Chí Tôn Chi Lộ

kế hoạch thành công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Chạy Trốn

Hoàng Phủ Thiên nhìn nữ nhân kia chợt nghĩ tới hình tượng của Mộc Thiên Tuyết liền há mồm. Trùng hợp vậy trời!

Bề ngoài xinh đẹp như tiên giáng trần, thần sắc lạnh lùng, thực lực cường hãn! Tất cả đều giống hệt như lời hắn miêu tả! Có điều hắn nhận ra đối phương không phải là Mộc Thiên Tuyết.

Ngũ quan khác biệt, khí tức cũng không hề giống.

Chết tiệt, Hoàng Phủ Thiên cũng chẳng đoán được một nữ nhân xuất hiện ở đây với bộ dáng như vậy sẽ làm cho hai Thiên Nguyên cảnh cường giả này nảy sinh hiểu nhầm. Hắn muốn liên tiếng cảnh báo, nhưng nghĩ lại tình hình hiện tại của mình không tốt hơn nàng ta là bao nhiêu, chi bằng tạm thời im lặng phán đoán tình hình.

- Tiểu nha đầu, có phải là ngươi giết đệ tử Thiên Nhất môn chúng ta?

Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, tên mập lùn ngay lập tức liên tưởng tới nữ nhân trong lời Hoàng Phủ Thiên kể, giống như vậy không hiểu lầm mới lạ.

Nam tử cao to nhìn thiếu nữ cưỡi Thiên Ưng. Tuy che mất nửa khuôn mặt nhưng chắc chắn là dung mạo phong hoa tuyệt đại, cộng thêm thực lực cường hãn như vậy liền phán đoán rằng nàng ta là hung thủ.

Chính là Tiêu Mục cưỡng bức không thành, bị nàng ta lập tức phản giết, sau đó giết sạch một đám đệ tử Huyền Nguyên cảnh rồi rời đi. Hiện nay đơn thương độc mã săn yêu thú.

Tất cả quá trình đều trùng khớp với lời khai của Hoàng Phủ Thiên.

Hoàng Phủ Thiên trong tim hơi cảm thấy tội lỗi, ai mà ngờ được trên đời lại giống hệt miêu tả, còn xuất hiện ở đây nữa. Trong lòng hắn thầm hô trung lặp nhân thiết nha, thật phản khoa học mà.

Thiếu nữ này nhìn người tới là hai Thiên Nguyên cảnh cường giả đương nhiên sẽ đề phòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn không biểu lộ khẩn trương. Sau khi nghe lời buộc tội của tên mập lùn, nàng ta phân tích.

Đối phương cũng không phải tìm nàng gây chuyện mà là tra hỏi à.

Thiếu nữ đang muốn giải thích rằng không phải nàng, ánh mắt lại bị thu hút bởi một người đang bị nam tử cao to cắp như xách gà, phải nói là bị thu hút bởi cái trường kiếm mà tên bị xách đang cầm. Mỹ mâu vốn bình đạm như mặt hồ lại gợn sóng.

Bị ánh mắt của thiếu nữ che mặt kia nhìn, Hoàng Phủ Thiên lại càng chột dạ. Không lẽ nàng ta nghĩ hắn cố tình vu oan giá họa. Hắn thật sự không có ý đó mà.

Mà khoan đã, thiếu nữ này có thể chối bỏ mà. Nàng cũng không mặc y phục của Kiếm Trảm tông, lãi cưỡi trên lưng yêu thú cấp Đại Cực Vị. Từ đó phán đoán có lẽ là đệ tử hạch tâm của một tông môn nào đó, chỉ cần lấy ra lệnh bài là chứng minh trong sạch được rồi.

Hoàng Phủ Thiên nhấp nháy ánh mắt ra hiệu, ý bảo hãy chối bỏ đi, đừng có nhận.

- Trâu Viểm, sao từ nãy tới giờ ngươi có vẻ không đúng. Hay ngươi muốn nói rằng chính là nha đầu trước mặt. Thế thì ngươi cứ nói hẳn ra, giờ đây có hai Thiên Nguyên cảnh cường giả bảo hộ ngươi, ngươi sợ cái gì.

Tên nam tử cao to cảm nhận được khác lạ từ Hoàng Phủ Thiên liền tự mình suy diễn ra.

Gì cơ, ta đâu nói gì đâu! Sao ngươi có thể suy diễn ra điều đó vậy! Hoàng Phủ Thiên mặt đần thối, hắn không có ý tứ đó có được không. Lời của nam tử cao to khác nào vơ thêm một cái hận thù cho hắn.

Điểm uất ức nhất là Hoàng Phủ Thiên không thể giải thích được. Hắn mà nói ra chính là càng tô càng đen rồi. Trái lại tự đem nghi ngờ lên bản thân hắn.

Thiếu nữ không biết nghĩ gì, chợt đáp một câu:

- Phải ta thì sao, không phải ta thì sao.

Lại thêm một bất ngờ ấp tới Hoàng Phủ Thiên, thiếu nữ kia lại không trả lời theo sáo lộ an bài. Câu trả lời mập mờ đó khác nào tự bôi đen!

- Căn bản chính là nha đầu ngươi, hôm nay ngươi hãy ngoan ngoãn mà theo chúng ta về Thiên Nhất môn xử phạt đi.

Nam tử cao to liền mặc định thiếu nữ trước mặt chính là hung thủ giết Tiêu Mục, dù không phải thiếu nữ này cũng chính là thiếu nữ này. Nguyên khí toàn thân vận chuyển, muốn ra thay bắt thiếu nữ này về, đem tới Tiêu Vô Địch.

- Tô lão quỷ, ta ra tay trấn áp con Thiên Ưng kia, ngươi nhân cơ hội bắt lấy nha đầu đó.

Tên mập lùn nói. Đầu Thiên Ưng kia thực lực không thấp Đại Cực Vị hậu kì, so ra là Địa Nguyên cảm hậu kì. Tuy kém một cái cảnh giới nhưng yêu thú trời sinh mạnh mẽ. Địa Nguyên cảnh hậu kì thì dù là Thiên Nguyên cảnh như hắn cũng khó mà đánh bại trong thời gian ngắn được.

- Được, Mục lão quỷ nhà ngươi cẩn thận.

Nam tử cao lớn họ Tô lùi vài bước, nhường lại vị trí cho tên mập lùn họ Mục.

Tên mập lùn họ Mục tính ra tay liền chứng lại, hắn nhìn thấy trên tay thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một cái ngọc phù trắng nõn. Trên thân ngọc phù có đồ án huyền ảo, từ tấm ngọc phù truyền ra cảm giác nguy hiểm khó hiểu.

Thiếu nữ vẫn bộ dáng thong dong nhàn nhạt nói:

- Muốn bắt ta, phải xem bản lĩnh của các ngươi.

Âm thanh thanh thúy vang lên, trong thiên địa lan tràn một cỗ khí tức hủy diệt tràn tra. Nguyên khí từ ngọc phù ngưng tụ thành một ngón trên bầu trời. Ngón tay màu trắng noãn, ước chừng trăm trượng nhất thời phá rách trường không lao xuống, giống như thiên ngoại lưu tinh cự đại, hung hăng bắn mạnh về phía hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia.

Hơn nữa khi đại chỉ hướng tới bộ hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia, nguyên khí mơ hồ cũng ngưng đọng lại giống như một cái lao tù khóa chặt hai cường giả Thiên Nguyên cảnh.

- Phong tỏa không gian!

Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh hốt hoảng, ngay lập tức phản kháng.

May cho hai người nguyên khí phong tỏa ngưng đọng kia chỉ là tương đối, nên cũng chỉ giằng co được trong nháy mắt, hai cường giả Thiên Ngyên cảnh chấn nổ tung phong tỏa.

Sau đó hai người tung chưởng khí đánh tới ngón tay trắng noãn kia.

Ầm!

Trong chốc lát các luồng năng lượng va chạm, mặt đất bên dưới chấn động điên cuồng, một luồng gió lốc nguyên khí mạnh mẽ lạ thường quét rộng khắp mọi nơi, cuồng phong ngập trời. Toàn bộ mây trên bầu trời thoáng chốc bị hai đợt cuồng phong này quét sạch.

Cả khu vực này chấn động, đem nơi này trở thành một khu vực hỗn độn.

Mà ngay tại trung tâm luồng gió lốc nguyên khí đang càn quét kia, song chưởng cùng ngón tay không ngừng phát ra luồng gió nguyên khí càn quyết kia chưa có dấu hiệu phân thắng bại.

- Tô lão quỷ, mau vứt tiểu tử đó đi. Bằng không chúng ta không thể chống lại nó đâu.

Mục lão quỷ bị ép tới thịt trên mặt phát ra từng tiếng phần phật quát.

Tô lão quỷ nhìn Hoàng Phủ Thiên vài giây sau đó cũng vứt hắn đi. Hai tay khu động nguyên khí cùng đối trọi với ngón tay kia.

- Hai lão già khốn nạn, ta rủa con mẹ các ngươi, các ngươi đi chết đi.

