Chí Tôn Chi Lộ

chương 4: 4: thân thể dị biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chạy được hơn một dặm Hoàng Phủ Thiên chạy tới một dòng suối trước mặt, nhìn thân thể mình toàn máu lẫn lộn với một thứ gì đó kinh tởm vô cùng.

Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên cởi tạm quần áo ra nhảy xuống dưới dòng suối tắm rửa.

Nước suối trong vắt gột rửa các uế vật trên người Hoàng Phủ Thiên lộ ra một cơ thể so với trước kia tráng kiện hơn, khiến Hoàng Phủ Thiên có đỗi kinh ngạc, dường như thân thể có gì đó thay đổi nha.

Trước tiên cứ tắm xong đã, đến khi tắm xong Hoàng Phủ Thiên phát hiện mình không có quần áo để thay.

Hắn thở dài có chút bất đắc dĩ.

- Đúng rồi, mình có chiếc nhẫn thần bí mà? Có lẽ nó là giới chỉ trong truyền thuyết thì sao.

Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên tiến tới cái nhẫn nhặt lên, bên cạnh có chiếc tiễn bị bào mòn còn mỗi một cảnh.

Cầm mũi tiễn cứa nhẹ lên đầu ngón tay một giọt máu tươi rơi xuống đúng vị trí của chiếc nhẫn.

Chớp mắt chiếc nhẫn hấp thụ hết giọt máu đó, dù Hoàng Phủ Thiên kiếp trước có đọc qua nhiều truyện đến đâu thì việc này đối với trải nghiệm thật sự là hết sức mới mẻ.

Sau đó hắn cầm thử chiếc nhẫn lên tâm chung suy nghĩ có thể “nhìn” được bên trong.

- Thật sự có thể nhìn vào này! Đây quả thực là giới chỉ! Đúng là phận khí của ta không tồi mà.

Hào hứng hô to gọi nhỏ, Hoàng Phủ Thiên vội tìm một bộ quần áo mặc.

May mắn là quả thực bên trong có một bộ quần áo và một quyển trục.

Hoàng Phủ Thiên vội vàng từ dưới nước leo lên.

Chân khẽ dùng lực bật, cả người Hoàng Phủ Thiên theo quỹ tích nhảy lên trên mặt đất.

Lực nhảy không nhỏ một chút nào khiến Hoàng Phủ Thiên giật mình.

- Lực bật của thân thể này tốt vậy sao?

Hắn không biết, vì vừa đến thế giới này đã bị Huyễn Sắc Cự Mãng ăn thịt nên không biết tố chất thân thể này ra sao.

Trước tiên cứ mặc bộ quần áo vào đã, Hoàng Phủ Thiên tâm niệm triệu hoán trang phục ra trang phục ngay lập tức xuất hiện trên tay hắn.

Hoàng Phủ Thiên vội vàng mặc vào.

Bộ trang phục này giống như Cổ Phục của đất nước hắn kiếp trước.

May mắn bản thân đã từng được mặc không ít lần lên không làm khó được hắn.

Quần áo vừa người như được may ra cho Hoàng Phủ Thiên, tóc hắn vốn hắn vốn ngắn nên chỉ cần vuốt cho phù hợp là được.

Làm xong Hoàng Phủ Thiên hiện nay giống như một thư sinh, tướng mạo có chút anh tuấn.

- Không tệ không tệ, tương đối đẹp trai.

Hoàng Phủ Thiên cũng gật gù hài lòng, tiếp tới là thử tố chất thân thể này.

Đi tới một cái cây trước mặt vung mấy quyền đánh về phía những cây ở bên cạnh, thân của mỗi cây đều không nhỏ, nhưng toàn bộ đều bị Hoàng Phủ Thiên đánh gãy, hắn càng lúc càng mừng, càng đánh càng hưng phấn tấm gần mười cái cây thì thấm mệt ta hơi đau.

