Chỉ Rung Động Vì Em

chương 28: của riêng mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Mục Niên vốn là sáng sớm thứ sáu mới bay trở về, nhưng mà việc ký kết hợp đồng so với trong kế hoạch thuận lợi hơn rất nhiều nên sáng ngày thứ năm đã xong việc. Một mình anh ở Paris cũng không có cái gì để chơi cho nên tính trở về sớm một chút, chung quy cũng có vài phần muốn nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng của mình sớm hơn một chút .

Đến T thị, anh định trực tiếp về nhà cho cô một cái kinh hỉ nhưng trùng hợp lại nhận được tin nhắn của cô nên anh trực tiếp lấy xe tới đây.

Từ xa, anh nhìn thấy cô đi về phía trước với bộ dáng buồn chán.

Cảm giác nhớ nhung trong anh đều bị cô khơi lên hết.

Còn Khương Dao thì kích động chạy đến trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sự kinh hỉ cùng sự khó tin, "Cố Mục Niên, anh trở lại mà không nói với em một tiếng."

Nói xong, cô liền nghe thấy anh khẽ cười hai tiếng, ôm chặt hai vai của cô. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, "Đây không phải là vừa mới xuống máy bay, biết em ở nơi này liền tới đây tìm em sao?"

Khương Dao nhìn khuôn mặt thanh tuyển của anh, trong lòng giống như bị mật lấp đầy cho nên những chuyện buồn rầu đều tiêu tan.

"Sự việc thuận lợi không?" Cô cười hỏi.

"Ừm."

Cô yên tâm, lại hỏi: "Vậy anh cảm mạo..."

Lời của cô còn chưa có nói xong, lại bị anh ôm đến trong ngực, Khương Dao cảm giác được anh ôm cô rất chặt.

Tim đập của cô lúc này đập rất nhanh, đôi mắt mở to, thân thể phảng phất đều cứng ngắc.

"Cảm mạo đã hết hẳn rồi, đừng lo lắng." Anh nói ở bên tai cô.

Khóe môi của Khương Dao chậm rãi cong lên, cô nhẹ nhàng ôm anh, miệng buồn buồn "Ừm" một tiếng.

Lúc anh buông cô ra, thấy sắc mặc của cô đỏ lên giống như là đang phát sốt vậy.

Cố Mục Niên nói: "Muốn bánh ngọt sô-cô-la?"

"Dạ."

"Đi thôi, dẫn em đi mua."

Khương Dao đi theo anh, anh dẫn đường còn cô thì cùng anh sóng vai đi tới, cô liền nói chuyện tối nay: "Em đi dạo sân trường, còn đi sân bóng rổ."

Mày dài của anh thoáng nhướn, "Muốn nhìn anh chơi bóng rỗ ?"

Cô chớp chớp mắt, giống như quả thật đã rất lâu rồi không thấy anh đánh bóng rổ ."Em chính là trùng hợp đi dạo đến, dù sao thì đến cuối tuần, anh cũng có thể đi chơi bóng rỗ."

"Vậy em đi cùng sao?"

"Cùng đi?"

"Đúng vậy, anh đánh cho em xem."

Cô cười cười, "Em bây giờ đã lớn rồi nha không giống như lúc nhỏ nữa, anh không biết đâu khi còn nhỏ mỗi lần em chờ anh đánh bóng rổ xong, em đều đói bụng chịu không được."

"Như vậy khi về nhà em có thể ăn nhiều một chút, không tốt sao?."

Cô lườm anh một cái, nhìn thấy anh vừa cúi đầu nhìn cô vừa cười.

Tiếng nói của anh rất trầm thấp, lúc cười rộ lên nghe rất êm tai, Khương Dao phát hiện, ở trước mặt cô anh luôn luôn cười nhiều như vậy.

Mà nghe tiếng cười của anh, tâm tình của cô cũng sẽ khá hơn. Cô nhớ lại lúc anh còn chưa xuất hiện, bộ dáng của cô rất u sầu nhưng sao đột nhiên chuyển biến nhanh đến như vậy .

Trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một chút, chẳng lẽ... Không phải là bởi vì... Không có Cố Mục Niên sao?

Là bởi vì anh đi công tác nên cô nhớ anh còn đến lúc anh trở về cô liền vui vẻ ?

Tâm tình của cô không tốt đều là vì Cố Mục Niên không có ở bên cạnh sao?

Sau khi nảy ra ý nghĩ này, Khương Dao đột nhiên ý thức được gần đây suy nghĩ của mình có chút phiêu...

Cố Mục Niên phát hiện cô không nói lời nào, cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô, ngón tay thì nắm nắm góc áo, bộ dáng rất thất thần.

Tay anh để ở trước mắt cô giơ giơ, "Đang nghĩ cái gì?"

"A... Không có, em vừa vặn thất thần ."

Cô tiếp tục đi về phía trước, tay liền bị kéo lại, cô quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của anh, "Chính là nơi này, em còn muốn đi nơi nào sao."

"Nga nga." Cô ngẩng đầu nhìn thấy, đúng là tên của tiệm bánh ngọt kia . Trong lúc nhất thời, cô cũng không rảnh suy nghĩ những chuyện kia nữa, ba bước cũng làm thành hai bước đi vào.

Mua bánh ngọt xong, Chu Mộc đã lái xe chờ ở cửa.

Trở lại tiểu khu, đến trước cửa nhà, Khương Dao nói với Cố Mục Niên: "Anh về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Ừm." Anh sờ sờ đầu của cô.

Khương Dao vào trong nhà, nhìn hộp bánh ngọt trong tay, thản nhiên cong môi.

——

Mấy ngày nay, sự kiện gièm pha về chất lượng trân châu dần dần qua đi, Chí Sinh lần nữa tìm đến nhà cung cấp trân châu khác, hết thảy các công việc cũng đã đi vào quỹ đạo. Ngay sau đó, Chí Sinh liền bắt đầu tay chuẩn bị bộ sưu tập cho trang sức Giáng Sinh.

Bởi vì Khương Dao là người phụ trách chính cho thiết kế trang sức lễ tình nhân, cho nên hoạt động Giáng Sinh tháng này cô chỉ phụ trách công việc bình thường thôi.

Một mặt khác, kế hoạch của Cố Mục Niên năm nay là mở rộng thị trường đồng hồ. Ở sự kiện gièm pha chất lượng trân châu đó, Chí Sinh chẳng những không có con đường phía trước bị nghẹt mà còn có rất nhiều hi vọng phát triển nữa.

Có một công ty đồng hồ Italy ——WNF, cơ sở của nó ở Trung Quốc đang cùng Chí Sinh thương định hợp tác. Chí Sinh cùng nó tính toán liên danh thiết kế một khoản đồng hồ nam cùng với dịp Giáng Sinh sẽ đưa ra thị trường.

Cho nên bây giờ Cố Mục Niên lại bắt đầu công việc lu bù, có rất nhiều hợp đồng cần phải kí kết.

Sáng nay, Khương Dao đi vào chỗ nghỉ để pha cà phê, Dương Nhược cũng đi theo cô.

"Khương Dao, em có nghe nói cái gì không? Hôm nay tổng thanh tra thiết kế của WNF sẽ tới đây để thảo luận bước đầu định ra bản thiết kế giấy cho đồng hồ."

"Làm sao chị biết ?" Cô còn chưa nghe được một chút tiếng gió nào.

Dương Nhược khoát tay, "Em lại không thích bát quái , đương nhiên không biết , loại chuyện này, truyền đi rất nhanh. Dù sao..."

Chị ấy đi về phía trước tìm tòi, chống lại ánh mắt của Khương Dao, thần bí hề hề nói: "Em thật sự không có nghe Cố Tổng nói cái gì sao? Chị còn tưởng rằng em đã biết cái gì rồi chứ."

Khương Dao không hiểu, "Này không phải là chuyện làm việc sao..." Có gì để nói .

Dương Nhược bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của cô, "Xem ra em là thật không biết. Chị nghe bọn họ nói, Cố Tổng và tổng thanh tra thiết kế của WNF có chút... Loại kia quan hệ."

"Hả? ? ?"

Dương Nhược đem cô kéo đến chỗ nghỉ vắng người, " Tổng thanh tra thiết kế của WNF là phụ nữ, tuổi tác giữ cô ấy và Cố Tổng cũng không sai biệt lắm, là thiên kim của Phó chủ tịch bên công ty kia, người lại xinh đẹp bằng cấp lại tốt."

Khương Dao nở nụ cười, "Cho nên ..."

"Mấy ngày hôm trước Cố Tổng cùng công ty bên đó xã giao, cô gái đó cũng có mặt, nghe nói cô ấy đối với Cố Tổng chúng ta giống như là cố ý, Phó chủ tịch kia giống như cũng có ý tác hợp, nhưng mà Cố Tổng có đáp ứng hay không thì chị không biết. Chị cũng không lừa em, đây tuyệt đối là tin tức chính xác."

Khương Dao một tay cầm ly cà phê, tay còn lại cầm thìa khoáy đều, còn chưa có nói gì, liền nghe thấy tiếng cười nói của Dương Nhược: "Chị còn cho rằng có thể cùng em bát quái một chút. Nhưng mà cái tổng thanh tra kia thật sự xinh đẹp, chị cảm thấy rất xứng với Cố Tổng ."

Khương Dao cúi đầu, mỉm cười, "Chị đừng có mà lo bát quái với người khác, lo uống cà phê của chị đi."

Uống cà phê xong, Khương Dao về lại bàn làm việc. Cô mở ra máy tính, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhập tìm "WNF" .

Tìm kiếm một chút, quả nhiên liền tìm được tổng thanh tra thiết kế mà Dương Nhược nói.

Khương Dao mở ra Baidu ra tìm mới biết cô ấy tên là Lý Trác Nhĩ, lớn hơn Khương Dao hai hai tuổi, là người mới nhậm chức tổng thanh tra thiết kế của WNF ở Trung Quốc .

Cô ấy cũng là tốt nghiệp trung học, ở nước ngoài du học, lúc trước Khương Dao cũng có nghe nói qua về tác phẩm của cô ấy. Trong bách khoa Baidu có mấy tấm ảnh chụp của cô ấy, đều là phóng viên chụp rất xinh đẹp rất có khí chất.

Khương Dao không muốn thừa nhận cũng không được, cô ấy đích thực giống như Dương Nhược nói, rất ưu tú.

Mấy buổi tối nay, Cố Mục Niên quả thật bận rộn xã giao, lúc trở về cô cũng không thể cùng anh nói chuyện vài câu, cho nên chuyện này, cô cũng không có nghe anh nói ra.

Cô mím môi, tắt trang web đi. Không suy nghĩ quá nhiều, một lát sau, cô nhìn thấy Cố Mục Niên từ trong văn phòng đi ra.

Anh không nhìn cô, mà đi thẳng đến cửa thang máy.

Qua một phút đồng hồ, cửa thang máy mở ra, một dáng người yểu điệu của phụ nữ đi ra, Cố Mục Niên đi lên vài bước cùng với cô ấy bắt tay.

Khương Dao tập trung nhìn, cô ấy chính là Lý Trác Nhĩ. Hôm nay, cô ấy mặc váy công sở, đơn giản lão luyện nhưng không mất khí chất. Cô ấy có nét đẹp của phụ nữ phương Đông, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan trang. So với ảnh chụp trên mạng internet còn đẹp hơn rất nhiều

Cô ấy nhìn thấy Cố Mục Niên, mỉm cười cùng bắt tay. Hai người trò chuyện vài câu, trên khóe môi của anh ý cười càng sâu.

Hai người đi vào văn phòng tổng tài, vừa đóng cửa, văn phòng nghiên cứu sản phẩm bắt đầu náo nhiệt lên.

"Oa, cái kia chính là Lý Trác Nhĩ sao? Xinh đẹp quá..."

"Đúng vậy, đã sớm biết là cô ấy sẽ tới đây đưa bản thiết kế."

"Có cảm thấy cô ấy rất xứng đôi với Cố Tổng hay không? Ha ha ha ha..."

Đái Linh cong môi cười, đi đến bên cạnh Khương Dao, châm chọc khiêu khích: "Tôi đã nói rồi, ánh mắt của Cố tổng rất cao, không phải nữ nhân nào cũng lọt vào mắt của boss. Có vài người cũng muốn trèo cao nhưng mà tốt nhất là nên từ bỏ đi."

Khương Dao liễm liễm thần sắc, cầm lấy ly nước đứng lên, nói với Đái Linh: "Nhường đường một chút."

Đái Linh xùy nhẹ một tiếng, "Nói chuyện với người nào vậy?"

Không biết vì sao mà trong lòng Khương Dao bắt đầu mao mao táo táo, "Ai đứng trước mặt tôi, tôi nói với người đó đó. Như thế nào, nghe không hiểu sao?"

"Cô vênh váo cái gì..."

Đái Linh còn chưa có nói xong, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của tiểu lý: "Khương Dao, Cố Tổng bảo cô đi văn phòng một chuyến."