Hoàng Phủ Thiên bị ném từ trên cao xuống một cách bất ngờ, hắn nhìn hai lão già kia mà chửi thề.

Nhìn mặt đất ngày càng ngần, cộng thêm gió bắn nguyên khí quét ra mang theo khí tức hủy hiệt. Giống như hơi thở tử thần bao trùm lên hắn.

- Chằng nhẽ ta chết như thế này sao!

Hoàng Phủ Thiên lúc này chỉ có thể nhận mệnh mà thôi. Khoảng cách đó rơi xuống toàn thân nát vụn, chết không thể chết thêm được.

Trong phút chớp lóe một đạo quang lóe lên trước mặt Hoàng Phủ Thiên, cổ tay hắn được nắm lấy. Cảm giác hơi lạnh tiếp xúc, khoảng cách giữa mặt đất và Hoàng Phủ Thiên vẫn còn mấy trượng.

Sau đó Hoàng Phủ Thiên bị lôi đi tới tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tránh thoát khỏi bãi chiến trường này.

Khi ha người bay đi xa với tốc độ cực nhanh chỉ còn nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, rồi cả thiên địa rơi vào trầm lặng.

Trong một tiếng nổ lớn, nguyên khí ngưng tụ ra đều nổ tung rồi biến mất.

- Phốc!

Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh đã thành công chống đỡ được một chỉ khủng bố kia.

Chẳng qua tuy nói chống đỡ được công kích lần này, nhưng sắc mặt của hai người không tốt chút nào, còn phun một ngụm máu tươi. Cả hai nhất thời bị ép lui về phía sau hơn gần trăm bước mới có thể ổn định.

- Cái chỉ kia quá mức khủng bố rồi! Hai người chúng ta còn bị đánh lui.

Tôn lão quỷ lau khóe miệng rỉ máu, cảm thụ được thương thế trong cơ thể, không khỏi khó tin lên tiếng.

Tuy nói bọn hắn miễn cưỡng ngăn cản được một chiêu của đối phương, nhưng cái giá phải trả này quả thực không nhỏ rồi.

Phải biết bọn hắn chính là cưởng giả đạt tới cảnh giới cuối cùng của Võ Đạo tứ cảnh. Vậy mà tới một chỉ của ngọc phù cũng ép bọn hắn hộc cả máu.

- Chết, nha đầu đó đã chạy thoát rồi. Có thể xuất ra món đồ đó gia thế cô ta chắc không tầm thường, nếu để bị chạy thoát thì không những khó ăn nói với Tiêu Vô Địch, e rằng trưởng bối của cô ta sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái.

Mục lão quỷ rất nhanh đưa ra phán đoán.

Tô lão quỷ cười khổ:

- Thiên Dực Phong Ưng là yêu thú cấp bậc Đại Cực Vị hậu kì, còn là trời sinh phong hệ tốc độ không hề thua kém Thiên Nguyên cảnh chúng tay vài khắc ngắn ngủi vừa nãy e rằng đã bay đi xa rồi, nay chúng ta còn bị nội thương muốn đuổi kịp cũng rất khó.

Mục lão quỷ lóe liên tuy quyết liệt:

- Tô lão quỷ gia cho ta Thiên Khí đơn, ta sẽ dùng nó để bắt nha đầu kia.

- Đành vậy.

Tô lão quỷ bộ dáng xót ruột nhưng vẫn cắn răng, móc ra một hộp gỗ đưa cho Mục lão quỷ, nói;

- Viên đơn này cực kỳ trân quý, ngươi nhất định không được lãng phí nó đâu đó, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

- Tất nhiên là thế.

Đón lấy hộ gỗ. Mục lão quỷ gật đầu đảm bảo.

Trong hộp gỗ có một viên kim sắc hoàn đan với quang hoa lưu chuyển.

Không nói thêm gì, Mục lão quỷ nuốt viên đơn dược vào. Trong tích tắc, hắn rực sáng kim quang, nhìn về phía xa mà độ tốc. Tốc độ đột nhiên gia tăng thêm mấy lần, biến thành một đạo kim quang.

Tô lão quỷ chỉ có thể bất đắc dĩ chậm rãi đuổi theo sau, vừa đi vừa ăn đan để hồi phục thương thế mà thôi.

….

- Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ. Hoàng mỗ vô cùng biết ơn.

Mà Hoàng Phủ Thiên được thiếu nữ thần bí kéo lên Thiên Ưng vội ôm quyền cảm tạ. Ơn cứu mạng không thể không cảm ơn được.

Thiếu nữ thần bí không hề nói gì, chỉ khẽ vỗ đầu Thiên Ưng. Thiên Ưng ngay lập tức tăng tốc, khiến Hoàng Phủ Thiên suýt thì ngã lộn nhào. May mà bám được vào lông của Thiên Ưng mới miễn cưỡng ổn định.

Hắn trong lòng thầm nghĩ có lẽ thiếu nữ này đại khái cũng đoán được ra gì đó, nên mới mượn Thiên Ưng này trả thù. Một phần lỗi của hắn, đối phương không để tâm còn cứu hắn, hai điều này nhịn một chút cũng không chết ai.

Nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của Thiên Ưng thật sự rất nhanh, chắc cũng đã đạt ngang với tốc độ phi hành của Thiên Nguyên cảnh cường giả. Có được loại yêu thú này trợ giúp, thì họa gì cũng có dư sức mà trốn.

Đột nhiên thiếu nữ thần bí kia quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm phía phía sau lưng không biết đang nhìn thứ gì.

Hoàng Phủ Thiên cũng ngó đầu nhìn lại, vậy mà lại phát hiện ra đạo kim quang lao tới với tốc độ kinh nhân.

Nhìn kĩ thì sẽ thấy người lao tới chính là tên mập lùn gọi là Tô lão quỷ bay tới đây mà. Hoàng Phủ Thiên giật mình nói:

- Chuyện gì hả? Tốc độ của hắn sao lại nhanh thế!

- Toàn thân kim quang, lẽ nào là Phổ Độ Kim Quang Phù? Không đúng, nguyên khí nồng hậu hơn, kẻ này chắc đã dùng Thiên Khí đơn đề thăng nguyên khí tạm thời! Tiểu Ưng, mau tăng tốc lên, trong vòng một tuần hương không thể để tên đó bắt kịp.

Thiếu nữ kia đánh giá tình hình xong thì thầm với con Thiên Ưng.

- Thiên Khí đơn? Đây là đơn dược gì hả?

- Là tứ phẩm đan dược, trong vòng một ném hương sẽ nhanh chóng đề thăng nguyên khí tùy theo cảnh giới! Với cảnh hiện giờ của ngươi, uống đơn dược này vào, nguyên khí sẽ sẽ biến thành ngang với Huyền Nguyên trung kì. Đối phương là cường giả Thiên Nguyên cảnh sơ kì, uống đơn dược này, thực lực tối thiểu phải là Thiên Nguyên cảnh hậu kì

Cuối cùng thiếu nữ cũng chịu nói với Hoàn Phủ Thiên, còn nói dài như vậy.

Đan dược tứ phẩm! Hoàng Phủ Thiên không hiểu lắm sự phân chia cấp bậc đan dược. Nhưng hắn hiểu tình huống bây giờ cũng không tốt lắm, đan dược uống vào liền trực tiếp nhảy thăng hai tiểu cảnh giới. So với Tăng Khí tán thì còn ngưu bức hơn.

- Liệu đầu Thiên Ưng này có thể bị bắt kịp không?

- Ta cũng không muốn bị bắt kịp!

Thiếu nữ tuy giọng nói vẫn lãnh đạm như vậy, thế mà Hoàng Phủ Thiên cứ ảo giác nàng ta đang bực nhọc nhỉ.

- Là ngươi Trẩu Viêm! Ngươi hóa ra chưa chết mà được nha đầu kia cứu đi. Chắc hẳn các ngươi có quan hệ đúng không! Hay là nói ngươi chính là giả mạo dệ tử Thiên Nhất môn chúng ta. Được lắm. Ta đã hiểu rồi.

Mục lão quỷ từ xa xa không hiểu mắt tinh thế nào lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên ngồi trên Thiên Ưng, sau đó một loạt phân tích hiện ra trong đầu. Tuy cách làm sai nhưng đám án lại đúng, khiến người ta dở khóc dở cười.

- Đầu óc ngươi tốt như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi.

Hoàng Phủ Thiên bị đối phương đoán bậy đoán bạ mà cũng chọc tới chân tướng làm hắn không biết nói gì.

Nghĩ tới Huyết Quang Độn còn chưa dùng, về mặt lý thuyết thì gặp Thiên Nguyên cảnh cũng có thể đào thoát, đây có lẽ là cơ hột còn xót lại của bọn họ rồi.

: Kế Hoạch Thành Công

Hoàng Phủ Thiên biết giờ phút này còn do dự thì không khác nào tự tìm đường chết.

Hắn lấy ra tấm huyết phù, đi tới phía thiếu nữ khia, không nói hai lời ôm lấy nàng ta.

Thiếu nữ đột nhiên bị Hoàng Phủ Thiên ôm vào ngực, ánh mắt nhất thời sắc lạnh, nhuyễn kiếm trên eo cũng động, chuẩn rút ra chém chết hắn.

Động tác của nàng ta chỉ dừng lại khi nghe tiếng của Hoàng Phủ Thiên:

- Cô có thể thu đầu Thiên Ưng này vào không? Đầu Thiên ưng lúc này có thể không đủ khả năng chạy trốn khỏi đối phương rồi.

Ta sẽ dùng thử Huyết Quang Độn, có lẽ tỷ lệ chạy trốn sẽ tăng lên.

Nàng ta chỉ nói:

- Được.

Hoàng Phủ Thiên nghe vậy liền thôi độc nguyên khí.

Nguyên khí truyền vào trong phù lục, huyết quang rực sáng hóa thành huyết hồng sắc cầu bao bọc bên ngoài thân thể.

Các vết thương trên thân thể Hoàng Phủ Thiên cũng thấm ra một màn sương máu, chính là bị hồng sắc huyết cầu hút ra rồi tụ vào lớp huyết cầu bên ngoài.

Một lần hút là nguyên một bái máu khiến mặt hắn tái nhợt.

Hồng sắc huyết cầu rực quang hoa như rực cháy, từ từ bay lên trên không trung rồi biến thành một tia huyết quang đâm thẳng theo lộ tuyến của Hoàng Phủ Thiên muốn đi.

Thiếu nữ cũng lấy ra một cái ngọc oản, ánh sáng lóe lên đem Thiên Ưng thu vào bên trong.

Huyết Quang Độn chớp mắt tăng tốc trên bầu trời.

Khoảng cách giữa Kim Quang và Huyết Quang lập tức giãn ra nhanh chóng.

- May quá, có tác dụng thật.

Nhìn khoảng cách ngày càng xa, Hoàng Phủ Thiên cũng thở phào một hơi.

- Tuy Huyết Quang Độn có thể chốc lát tăng tốc của chúng ta lên kéo giãn khoảng cách với tên Thiên Nguyên cảnh kia nhưng chắc chắn sẽ không trụ được đâu.

Dược lực của tên đó kéo dài tới một nén nhang, còn Huyết Quang Độn cùng lắm có thể kéo dài được một phần ba nén nhang mà thôi.

Thiếu nữ đang được Hoàng Phủ Thiên ôm trong ngực, chợt lên tiếng:

- Dù ta có đổi thành người cầm Huyết Quang Độn thì cũng không thể chạy được quá lâu.

Hoàng Phủ Thiên cũng không phản bác được gì, hắn vốn là lên kế hoạch chạy trốn cho bản thân mình.

Không ngờ đâu gặp phải thiếu nữ này, kế hoạch không biết có thể tiến hành tiếp được không.

Dù sao hắn cũng không chắc chắn về việc đào thoát này có thành công hay không.

- Không thể nghĩ nhiều như thế được, giờ thì rơi vào canh bạc rồi.

Hi vọng thần may mắn sẽ đứng về bên ta.

Giờ đây Hoàng Phủ Thiên không còn cơ hội do dự, nếu Huyết Quang Độn dừng lại cũng là lúc cả hai sẽ phải tiếp cận cái chết.

Trên bầu trời hai âm thanh xé gió vang lên, một đạo quang màu máu cùng một đạo kim quang đuổi theo nhau.

Khoảng cách đôi bên thủy chung rất cân bằng, cứ một trước một sau mặc cho đạo huyết quang liên tục di chuyển lắt léo, thậm chí còn trốn vào trong rừng để tránh né cũng chẳng làm đạo kim quang vẫn đuổi theo không ngừng.

- Cứ chạy tiếp đi, chỉ cần Huyết Quang Độn hết hiệu lực thì đó chính là tử kì của cả hai ngươi.

Mục lão quỷ ánh mắt thâm độc, tự nói một mình.

Rất nhanh, thời gian một phần ba nén nhang qua đi, huyết hồng quang tráo bắt đầu nhạt dần.

Hoàng Phủ Thiên vừa nhìn huyết cầu bao bọc, vừa thầm cầu khẩn nó trụ lại một tí nữa, nhưng hắn rất muốn khóc mà vì dù kêu thế nào, huyết cầu cũng càng lúc càng nhạt.

Huyết cầu lóe quang hoa, tốc độ cũng giảm dần, rõ ràng uy năng của lần kích phát này sắp hết.

Tuy Huyết Quang Độn còn có thể tiếp tục kích phát nhưng hắn biết chỉ thêm lần nữa thì dù không chết vì mất máu cũng sẽ tiêu hao khí huyết đến mức tạo thành một tai họa ngầm cho tu luyện sau này.

- Con bà nó.

Hoàng Phủ Thiên ngoái lại nhìn kim sắc quang càng lúc càng áp sát.

Hắn nhìn thiếu nữ sắc mặt vẫn lạnh như tiền giống như người bị Thiên Nguyên cảnh đuối không phải là nàng ta ý.

- Huyết Quang Độn sắp hết rồi, chúng ta đành phải dừng ở đây thôi.

Cuối cùng Hoàng Phủ Thiên vẫn phải mở lời nhắc nhở sắp tới là hai người phải đối đầu với Thiên Nguyên cảnh cường giả đó.

Có biểu cảm hay phát biểu gì đó được không.

Chừng không đầy nửa khắc, Mục lão quỷ đuổi cách hai người không đầy hai trăm trượng.

Huyết cầu bao quanh cơ hồ hoàn toàn tan hết, đành đáp xuống một mảnh đất trống.

Vừa đáp xuống, Hoàng Phủ Thiên đang cố thôi động Minh Vương Cực Thể, cùng nguyên khí trong kinh mạch.

Bất đắc dĩ Hoàng Phủ Thiên sẽ dùng Thiểm Lôi Kiếm bổ ra Khai Thiên nhất thức, cùng lắm thì liều mạng.

Phía Mục lão quỷ còn được kim quang bao phủ chợt nở nụ cười lạnh, tốc độ chậm lại.

Hắn nhận ra đối phương không thoát nên dừng lại ở đây.

- Nơi này rất gần với Mê Vụ Huyễn Cốc, tính toán không tệ.

Còn muốn chạy vào Huyễn Cốc để ẩn nấp.

Đáng tiếc các ngươi không trụ được tới mức đó.

- Tiền bối, chúng ta với nhau cũng vô thù vô oán.

Chi bằng tiền bối phóng cho chúng ta một đường sau này gặp lại cũng còn có thể dễ nói chuyện.

Hoàng Phủ Thiên nhìn Mục lão quỷ trên bầu trời nói.

- Các ngươi tổn hại đến các đệ tử của Thiên Nhất tông sao lại bảo vô thù vô oán? Nếu để các ngươi rời đi thì phần trách nghiệm này ai sẽ là người gánh chịu đây.

Mục lão quỷ cách Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ hơi trăm trượng thì dừng lại, cười lạnh đáp.

- Cô ấy thật sự không phải là người giết đệ tử Thiên Nhất môn, còn ta cũng chỉ có thể gọi là bàng quan đứng nhìn người ta ra tay không cứu mà thôi.

Đừng quên ta cũng đem một đệ tử Kiếm Trảm tông chém chết.

Giúp Thiên Nhất môn hả giận lại còn.

Hoàng Phủ Thiên thập sự nhập vai vào một người qua đường xui xẻo mà tùy ý phét lác.

- Dù ngươi có nói gì thì cũng không thể thoát khỏi tay ta hôm nay đâu.

Mục lão quỷ quyết tâm bắt được cả hai.

- Ngươi là trưởng loãi ngoại môn của Thiên Nhất môn phải không?

Bỗng Hoàng Phủ Thiên nói.

- Đúng thì sao, không đúng thì sao.

Hoàng Phủ Thiên nghe vậy liền cười nói:

- Trưởng lão ngoại môn tuy nghe thì rất oai nhưng thực ra quyền lực không có mấy trong tay.

Nếu như hôm nay tiền bối để cho chúng ta đường lui thì chính là gieo một hồi nhân quả.

Sau này tiền bối có việc gì chúng ta liền dốc sức làm trợ giúp.

- Ngươi đang đùa ta sao?

Mục lão quỷ sắc mặt trầm hơn, không nghĩ tới hai kẻ này dám nói vậy.

- Lẽ nào không thể thương lượng? Chi bằng chúng ta nguyên ý chi ra một nghìn khối hạ phậm nguyên thạch để tiền bối coi như chưa đuổi kịp chúng ta.

Thiếu nữ vốn đang im lặng cũng chợt lên tiếng, nàng nói với Mục lão quỷ bằng giọng thương lượng.

- Chắc nhìn thấy đầu Thiên Ưng của ta chắc tiền bối cũng nhận ra gia thế sau lưng ta không tầm thường, nếu tiền bối đồng ý thì ta có thể xuất ra một nghìn nguyên thạch hạ phẩm cho tiền bối.

Hoàng Phủ Thiên tuy không biết nguyên thạch là gì nhưng chắc nó giá trị hơn nguyên kim.

- Ngươi mua chuộc ta?

Mục lão quỷ tròn mắt kinh ngạc, hắn sống đến tuổi này còn chưa gặp hai tên tiểu bối nào to gan như này.

- Hắc, nếu tiền bối cảm thấy không đủ, ta liền tặng thêm cho ngài một kiện Bảo Khí được không.

Hoàng Phủ Thiên tỏ vẻ lén lút nói.

- Ngươi cố ý kéo dài thời gian hả?

Mục lão quỷ đột nhiên bật cười:

- Chưa tính những thứ các ngươi nói không là gì với ta, dù ta thèm muốn thì chỉ cần bắt được hai ngươi, không phải mọi thứ đều thuộc về ta hết sao.

- Lão hồ ly không ngốc tí nào, phản ứng nhanh thật!

Hoàng Phủ Thiên sắc mặt không tốt, hắn quả thật muốn kéo dài thời gian.

Hắn vung Thiểm Lôi Kiếm lên, nguyên khí bùng nổ, hét lớn:

- Được, lão cẩu không biết điều cam nguyện làm chó của Thiên Nhât môn, muốn bắt chúng ta thì cũng phải để lại chút món đồ mới được.

- Được, vì lời nói đó khi ta bắt được ngươi ta sẽ đem Khí Hải của ngươi nghiền nát, đánh gãy tứ chi như lời khen tặng.

Mục lão quỷ cười độc ác, bàn tay béo mập mạnh mẽ đánh ra một chưởng.

Nguyên khí thiên địa nhất thời gào thét mạnh mẽ, không ngờ ở giữa không trung lại trực tiếp ngưng tụ thành một cốt chưởng to lớn vô cùng, gần như hoàn toàn che lấp bầu trời.

Ngay sau đó cốt chưởng vỗ mạnh xuống, trực tiếp chấn cho không khí nổ tung, mạnh mẽ chụp xuống đỉnh đầu Hoàng Phủ Thiên.

Nhìn uy thế kia nó, cho dù là một ngọn núi cũng phải bị nó đánh cho nổ tung.

Đối mặt với thế công khủng bố như thế này, sắc mặt Hoàng Phủ Thiên cũng toát ra một chút tái nhợt.

Chửi thề trong lòng:

- Mẹ nó, thế này mà là bắt sống, chính là muốn sinh sinh đánh nổ chết bọn hắn mà.

Hoàng Phủ Thiên không thể bảo lưu thực lực bằng không chỉ sẽ thật sự bị đánh chết, hắn thi triển Khai Thiên nhất thức.

Khai Thiên nhất thức trọn vẹn ý cảnh xuất động, trưởng kiếm mơ hồ nhiễm hỏa diễm hóa thành kiếm khí có thể cắt đứt vạn vật.

- Cái gì! Thiên địa nguyên khí đang cộng minh với mất kiếm đó.

Mục lão quỷ sắc mặt biến đổi, một Hoàng Nguyên cảnh kiến hôi xuất động một kiếm có thể mang tới năng lực của Địa Nguyên cảnh cường giả! Tuyệt đối không thể nào.

Thiếu nữ bên cạnh cũng không rảnh rối, nhuyễn kiếm trong tay vung lên, từng đạo nguyên khí như nước hội tụ tới.

- Nguyên khí ngưng tụ, nha đầu kia cũng có thể sử dụng năng lực này.

Thoáng chốc trong tư duy của Mục lão quy tan vỡ, hai con kiến hôi lại có năng lực điều động nguyên khí mà chỉ cường giả mới dùng được.

Hoàng Nguyên cảnh có thể hấp thụ nguyên khí thiên địa tu luyện.

Sau khi tu luyện nguyên khí đạt tới trình độ nhất định, khi có thể phóng xuất ra ngoài cơ thể ngưng tụ sa y liền chính là Huyền Nguyên cảnh.

Mà Địa Nguyên cảnh có lý giải sâu hơn về thiên địa nguyên khí có thể lợi dụng nguồn năng lượng đó kết hợp với vũ kí biến hóa thành thực ảnh muôn hình vạn trạng.

Thiên Nguyên cảnh chính là hoàn toàn khống chế năng lượng thiên địa thuần thục, trong một phạm vi nhất định khiến thân thể phi hành trong không trung được.

Mục lão quỷ vốn không có ý định giết chết cả hai, mà chỉ đánh trọng thương thôi nên lực lượng tưởng chừng khủng bố nhưng đều nằm trong tính toán của hắn.

Không ngờ tới hai kẻ này lại có khả năng thi triển thủ đoạn của Địa Nguyên cảnh cường giả.

Hắn biết một chưởng này của hắn tuyệt không đánh trọng thương được một Địa Nguyên cảnh.

Nguyên khí xung quanh hai người trẻ tuổi đang càng không ngừng hội tụ, khí thế cũng không ngừng tăng vọt, sinh ra cảm giác áp bách rất lớn xung quanh.

Khai Thiên nhất thức – Nguyên Liêu.

Hoàng Phủ Thiên đem toàn bộ nguyên khí rót vào trong Một kích cuồng khiếu, trường kiếm mang theo uy năng trùm trời phủ đất ầm ầm.

Ngay lúc này, thiếu nữ kia kinh cũng đem một kiếm chém ra.

Kiếm khí ngưng tụ thành một thuỷ xà cực lớn đang quay cuồng, ước chừng dài đến ba bốn thước.

Thủy xà ngửa mặt lên trời rít gào, không có tiếng động, chỉ có những giọt nước thật lớn từ trên thân thể đập xuống mặt đất ướt đẫm.

Rít gào một trận, thủy xà mang theo uy thế kinh khủng phô thiên cái địa, hướng về phía bàn tay xương kia mà đâm tới.

Rầm rầm!

Công kích vô cùng ác liệt, phát ra tiếng nổ khủng bố giữa không trung.

Giống như vẫn thạch va chạm.

Tiếng nổ như sấm như thần linh nổi giận, làm tâm thần người ta nhịn không được có chút run rẩy.

Ba nguồn luồng năng lượng hung hãn tiếp xúc trên không trung, đều điên cuồng giải phóng ra năng lượng của bản thân tiêu diệt thứ còn lại.

Nhất thời, ngay cả không khí cũng bị làm vặn vẹo mơ hồ.

Luồng sóng năng lượng xung kích trên không trung tựa cuốn về các phía.

- Phốc.

- Phốc.

Cả Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ đều dốc sức liều mạng thi triển đòn tất sát miễn cưỡng chống đỡ lấy năng lực hủy hiện kia.

Nhưng bị đợt sóng năng lượng hất văng, không nén được mà hộc máu.

Còn bàn tay nguyên khí hình xương kia tuy không bị đánh nổ, nhưng chỉ còn lại một phần ba ban đầu, vỗ xuống mặt đất hai người vừa đứng dới đó.

Đem mặt đất thủng một cái hố sâu một trượng, bán kính ba bốn thước.

Thiên Nguyên cảnh đúng là Thiên Nguyên cảnh, nếu không phải cả nhai người bị hất bay đi e rằng sẽ bị đánh tới gãy xương toàn thân.

Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ chật vật nhìn Mục lão quỷ sắc mặt không ngừng biến đổi kia.

Mục lão quỷ nhìn dáng vẻ không chịu nổi của cả hai mới bình tĩnh lại, trong lòng hắn có niềm tin rằng, chỉ cần để hai kẻ này trốn được ngày hôm nay.

Tương lai gặp lại chính là tử kì của hắn, càng thêm lý do không thể để bọn chúng thoát.

May hai chiêu tất sát kia có lẽ đem nguyên khí của cả hai rút sạch rồi, hiện nay chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Muốn bắt sống bọn chúng hiện nay là dư sức.

- Mục lão quỷ, biết bây giờ là giờ nào rồi không.

Hoàng Phủ Thiên miễn cưỡng đứng dậy tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

- Hừ, còn muốn câu giờ sao.

Hiện nay các ngươi chính là cá nằm trên thớt rồi, nói cũng không sao.

Mục lão quỷ cười lạnh nói:

- Giờ là giờ Thân….

Nói xong sắc mặt của Mục lão quỷ kịch biến.

Thân hình lập tức lao xuống xuống chộp lấy bọn Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ.

Mà Hoàng Phủ Thiên cũng nhảy tới bên cạnh thiếu nữ ôm chặt nàng ta vào lòng.

Chưa đầy một hô hấp, làn sương từ bốn phương tán hướng trên mặt như quỷ dị xuất hiện.

Tức khắc đem bao trùm lấy vạn vật ở dưới đó, nhấn chìm mọi thứ trong hư vô mờ mịt.

Cũng chính là bao trùm lên cả hai người Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ trong đó.

Mục lão quỷ vẫn chậm một bước, cánh tay đưa ra trước bị làn sương bao phủ khiến lão giật mình rút lại.

- Chết tiệt, hai tiểu quỷ khốn nạn.

Ta muốn giết các ngươi.

Mục lão quỷ phẫn nộ gào thét, nguyên khí chấn động trên bầu trời..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio