-Ừ, chị xin lỗi
Một tiếng xin lỗi của cô làm khôg khí bỗng chốc trầm xuống
-Lại đây bê giúp tôi món này đi_ Thiên Phong không muốn cái không khí ngượng ngập này tiếp tục, cậu muốn mọi thư sẽ yên bình trôi qua. Thiên Phong không ngờ cô lại suy nghĩ nhiều như vậy, trong thâm tâm cậu muốn cô sẽ mãi nở nụ cười, sẽ không phải luôn gánh trên vai mình gánh nặng trả thù
-Ừm, chị xin lỗi, đáng lẽ chị nên....
Cô còn chưa kịp nói hết thì cảm giác ẩm ướt từ bờ môi đã truyền đến
TMB, con bà nó, nụ hôn thứ ba trong đời cô
Nhưng lần này cô không kháng cự, nhắm mắt lại và có chút...hưởng thụ
-Cô không cần nghĩ như thế, đừng đem mọi tội lỗi đổ lên người mình, hãy để tôi chia sẻ ganh nặng với cô, đừng hiểu lầm, chỉ là...tôi không muốn thấy cô buồn
Cô nhìn thằng nhóc này, mặt nó đỏ lên rồi kìa
Ôi yêu chết mất >