– Không tôi chỉ hỏi vậy thôi. Chị quay mặt và bước đi như để che dấu đôi mắt buồn của chị. Quân nhìn theo chị và nghĩ “Sẽ rất khó khăn chị à”.
-Alô!
-Mẹ đây.
-Dạ.
-Sắp tới có chuyến tham quan ở Cần thơ cho nhân viên phải không con?
-Dạ phải mẹ!
-Con sắp xếp cho chị Loan đi với, tội nghiêp con nhỏ, làm ở nhà mình mấy năm trời mà chưa được đi đâu hết, tối ngày chỉ biết làm thôi, xem như cho nó thư giản.
-Dạ được rồi me,để con sắp xếp.
…………………
Vậy là chị được đi du lịch cùng nhân viên của khách sạn, sáng được xem chợ nổi,thăm quan vườn du lịch, tối đến thăm quan bến Ninh Kiều, thưởng thức văn nghệ trên du thuyền, mọi người rất vui, họ cũng rất quan tâm chị.hơn h mọi người trở về phòng.Một người trong nhóm bảo:
-Chị ơi, h mình đi bar, chị chuẩn bị nhanh rồi tập trung nha.
-Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.
-Đi cho vui chị ơi, chị ở trong phòng làm gì, buồn lắm.
-Phải đó, chị đi đi, đừng làm mọi người mất hứng, Quân lên tiếng.
-Vâng.
h có tiếng gỏ cửa.
-Chị xong chưa? là tiếng của Quân.
-Xong rồi.
-Chị bước ra Quân bật cười.
-Chị định mặc đồ này đi nhảy sao? Cái áo đầm tôi mua lúc trước đâu,có đem theo không?
-Có
-Vậy mặc đi,nhanh lên,mọi người đang đợi kìa.
-Tôi thay liền cậu đợi tôi tí.
Chị mặc chiếc đầm xanh bước ra với vẻ ngượng ngùng, Quân nhìn chị và cười.
-Cái này có vẻ hợp với chị đó, đúng là người đẹp vì lụa mà, phải công nhận tôi có con mắt thẩm mĩ thiệt,cái áo đẹp đó.
Không biết cậu ta khen mình hay cậu ta nữa, chị nghĩ bụng, nhưng dù sao chị cũng rất vui.
[su_posts id=”″ tax_term=”″ tax_operator=”″ order=”desc”]
Lần đầu tiên chị bước vào quán bar, tiếng nhạc sập sình, người thì nhảy nhót,người thi nhâm nhi ly rượu chai bia, một không khí ồn ào. mọi người có lẻ ai cũng đã quen với không khí này nên họ có vẻ thoải mái vô cùng, họ rót cho chị ly rượu, chị uống vì không muốn làm mọi mất hứng,Chị không uống được rượu nên dù chỉ nhấm một tí thôi nhưng chị cảm giác như mặt mình đang nóng bừng lên.Quân thì thỉnh thoảng quay sang nhìn chị và cười, nụ cười ấy càng làm cho gương mặt chị đỏ bừng hơn, Chị thấy hơi mệt. Quân tiến đến và hỏi
-Chị thấy sao, mệt không?
-Tôi hơi đau đầu,có lẻ tôi không quen,ở đây ồn quá.
-Để tôi đưa chị ra ngoài.
Quân đưa chị ra ngoài,họ đi dọc theo bến Ninh Kiều và dừng chân tại ghế đá,Gió dưới sông thổi nhẹ,cảm giác thật dể chịu.
-Chị thấy đỡ hơn chưa?
-Tôi thấy thoải mái hơn rồi,có lẽ trong đó ồn quá.
-Ừm.
Nói xong họ yên lặng,không ai nói với ai lời nào.
-Cậu đang nghĩ gì vậy? Chị hỏi.
-Không biết, chỉ là nghĩ về cái gì đó xa xôi thôi.
-Dạo này tôi thấy cậu không được vui.
-Vậy hả? Chị cũng thấy vậy sao?
-Tôi thấy cậu hay ra vườn ngồi một mình.
-Ừm
-Có chuyện gì hả cậu.không khí giữa người đột nhiên chùng xuống
-Hay người cải nhau
-Ai?
-Cậu và bạn gái.
-Không
-Vậy thì có chuyện gì,cậu không chia sẻ với tôi được sao.
-Nói với chị thì cũng vậy thôi.Chỉ là tôi đang không biết tính thế nào,và cũng không biết sẽ đi đến đâu.
-Là sao cậu,Tôi không hiểu.
-Có lẻ sẽ rất khó mà đến được với nhau.Quân nói mà gương mặt thật đăm chiêu.nhìn Quân buồn lòng chị đau như cắt.
-Mẹ cậu không đồng ý sao,tôi thấy bà là người hiền lành mà cũng rất là thương cậu,chắc bà sẽ đồng ý thôi.
-Mẹ sẽ không đồng ý đâu
-Tại sao?
-Có quá nhiều cách biệt giữa tôi và cô ấy.Quân quay sang nhìn chị,đôi mắt thật buồn.Nhưng thôi bỏ qua chuyện đó đi,về thôi chị,có lẽ mọi người đang tìm chúng ta đó
-Vâng.
Nhìn Quân buồn chị như thấy chính mình đang mang nổi đau đó,mà cũng đúng thôi,bởi tình cảm của chị dành cho Quân cũng giống như vậy. thứ tình cảm chưa có bắt đầu đã có kết thúc.
Cả tuần nay Quân về rất muộn, hôm nào cũng đến tận khuya, có lẽ dạo này cậu ta bận nhiều việc,hơn h đêm rồi mà chưa thấy Quân về, chị cứ thắp thỏm, phải nhìn thấy cậu ấy về thì chị mới yên tâm cho được, Chị cũng không dám điện thoại mà chỉ đợi, đợi như thế thôi, có lẽ với chị đó cũng là niềm vui.
– Khuya rồi sao chị không đi ngủ.
– Tôi không ngủ được nên ngồi đây thôi.
– Đợi tôi hả?
– À,không
– Sao này không cần đợi,có gì tôi sẽ gọi.
– Cậu có muốn ăn gì không?
– Không, mà thôi đem cho tôi mấy lon bia đi
– Khuya rồi mà cậu, Mai còn phải đi làm
– Mai nghĩ, chị nói nhiều quá, giờ chị lấy hay tôi tự đi lấy
– Để tôi đi lấy. Chị đưa Quân lon bia
– Trời sao có lon vậy
– Nhiêu thôi cậu ơi,còn nghỉ ngơi nửa
– Chị cứ đi ngủ đi
– Thôi, Tôi ngồi đây với cậu cho vui
– Vậy uống lon đi
– Tôi có uống được nhiều đâu
– Thì chút cũng được,uống cho vui chứ ngồi đây làm gì.
Uống được lát thì Quân lên tiếng hỏi
– Chị nè, chị thấy mình có đẹp không?
Chị lắc đầu
– Ừ,Tôi cũng thấy vậy, chẳng có gì đặc biệt cả, vứa nói quân vừa cười
– Kệ tui đi cậu nhìn làm gì
– Tôi có muốn nhìn đâu
– Cậu và cô gái đó sao rồi
– Sao là sao.
– Có tiến triển gì không? Cậu có định cho bà biết không
– Biết gì? Quân cố hỏi như muốn đùa với chị
– Thì chuyện của người đó
– Mẹ tôi mà biết người đó là ai chắc mẹ tôi xỉu mất
– Sao lại như vậy
– Ừ, thì là cô gái xấu xí, chẳng có gì giỏi giang, không giàu có, nói chung chẳng có gì cả
– Thật sao?
– Ừm, chính tôi cũng không biết sao tôi lại thích cô ta nữa
– Cậu thích nhiều không? đột nhiên chị thấy buồn quá
– Chị hỏi làm gì, Chị muốn gặp không,Tôi giới thiệu với chị ha.
– Không, Chị trả lời thỏ thẻ
– Thôi khuya quá rồi, đi ngủ thôi.
……………………………………………………