"Được" Ánh mắt của cô nhìn về phía Đái Linh, Đái Linh đành phải lui về phía sau một bước.

Khương Dao theo tiểu lý đi qua, trong lòng có chút buồn bực, lúc này Cố Mục Niên tìm cô làm cái gì.

Cô gõ cửa, xong khi nghe được lời đồng ý Khương Dao liền đi vào văn phòng. Đi vào, cô liền nhìn thấy, Cố Mục Niên đang ngồi ở trên sô pha cùng Lý Trác Nhĩ trò chuyện.

Không biết nói đến cái gì, Lý Trác Nhĩ phát ra tiếng cười thanh thúy kiểu chuông bạc, Cố Mục Niên cũng câu khóe miệng.

Khương Dao đứng tại chỗ, không có ở đi về phía trước. Cô nhìn hai người bọn họ, trong lòng đột nhiên ngẩn người, cảm thấy cô cùng bọn họ ở cách xa vạn Trọng Sơn.

Cố Mục Niên đưa ánh mắt chuyển sang Khương Dao, đứng lên, đối với cô làm cái thủ thế.

Cô đành phải đi qua.

Anh giới thiệu: "Vị này là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, Khương Dao. Khương Dao, đây là tổng thanh tra thiết kế của WNF."

Khương Dao khóe miệng treo lên tươi cười: "Vâng, chào Lý tiểu thư."

Lý Trác Nhĩ cười ứng: "Chào cô."

Khương Dao cười cười, trong lòng càng thêm khó hiểu Cố Mục Niên gọi cô vào có mục đích, nhưng mà nghe được Lý Trác Nhĩ nói tiếp : "Đây chính là tối hôm trước anh từng nói cái đến muội muội đây sao? Thật trẻ tuổi, thật xinh đẹp nha."

Khương Dao ngẩn ra, cô ấy biết quan hệ giữa mình và Cố Mục Niên.

Cố Mục Niên sờ sờ đầu của Khương Dao, giọng điệu ôn nhu, "Ừm."

Thuận miệng hàn huyên vài câu, Cố Mục Niên lại nói với Khương Dao: "Em cầm USB, đi tới bàn của anh mở bản thảo thiết kế ra xem, là bước đầu sửa bản thảo thiết kế giáng sinh của bọn họ, em làm sửa chữa một chút đi."

Khương Dao gật đầu, đi đến bàn làm việc.

Lý Trác Nhĩ lần nữa ngồi trở lại sô pha, thoáng nhìn Khương Dao ngồi ở trước bàn làm việc thao tác máy tính, mà Cố Mục Niên đi đến một bên, rót một ly nước đưa tới bên cạnh Khương Dao .

Cô ấy có chút sững sờ, nếu là nhân viên bình thường thì sao có thể tùy tiện sử dụng máy tính của tổng tài như vậy được? Cố Mục Niên cũng rất yên tâm sao? Còn nào có tổng tài rót nước cho nhân viên sao?

Cố Mục Niên thật sự đối với muội muội rất tốt...

Cố Mục Niên rót nước cho Khương Dao xong, trở lại sô pha

Khương Dao ngồi ở trước bàn máy tính, lỗ tai lẩn quẩn đều là thanh âm trò chuyện của Lý Trác Nhĩ và Cố Mục Niên .

Thanh âm của Lý Trác Nhĩ hơi nhỏ, đại đa số lúc cô ấy đang nói thì Cố Mục Niên ngồi im nghe. Nhưng mà anh lại nói chuyện rất có trí tuệ, ngắn gọn ngưng luyện, hai người trò chuyện thật vui.

Trong đầu Khương Dao liền nhảy ra một cái thành ngữ —— ông trời tác hợp cho.

Cô vốn cho là chính mình căn bản sẽ không để ý, nhưng mà đột nhiên cảm giác trong lòng bị người khác gõ một cái, giống như thứ thuộc về riêng mình nhưng bây giờ không phải là dành riêng chính mình vậy.

Bản chính cho bản thiết kế xong, cô đứng lên, đi đến trước mặt Cố Mục Niên, nói: "Cố Tổng, tôi đây đi về trước ."

"Đêm nay anh cùng Lý tổng giám muốn cùng nhau ăn cơm, em cũng cùng đi?" Cố Mục Niên đứng dậy hỏi.

Lý Trác Nhĩ cũng phụ họa, "Đúng rồi, cùng nhau đi đi? Dù sao cũng không phải xử lý công việc, chính là giữa bạn bè ăn cơm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio