng vừa kéo em dâu vừa nói. Nói xong còn nháy mắt với người đàn ông nhà mình ý bảo hắn mau đứng lên rời đi, khó trách lúc đến chị dâu Cả nói mình thân thể không thoải mái, không có tới chỉ sai con tới, thì ra là tính toán cái này. Nhà lão Tam này không có da mặt thật là xấu hổ chết người, hiện tại quả thực chị hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thấy bọn họ nói muốn đi, Lý Quế Lan cũng không ngăn cản, Đỗ Quế Hoa biết đây là nhất định lại làm cho thím Hai chán ghét, bèn vội vàng kêu một đoàn người rời đi.
Bọn họ đi qua một lúc lâu, Lý Quế Lan vẫn có chút tức xì ra khói, hai cha con nhà họ Hồ ai cũng không dám tiến lên đi chọc tổ ong vò vẽ, bằng không ngay cả Tết cũng ăn không xong, mồng một đầu năm ai muốn đi động cái rủi ro này. Sau lại vẫn là Ngô Hồng Nhi cầm một xấp tiền mừng tuổi nói với Lý Quế Lan: "Mẹ, ngài xem, hôm nay thu được không ít tiền dập đầu đâu, ngài thu đi." Tiền quả đúng là không ít, nhà họ Hồ chỉ có một rễ mầm duy nhất là Hồ Quốc Đống, vốn nên cho một hai đồng đều tăng lên gấp đôi, bổn gia họ Hồ lại nhiều, cộng lại cũng có gần ba mươi đồng tiền.
Nghe được cái này sắc mặt Lý Quế Lan mới đẹp hơn một chút, "Hai vợ chồng các con cầm đi, đây đều là hai con kiếm được, nhà thân thích nhiều trẻ con, chỉ cho tiền mừng tuổi cũng phải cho không ít đâu."
Lý Quế Lan lại hỏi tỉ mỉ mỗi nhà đại khái đều cho bao nhiêu tiền, lúc này mới đi theo Hồ Lão Đồ đi phòng bếp làm trợ thủ. Nói tóm lại mọi người cho tiền dập đầu coi như nói qua, cũng chỉ nhà lão Tam keo kiệt cho hai đồng thôi, hơn nữa nhà bọn họ hôm nay đến một đống trẻ con kia, chỉ sợ nhà bọn họ còn lỗ tiền đấy.
Có điều qua lại với nhà lão Tam nhiều năm như vậy, Lý Quế Lan sớm không ôm hi vọng gì đối với cô em dâu thứ Ba này, đại khái ngoài mặt không để người khác chế giễu cũng là được rồi. Bà nhiều hơn hai đồng, bà không giàu được, bớt đi cũng không đói chết. Tội gì quá để ý tự tìm phiền toái cho mình đây.
Mồng một đầu năm mức độ phong phú của bữa trưa tất nhiên không cần phải nói, ngày hôm sau Hồ Quốc Đống đi theo Ngô Hồng Nhi trở về nhà mẹ đẻ cũng là được nhiệt tình khoản đãi. Thời gian sung sướng luôn là trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến mùng bốn tháng giêng là lúc chị em nhà họ Hồ muốn trở về chúc tết.
Hôm nay năm cô con gái đều muốn trở về, sáng sớm Lý Quế Lan đã vui vẻ không khép được miệng, một mình bà chỉ huy cả nhà xoay quanh, lúc thì bảo Hồ Lão Đồ lại thêm hai món ăn các con gái thích nhất, lúc thì bảo Ngô Hồng Nhi lấy cả hạt dưa, kẹo còn có bánh ngọt trong nhà ra, chuẩn bị cho cháu ngoại trai cháu ngoại gái ăn. Ngay cả Hồ Quốc Đống vẫn luôn không liên quan ở bên cạnh cũng bị Lý Quế Lan sai việc bảo hắn mau chóng đốt giường lò, đỡ cho lạnh đến bọn nhỏ. Một buổi sáng trong nhà đều là gà bay chó sủa không yên.
Hồ Đào Nhi bởi vì gả ngay tại bổn thôn, rất sớm đã tới đây hỗ trợ, người nhà mẹ đẻ ít, hôm nay người tới lại nhiều, chỉ sợ cha mẹ chị bận cuống cuồng. Nhất là Lý Quế Lan bà vừa gấp gáp là dễ dàng bốc hỏa, vừa bốc hỏa là mắng người. Người không qua được tạm thời cũng chỉ có một mình Hồ Đào Nhi, nhà mẹ chồng chị bên kia hôm nay cũng có không ít thân thích, chồng chị còn đang bận rộn ở nhà đấy. Lát nữa chị sẽ qua đây giúp xong còn phải trở về xem thử, cho dù không ăn cơm ở nhà cũng phải đi một vòng.
"Mẹ, thế nào, đứa nhỏ Hồng Nhi này được chứ?" Hồ Đào Nhi nhìn Ngô Hồng Nhi đang xếp mâm ở bên ngoài hỏi. Trong nhà Hồ Đào Nhi có ba đứa con, năm nay đã gần bốn mươi rồi, có thể nói là nửa người mẹ của Hồ Quốc cũng không đủ. Cô nói Ngô Hồng Nhi là đứa nhỏ cũng không hề kỳ quái, thằng cả nhà bọn họ năm nay đã mười lăm tuổi rồi, cũng chỉ kém Ngô Hồng Nhi năm sáu tuổi mà thôi.
"Hiện tại mới được vài ngày có thể nhìn ra cái gì? Có điều đứa nhỏ này nhìn trái lại rất tự nhiên, không phải loại tính tình ưỡn ưỡn ẹo ẹo kia. Mấu chốt nhất là Quốc Đống ưng ý, Quốc Đống không nhìn thấy một cái là muốn tìm ngay, thằng em con tính tình gì con cũng biết, có thể làm cho nó khẩn trương như vậy, có thể thấy được là vừa ý rồi. Mẹ chỉ có một rễ mầm như vậy, nó vui vẻ mẹ sẽ vui vẻ." Lý Quế Lan vừa làm việc vừa nói.
Hồ Lão Đồ tuy rằng làm món chính, nhưng là cơm, màn thầu cùng một ít thức ăn lót dạ đều được Lý Quế Lan làm, Ngô Hồng Nhi chỉ làm trợ thủ ở phía sau, hai mẹ con nói cái gì là nói thì nói thầm chẳng ai chú ý đến.
"Xem ngài nói kìa, tuy rằng Quốc Đống thích là một mặt, nhưng là con dâu này còn phải hợp ý với mẹ mới được. Lại nói con nhìn cũng được, làm việc rất nhanh nhẹn." Hồ Đào Nhi nói.
"Ừm, nếu thật sự là loại tính tình õng õng ẹo ẹo kia mới thật chết người đó, mẹ tình nguyện nó đanh đá một chút cũng không muốn loại đạp ba phát không ra được quả rắm." Bản thân Lý Quế Lan tính tình nhanh nhẹn, đương nhiên cũng chướng mắt cái loại tính tình ‘bí đỏ’ kia. (bí đỏ: trông rất chất phác, chỉ người hèn yếu)
"Vừa nghe lời này của mẹ là con biết đứa nhỏ Hồng Nhi này còn nói được, nếu năm nay Hồng Nhi có thể thêm đứa nhỏ thì con yên tâm rồi." Hồ Đào Nhi nhìn công việc sắp xong rồi, bèn rửa tay chuẩn bị về nhà xem thử. Người kia nhà chị tuy nói làm việc nhà nông là tay lành nghề, nhưng là đã nhiều năm như vậy ngay cả cháo ngô cũng chưa từng nấu, trong nhà không biết thế nào rồi đây.
"Ai nói không phải đâu, bây giờ mẹ cũng chỉ ngóng trông bế cháu trai, quả thực không được thì con cún cũng được. Trước nở hoa sau kết quả có nhiều mà." Lý Quế Lan nói. Thấy Hồ Đào Nhi rửa tay biết chị là muốn đi về bèn nói: "Lát nữa các con qua đây sớm một chút, mấy đứa Hạnh Nhi phỏng chừng cũng sắp về rồi."
"Được, con về đi một vòng rồi sẽ quay lại. Vương Lập ngay cả cái bát cũng chưa từng rửa, con chỉ sợ anh ấy gây trở ngại chứ không giúp được gì." Nói xong chị vội vã đi luôn.
Hơn mười giờ sáng, mấy chị em nhà họ Hồ lần lượt tới. Trong năm chị em nhà họ Hồ xinh đẹp nhất là Hồ Hạnh Nhi, Hồ Hạnh Nhi ba mươi có lẻ rồi, bởi vì vẫn sống ở trấn trên, gần như không ra đồng, cho nên thoạt nhìn còn trẻ hơn Hồ Lê Nhi nhỏ hơn chị ba tuổi rất nhiều.
Hồ Hạnh Nhi là hộ khẩu nông thôn, chị không có công việc, trấn trên cung cấp eo hẹp, không công tác là có nghĩa có một người ăn không uống không, lẽ ra nàng dâu như vậy ở nhà chồng là sẽ không được chào đón. Nhưng là trên thực tế Hồ Hạnh Nhi lại là địa vị đứng đầu trong nhà. Không chỉ nắm chồng của chị Triệu Cường chặt chẽ, ngay cả mẹ chồng chị cũng cho Hồ Hạnh Nhi vài phần mặt mũi.
Không có cách nào, Hồ Hạnh Nhi sinh cho nhà họ Triệu duy nhị hai đứa cháu trai, trong nhà Triệu Cường mặc dù có ba anh em, nhưng là đều sinh con gái, mẹ Triệu quả thực coi hai đứa con trai nhà Hồ Hạnh Nhi thành tròng mắt, đồng thời đối với mẹ của tròng mắt đương nhiên cũng xem trọng vài phần. Ngay cả bình thường Hồ Hạnh Nhi cùng Triệu Cường cãi vã, mẹ Triệu đều nói chuyện bênh vực Hồ Hạnh Nhi.
Tương phản với Hồ Hạnh Nhi, cuộc sống của Hồ Lê Nhi là sẽ vất vả hơn rồi, đến bây giờ trong nhà còn có một phần nợ nần, hai đứa con đứa đầu đã bắt đầu học tiểu học, đứa thứ hai vừa sang năm cũng sẽ học lớp Dục Hồng[], đây đều phải tiêu tiền. Chẳng qua Hồ Lê Nhi lại là người có cốt khí cũng chịu được khổ, tuy rằng cuộc sống gian nan như vậy, nhưng lại cũng không có bị cuộc sống đè cong lưng, sau lưng vẫn ưỡn thẳng tắp như trước, trong mắt cũng đều là kiên nghị.
[]Lớp Dục Hồng: lớp học bồi dưỡng mầm non cách mạng thời cách mạng Văn Hóa Trung Quốc, tương đương với nhà trẻ hiện nay.
Về phần hai người Hồ Bình Nhi và Hồ Mai Nhi đều là hơn hai mươi tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời, bởi vì hôn sự chọn không tệ, cuộc sống bây giờ cũng coi như thoải mái. Cô Năm Hồ Mai Nhi và Hồ Quốc Đống tuổi tác gần nhất, hiện tại mới hai lăm tuổi, trong nhà đứa nhỏ cũng mới hơn một tuần tuổi một chút, bởi vì còn chưa có bị cuộc sống ma luyện quá nhiều, cả người cô nhìn còn có chút trẻ con.
Đến khi cả nhà Hồ Đào Nhi cũng tới đây, phòng ở của nhà họ Hồ gần như là sắp kín hết. Không kể bốn người Ngô Hồng Nhi bọn họ, chỉ người lớn đã mười người, trẻ con từ lớn đến bé cũng có chín người, tính như vậy tổng cộng hơn hai mươi người, hai mâm cỗ cơ hồ cũng không chứa đủ.
Cũng may bọn nhỏ lớn nhất cũng chính là con trai cả của nhà Hồ Đào Nhi năm nay cũng mới mười lăm, năm sáu tuổi bảy tám tuổi càng là chiếm phần lớn, đứa kia nhà Hồ Mai Nhi còn bế chỉ có thể ăn chút lương thực phụ thôi, cho nên chen chúc một chút cũng là chứa đủ.
Trên bàn cánh đàn ông còn tốt, bọn họ cũng chỉ là uống rượu dùng bữa, trên bàn cánh phụ nữ thì náo nhiệt rồi, trẻ con líu ra líu ríu đứa thì muốn ăn cái này đứa thì muốn ăn cái kia loạn thành một đoàn, thậm chí còn có đứa thường lượn lờ trên bàn cánh đàn ông tìm chút thức ăn ngon ăn. Cánh đàn ông chỉ lo uống rượu, tốc độ dùng bữa đương nhiên không thể so sánh với phụ nữ và trẻ em một lòng dùng bữa, rất nhiều thức ăn ngon trên bàn cánh phụ nữ đã sớm không còn, nhưng là trên bàn cánh đàn ông còn tràn đầy, bởi vậy bọn nhỏ liền chạy hai nơi làm công nhân vận chuyển.
Có điều lúc này Ngô Hồng Nhi lại không thể nhàn rỗi, cô vẫn luôn bận rộn làm việc ở trong phòng bếp. Món nóng đều là ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, mọi người ăn ở bên trong, hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống thì bận rộn ở trong phòng bếp.
Vốn là Hồ Lão Đồ làm món nóng, nhưng là các con gái con rể vừa đến đây, Hồ Lão Đồ cũng muốn trò chuyện với bọn họ, lười lại vào phòng bếp để xào thức ăn, Hồ Quốc Đống cũng coi như học được bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ, bởi vậy nên do Hồ Quốc Đống đến xào thức ăn. Đương nhiên tám bát lớn là Hồ Lão Đồ đã làm xong từ trước, chỉ cần hâm nóng lại một chút là được rồi.
Hai ngày này Ngô Hồng Nhi ăn đầy bụng đều là chất béo, đối với việc không thể lên bàn ăn cơm cũng không có gì để ý lắm, nhất là sau khi Hồ Quốc Đống qua đây xào món nóng, đôi vợ chồng son ở trong phòng bếp vừa nói vừa cười, so với ở bên ngoài bị một đống lớn người nhìn còn tự tại hơn.
Ở bên ngoài mọi cử động đều bị mọi người nhìn chằm chằm, cho dù là tố chất tâm lý của Ngô Hồng Nhi mạnh mẽ hơn nữa cũng cảm thấy rùng mình.
Cơ mà Ngô Hồng Nhi cảm thấy tự tại, Hồ Quốc Đống lại cảm thấy cô chịu ấm ức, nhưng là quy củ từ trước tới nay đều là như vậy, các chị gái đi về nhà mẹ đẻ cũng không thể cho bọn họ đi làm việc chứ, lại nói cha mẹ gần gũi với các chị gái một chút rất bình thường, bởi vậy chỉ có thể tủi thân Ngô Hồng Nhi rồi, mang theo tâm lý bồi thường, mỗi khi Hồ Quốc Đống xào chín một món, đều phải cho Ngô Hồng Nhi nếm thử, y như dỗ dành một đứa trẻ. Làm Ngô Hồng Nhi quả thực dở khóc dở cười.