Quân về đến nhà nhìn gương mặt chị sưng lên,nhưng anh không nói gì,có lẽ Quân cũng đóan được điều gì đã xảy ra,anh ôm chị vào lòng,đôi mắt thật buồn,Anh nói với chị cuối tuần sẽ đưa chi sang nhà mới,dạo này chị dường như không thể nhìn thấy nụ cười của anh,có lẽ việc đứng giữa chị và bà Phụng đã khiến anh mệt mỏi rất nhiều.
-Không sao đâu em,rồi mọi chuyện sẽ qua thôi
Quân thở dài,Quân biết rõ tính khí cao ngạo của Quyên,Cô không thể nào chấp nhận việc mình phải thua cuộc chỉ vì người như chị.Quyên sẽ tìm mọi cách để làm tổn thương chị,hay bắt chị phải rời xa anh,Quyên nói yêu anh nhưng anh biết trong đó là sự ích kỉ,là muốn giành lấy tình yêu của người khác nhằm thỏa mản bản tính hiếu thắng của minh,còn Loan,chị hiền lành như vậy làm sao có thể đối đầu với con người đanh đá như Quyên.những ngày tháng êm đêfm không còn nữa,giờ trong họ là những lo sợ,họ sợ không thể đứng vững trước bao nhiêu sóng gió,sợ sẽ không còn được nhìn thấy nhau,………..họ sợ phải xa nhau………………….
Rồi bà Phụng đến nhà tìm chị,bà cũng không gọi điện báo trước bởi bà đóan được giờ này Quân đã đi làm,điều này khiến chị càng thêm căng thẳng
-Con và thằng Quân định như thế này mãi sao, đứa không xem xảy ra chuyện gì sao
……………………
-Loan cô nói thật,con hãy rời khỏi nhà này đi,cô không muốn đứa sống cùng như thế này nữa.nếu con thương thằng Quân con phải nghĩ đến tưong lai của nó.
-Loan nè,cô không muốn nói những lời khiến con đau lòng,nhưng con nghĩ xem thằng Quân nó sẽ đau khổ thế nào thế nào khi phải đứng giữa cô và con.giọng bà cứ chậm rãi từng lời
-Nếu nó nhất quyết làm theo ý mình Con nghĩ cô có để nó điều hành công việc hiện tại không ? nếu lấy con nó sẽ mất tất cả,mất gia đình,sự nghiệp ,mất cả tương lai.nếu nó rời khỏi nhà này nó sẽ phải mang tiếng bất hiếu với mẹ,với cả gia đình,họ hàng.
-Thằng Quân nó chỉ mới tuổi thôi,tương lai còn dài,rất dài,nó từ nhỏ đến lớn có đầy đủ mọi thứ,giờ ra ngòai là con số ,rồi cơm áo gạo tiền mọi thứ phải tự lo,nó chịu đựng không,cả đời nó cũng sẽ sống trong dằn dặt khi bỏ rơi mẹ mình và họ hàng.Nước mắt chị cứ rơi,rơi mãi,chị không nói được lời nào
-Hay đứa nghĩ sẽ ra đi thời gian rồi khi có con sẽ quay về ? đứa đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó,cô chỉ chấp nhận con Quyên là dâu thôi,nếu thằng Quân bỏ ra đi cô sẽ xem như chưa bao giờ có nó.nói đến đây bà phụng cũng không kiềm được nứoc mắt.bà thở dài,nắm lấy tay chị
-Con xin lỗi cô,là con đã khiến phải lo lắng,con chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ để cậu Quân phải rời nỏ gia đình,nhưng con không được sao cô,con chỉ muốn ở cạnh cậu Quân thôi…chị nức từng tiếng
-Cô thương con,nhưng không thể chấp nhận con,con không có lỗi,lỗi là do cô,nếu ngày trước cô không đưa con đến đây thì giờ con không phải chịu đựng khổ sở như vậy,số con thật là khổ mà.Cô sẽ cho con số tiền để con làm ăn làm ăn sinh sống,hãy thương cô,hãy nghĩ đến tương lai của thằng Quân mà rời khỏ nơi này đi con.con thương thằng Quân bao nhiêu thì cô cũng thương nó bấy nhiêu,con chỉ mấy năm yêu nó còn cô sinh ra và nuôi nấng nó chừng này,cô cũng không muốn nhìn thấy nó phải khổ sở.con hãy đi đi,xem như cô xin con vậy,nếu nó thật sự ra đi cô sẽ không sống nổi đâu Loan à,chị chỉ biết khóc thôi,giờ chị có nói gì cũng không thể lay chuyển được lòng bà Phụng.thôi thì có lẽ số phận đã định chị phải chịu khổ như vậy,nhưng chị sẽ sống thế nào khi không có Quân,bao nổi đau đang đè nặng lên trái tim của chị…thôi thì SỐ PHẬN
Bà Phụng ra về không quên để lại túi tiền,có rất nhiều tiền trong đó,chị cũng không quan tâm là bao nhiêu,bởi chị có phải yêu Quân vì tiền đâu,chị nhớ những lời bà Phụng vừa nói,đúng vậy,nếu trước kia chị không đến đây thì chị đã không phải đau khổ như vậy,nhưng chị vẫn không bao giờ hối hận,nếu thời gian có thể quay lại chị vẫn muốn được yêu Quân,vẫn muốn vì Quân mà rơi nước mắt.Chị sẽ không được nhìn thấy Quân nữa rồi,có lẽ mọi chuyện sẽ yên ổn nếu chị ra đi,có lẽ Quân sẽ giận chị,sẽ ghét chị nhưng chị không muốn sau này Quân sẽ phải hối hận khi đánh mất mọi thứ vì mình.Tối đó sau khi ăn cơm xong,khác với thường ngày,Quân ngồi trên sofa còn chị thì nằm gối đầu trên đùi anh,chị không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì đau buồn nửa,chỉ muốn nhìn Quân thôi,chị không còn nhiều thời gian ở đây chị không muốn nước mắt chiếm lấy thời gian quý báu đó