Nhưng hắn rất vui vì cảm thấy lực lượng tồn tại, vậy thân thể này không phải phế vật, mà còn là kẻ có thực lực không tệ nữa.

- Mỗi tội mình không hiểu cách tu luyện của thế giới này.

Sau khi đánh đổ năm sáu thân cây, Hoàng Phủ Thiên bình tĩnh lại thở dài ngẫm.

- Không phải trong này có một quyển trục sao? Lấy ra xem có cách nào tu luyện không?

Giống như lấy bộ quần áo Hoàng Phủ Thiên tâm niệm hơi động một quyển trục xuất hiện trên tay hắn.

Trên quyển trục có ghi Yên Sở quyết những kí tự kì lạ chưa bao giờ thấy ở của quê hương hắn ngày trước.

May mà khả năng đọc chữ của cỗ thân thể này vẫn lưu lại, không Hoàng Phủ Thiên đúng là tên đần độn mù chữ rồi.

Đoạn đầu tiên Yên Sở quyết chỉ ghi một dòng chữ bá đạo vô cùng “Học được Yên Sở quyết, tất cả công pháp, võ kĩ trên thiên hạ, hết thảy đều có thể thôi diễn được!”

- Bạo vậy sao? Vậy không phải ta là tuyệt thế yêu nguyệt trong truyền thuyết.

Đối với dòng chữ trên đoạn đầu Hoàng Phủ Thiên căn bản không tin, cho rằng bộ công pháp này đang phét lác.

Hắn kéo tiếp ra, bên trong có khi tâm pháp tu luyện.

Ngưng thần nhìn kỹ, khắc từng chữ một vào trong đầu, đồng thời bắt đầu dựa theo khẩu quyết này bắt đầu luyện tập.

Lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân thông sướng, lỗ chân lông cơ hồ được mở ra, nguyên khí trong đất trời bị hút vào.

Thân thể Hoàng Phủ Thiên dâng tràn cảm giác dễ chịu không nói thành lời, tinh thần tựa hồ phơi phới hơn hẳn.

- Thì ra đây chính là tu luyện.

Thật là cảm giác thư sướng.

Event

Hoàng Phủ Thiên tiếp tục làm thêm mấy lần nữa, đến khi cảm giác mới mẻ suy giảm mới duỗi lưng đứng lên.

Phía sau vang lên chấn động, Hoàng Phủ Thiên quay đầu lại nhìn thấy một con chuột dài cỡ một mét sáu, trên người lấp lánh tử sắc, hai con mắt của nó phình lớn, phảng phất như nhìn thấy mỹ vị vậy.

- Xủi xẻo vậy sao? Mày nhìn tao làm gì, thịt tao không ngon đâu.

Hoàng Phủ Thiên cười khổ nói.

Chỉ thấy Tử Thiềm Thử khi nghe được lời nói của Hoàng Phủ Thiên thì lập tức mở cái miệng rộng lớn đầy răng ra, chỉ trong nháy mắt thì một mùi vị tanh tưởi từ sâu trong cổ họng của nó tràn ra, cứ như vậy lao thẳng về phía Hoàng Phủ Thiên.

Hoàng Phủ Thiên không còn cách nào khác, lại quay người bỏ chạy, Tử Thiềm Thử bị động tác của hắn khiến cho có chút sững sờ, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng ọc ọc, nhanh như thiểm điện nhảy đến trước mặt Hoàng Phủ Thiên.

Còn không đợi Hoàng Phủ Thiên ổn định thân thể thì Tử Thiềm Thử đã mở miệng nhào về phía hắn….

Hoàng Phủ Thiên giật mình, cắt răng đánh ra một nắm quyền về mũi của con chuột khổng lồ này, thoáng chốc man lực bùng nổ va chạm vào mũi của Tử Thiềm Thử trực tiếp đánh bay con chuột, mũi của nó dựng lên một góc chín mươi độ.

- Quyền của mình lợi hại vậy sao?

Kinh ngạc trong chớp mắt Hoàng Phủ Thiên nầm cái mũi tên còn có một mẩu kia ném về phía Tử Thiềm Thử, sảo diệu lại trúng vào cái mũi bị thương của nó, máu văng tung tóe.

Tử Thiềm Thử bị đau, trong cổ họng phát tiếng ọt ọt thê lương, thế nhưng vẫn không chịu từ bỏ, lại há miệng táp về phía Hoàng Phủ Thiên.

Ngay lúc Tử Kim Thiềm Thử muốn táp Hoàng Phủ Thiên thì hã đã nhảy vọt lên không trung, sau đó, lại dùng hai nắm quyền đầm xuống, nhằm về phía đầu của Tử Thiềm Thử mà đấm.

Tử Thiềm Thử theo bản năng lùi ra bên ngoài, Hoàng Phủ Thiên đánh hụt rơi xuống đất tạo ra một hố sâu hoắm.

Hắn thất vòng nhìn Tử Thiểm Thử nở nụ cười như ác ma gầm nói:

- Sao lại tránh vậy, lại đây đánh tiếp với ta.

Tử Kim Thiềm Thử dường như hiểu được Hoàng Phủ Thiên đang nói gì, thân thể khổng lồ càng run rẩy kịch liệt, lắc qua lắc về, sau đó nó tập tức nhảy đi….

Bản năng nó nói không nên cùng Hoàng Phủ Thiên tiếp tục đấu, bằng không nó sẽ là kẻ chịu thiệt, nên bỏ đi là tốt nhất.

Nhìn bộ dạng Tử Thiềm Thử hốt hoảng chạy thục mạng Hoàng Phủ Thiên không khỏi bật cười, trong nháy mắt tâm tình cũng trở nên cực kỳ sảng khoái, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ngực, gầm lớn một tiếng.

- A….

A….

A….

Tiếng gầm truyền đi, Tử Thiềm Thử nghe thấy thì thân thể khổng lồ thoáng run rẩy, lại càng chạy nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Hoàng Phủ Thiên trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ chưa từng có, khẽ lẩm bẩm:

- Không biết con thú đó thuộc trình độ gì? Mình dùng thân thể cũng quần ẩu với nó được.

Chắc cũng coi như là tiểu cao thủ.

- Ọc ọc, ọc ọc….

Hoàng Phủ Thiên nghe thấy âm thanh kháng nghị từ bụng phát ra thì cười khổ, nói:

- Bây giờ ta dường như rất nhanh đói bụng, ăn được cũng rất nhiều, nếu như ta bắt được con Tử Thiềm Thử đó thì bây giờ cũng không cần phải rầu rĩ rồi.

Hoàng Phủ Thiên đứng lên, đi về phía trước, tìm kiếm xem có thứ gì ăn được không, đáng tiếc là hắn đi suốt mấy canh giờ mà cũng không tìm thấy gì, đến thú vật bình thường cũng không có.

Không biết là điềm tốt hay điềm xấu nữa.

Đột nhiên Hoàng Phủ Thiên thấy phía trước tràn ngập khói, trong lòng có chút vui vẻ, tự nói:

- Có khói thì nhất định có người, ta sẽ biết được nơi này là nơi nào, sẽ biết được đường ra khỏi nơi đây.

Event

Hoàng Phủ Thiên đi thẳng về hướng có khói phát ra, vốn tưởng một lát sẽ đến.

Nào ngờ chỉ chốc lát này lại trọn vẹn canh giờ.

Trời cũng dần tối.

Đợi đến khi Hoàng Phủ Thiên còn cách ánh lửa hơn trăm mét thì liền có một tiếng quát vang lên:

- Người nào? Đi ra!

Một vị trung niên chợt hét lên một tiếng.

Mấy người hộ vệ chậm rãi đưa tay nắm lấy vũ khí bên cạnh, toàn bộ hánh mắt đều hướng về phía của Hoàng Phủ Thiên.

- Lợi hại vậy sao?

Hoàng Phủ Thiên kinh hãi, thành thành thật thật mà đứng ra, để tránh đối phương hiểu lầm.

- Tại hạ là Hoàng Phủ Thiên cùng đoàn đội của mình lạc mất nhau thấy có ánh lửa nên đành đến đây, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?

Vị trung niên nhân mặc hắc y, dáng vẻ cao lớn tay nắm trường đao đánh giá Hoàng Phủ Thiên.

Bộ dáng không coi là gầy yếu nhưng cũng không khác gì thư sinh trói gà không chặt, y phục cao cấp nhưng toán loán nhăn nheo, toàn thân không tản ra nguyên khí ba động là người không có tu luyện.

Chắc là công tử nhà nào đi săn mà thôi.

Ông liền ra hiệu cho đồng hộ vệ buông lỏng cảnh giác.

Sau đó tiến về trước nói:

- Không giấu gì huynh đệ, chúng tôi thực sự không thể giúp được gì vì thân mang nhiệm vụ, thứ lỗi.

Hoàng Phủ Thiên liếc nhìn chiếc xe ngựa được đám người coi là trung tâm, có lẽ họ là người họ bảo vệ.

- Nếu đã vậy...!các hạ có thể cho hỏi đường nào tới thành trì gần nhất được không ta có thể tự đi đến đó.

Hoàng Phủ Thiên không làm khó họ, nhờ họ chỉ đường.

Khi đó, từ cỗ xe ngựa truyền ra một âm thanh trong trẻo dễ nghe:

- Trần thúc, cho người đó ở lại qua đêm nay cũng không sao.

Nếu để hắn tự đi sợ là không qua được đêm nay...

Người đàn ông gọi là Trần thúc suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:

- Vậy thì Hoàng công tử tạm ở lại cùng chúng tôi đêm nay, nhưng phiền công tử cách chúng tôi một trượng.

- Đa tạ Trần thúc, cô nương.

Hoàng Phủ Thiên ôm quyền nói.

Người gọi là Trần thúc sau đó chia một đốm lửa nhỏ cho Hoàng Phủ Thiên, cũng đưa cho hắn một bát cháo còn nóng nói:

- Đồ ăn đạm bạc, mong công tử không chê.

- Không sao đâu Trần thúc, tình cảnh này có thể hẳn là một loại hạnh phúc rồi đâu phải kén cá chọn canh.

Hoàng Phủ Thiên cầm bát cháo tu ừng ực.

Trần thúc cười nói:

Event

- Không biết Hoàng tiểu hữu xuất thân ở đâu, sao lại lạc mất đoàn đội?

Ý tứ này đại khái là thăm dò, Hoàng Phủ Thiên đương nhiên hiểu, nhưng hắn đâu biết chủ nhân cỗ thân thể này là người ở đâu, không có một chút kí ức nào để hắn dùng cả.

Vì vậy hắn bảy giả ba thật nói:

- Tại hạ đến từ một thành trì gọi là Âu Lạc tương đối xa, có lẽ ngài có lẽ không biết đâu.

Vốn là chúng ta có nghe nói nơi đây có phát sinh biến dị, bầu trời liên tục đổ thiên lôi đánh xuống một dãy núi nên hào ứng đến xem không biết có phải trọng bảo gì không.

Không ngờ giữa đường nghỉ ngơi tại liền rời khỏi đoàn đội một lúc cuối cùng bị lạc.

Nương nhờ khói trắng mới tìm được các vị.

Trần thúc nghe vậy liền gật gù, ông ta đương nhiên biết dị tượng đó, cách đây hơn mười ngày trời đánh mấy đạo thiên lôi xuống một địa phương nọ uy thế vô cùng.

Chắc vì thế kinh động đến nhiều người.

Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của ông, phán đoán có lẽ là yêu thú tiến giai gây ra oanh động như vậy nên nhóm của ông ta cố tình chọn đường vòng tránh xa rắc rối.

Quả thực có nhiều kẻ bị thu hút bởi dị tượng nên nô nức kéo tới tìm kì ngộ.

Điều này không sai.

Trần thúc nhìn Hoàng Phủ Thiên trước mặt quần áo cao cấp lại không có tu luyện e rằng có ám bệnh khó tu luyện nên lại kiếm cơ duyên.

Trần thúc cũng không hỏi nhiều nữa, dặn dò hắn cẩn thận rồi xoay người về vị trí cũ.

- Trần thúc khoan đã.

Đột nhiên Hoàng Phủ Thiên lên tiếng gọi.

- Hoàng tiểu hữu có gì chỉ giáo?

- Khụ khụ, chỉ là không biết ông có thể dạy tôi cách tu luyện được không? Bằng không chỉ cần nói sơ qua về các cảnh giới là được.

Tôi từ ít tài nhiều tật, lại khó có thể tu luyện.

Nên bình thường gia đình tôi rất ít khi nói về nó….

Dù thể chất tôi không thích hợp tu luyện đi chăng nữa thì cũng muốn nói về nó một chút.

Trần thúc nghe xong lời của Hoàng Phủ Thiên liền thở dài, đây là loại công tử được bao bọc kín đáo, đến những thứ tu luyện căn bản của thế giới này còn không nói cho hắn nghe.

Nếu không phải hắn may nắm gặp được bọn họ sợ giờ thành mồi của yêu thú rồi.

Trần thúc ngồi lại giảng giải cho Hoàng Phủ Thiên.

Thế giới này tu luyện nguyên khí, khi thổ nạp nguyên khí vào trong người đến cực hạn sẽ đột phá.

Cảnh giới Võ Đạo gồm tứ cảnh: Hoàng Nguyên - Huyền Huyền Nguyên - Địa Nguyên - Thiên Nguyên, mỗi cảnh chia sơ - trung – kì.

Hoàng Nguyên sở kì cảnh mỗi quyền dưới sự trợ giúp của nguyên khí tương đương bốn trăm cân đột phá cảnh tiểu cảnh giới tăng cân; đột phá đại cảnh giới tăng gấp đôi.

Võ giả phối hợp với võ kĩ , có thể bộ phá thêm lực lượng.

Hoàng Phủ Thiên nói:

- Trước đó tôi gặp qua một con chuột rất lớn, trên người lấp lánh tử sắc.

- Đó là Tử Thiềm Thử là yêu thú tiểu cực vị.

- Tiểu cực vị!

Lại thêm một từ lạ lẫm.

Trần thúc giải thích:

- Yêu thú giống võ giả cũng phân chia cảnh giới.

Lần lượt là Tiểu Cực vị - Trung Cực Vị - Đại Cực vị - Cực Vị viễn mãn, mỗi cảnh chia sơ - trung – kì.

Nhưng yêu thú trời sinh thể chất cường hãn, so với võ giả nhân loại thì mạnh hơn một bậc.

Yêu thú Tiểu Cực Vị sơ kì còn mạnh hơn cả võ giả Hoàng Nguyên sơ kì, muốn đánh lại nó thì cần dùng tới võ kĩ bạo phá lực lượng hơn một ngàn cân.

Thường thì muốn đánh lại yêu thú Tiểu Cực Vị sơ kì cần Hoàng Nguyên trung kì, thậm chí hậu kì mới được.

- Tiếp tới là các loại võ kĩ chia làm: Nhật cấp – Hư Cấp – Linh Cấp – Tinh cấp.

Các loại võ kĩ phù hợp sẽ tăng gấp rưỡi tới gấp đôi năng lực của võ giả…..

- Tiếp tới là các loại võ khí làm: Hoàng khí – Huyền khí – Địa khí – Thiên khí….

Trần thúc nói sơ qua về Thiên Ma đại lục, Hoàng Phủ Thiên cũng tiếp nhận không ít kiến thức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio