Nhìn thấy "tên nhóc" theo như lời của Giang Sách, Trình Đan Đình dở khóc dở cười.
Đây là một tên nhóc vừa mới vào nghề chưa đến một năm, tên là Sở Nhạc Đồng.
Đúng vậy, anh ta là một người mới có tiềm năng xuất sắc, nhưng dù có giỏi và tiềm năng đến đâu thì anh ta cũng chỉ là một người mới vào nghề chưa đầy một năm mà thôi!
Làm sao có đủ khả năng và trình độ để đảm nhận một sân khấu lớn như vậy?
Điều quan trọng nhất là Sở Nhạc Đồng này có phần nói năng không kiêng dè, lúc vui vẻ rồi thì cái gì cũng nói được, rất dễ gây ra hiện trường "lật xe".
Bây giờ sử dụng một người dẫn chương trình trẻ tuổi "nguy hiểm" như vậy, đây có khác gì đang làm ẩu chứ?
"Không được, tổng giám đốc Giang, tôi tuyệt đối không đồng ý với sự sắp xếp của anh."
Giang Sách mỉm cười, thực ra cũng không phải là anh nóng đầu mà nói đổi là đổi ngay.
Trước đó, anh đã từng có tiếp xúc với Sở Nhạc Đồng và nhận thấy rằng chàng thanh niên này không hề sợ sân khấu và rất hài hước.
Đây là hai lợi thế rất quan trọng của việc trở thành một người dẫn chương trình giải trí.
Giang Sách nói: "Đan Đình, Giải trí Ức Mạch bây giờ đang là lúc cần bồi dưỡng lực lượng trẻ tuổi.
Có một viên ngọc bích xuất sắc như Sở Nhạc Đồng, tại sao không nhân cơ hội mà mài giũa một chút chứ?"
Trình Đan Đình không khỏi dở khóc dở cười: "Tổng giám đốc Giang, đây là mài giũa à? Đây rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày!"
Giang Sách lắc đầu: "Thật ra Sở Nhạc Đồng vốn là người dẫn chương trình buổi biểu diễn này, chẳng qua là làm người giúp đỡ cuối cùng thôi.
Dù vậy, cậu ta cũng rất quen thuộc với toàn bộ quá trình và kịch bản người dẫn chương trình.
Đổi thành cậu ta thì ít nhất sẽ không có bất kỳ vấn đề gì với lời thoại và kết nối chương trình, phải không?"
Nói thì nói như vậy.
Tuy nhiên, nếu đổi Phương Tân Minh thành Sở Nhạc Đồng thì khoảng cách thực sự quá lớn, giống như việc thay thế thẻ SSR của người chơi như đã hứa bằng thẻ N vậy.
Liệu người chơi có chấp nhận không?
Hoàn toàn không thể!
Nhưng chuyện tới bây giờ, xem ra ngoài Sở Nhạc Đồng, không có lựa chọn nào khác.
Trình Đan Đình do dự.
Giang Sách nói: "Như vậy đi, chúng ta trao quyền lựa chọn cho Sở Nhạc Đồng.
Nếu cậu ta đủ can đảm để đáp ứng thử thách này thì chúng ta sẽ lăng xê cậu ta.
Nếu cậu ta không có can đảm thì bỏ qua việc này.
Thế nào?"
Trình Đan Đình gật đầu, đồng ý với ý kiến của Giang Sách.
Không bao lâu, Trình Đan Đình đã cho người gọi Sở Nhạc Đồng vào văn phòng.
Cả người anh ta trông như ánh mặt trời sáng sủa, tích cực hướng về phía trước, khiến người khác nhìn rất dễ chịu.
"Tổng giám đốc Giang, giám đốc Trình, các người tìm tôi?"
“Ừ.” Giang Sách nói thẳng vào vấn đề: “Tôi không nói nhảm với cậu, tôi gọi cậu đến đây là bởi vì tôi muốn nói chuyện về buổi biểu diễn đêm giao thừa sắp bắt đầu.”
"Ồ? Tổng giám đốc Giang, anh nói đi."
Giang Sách hỏi trước: "Sở Nhạc Đồng, phí ra sân của cậu tối nay là bao nhiêu?"
Sở Nhạc Đồng nở nụ cười: "Tổng giám đốc Giang, anh đang giễu cợt tôi à? Không phải công ty nói muốn cho tôi một cơ hội biểu diễn nên mới cố ý thăng chức cho tôi là người dẫn chương trình ở vị trí cuối cùng của buổi biểu diễn này sao? Tôi có thể tham gia cũng cảm giác rất vinh hạnh rồi, nào có phí ra sân gì chứ."
Giang Sách ngượng ngùng ho khan một tiếng, lén lút liếc nhìn Trình Đan Đình, ánh mắt như muốn nói: Dù là nghệ sĩ nhà mình tự đào tạo, nhưng cũng không cần phải keo kiệt như vậy chứ?
Trình Đan Đình sờ mũi, không nói gì.
Giang Sách tiếp tục: "Bây giờ, tôi cảm thấy cậu với tư cách là người dẫn chương trình lần này, động lực và áp lực của cậu là không đủ, không nhất định có thể kích phát tiềm năng lớn nhất của bản thân, cho nên tôi quyết định gia tăng điều kiện hạn chế cho cậu."
"Hả? Tổng giám đốc Giang, anh muốn tôi làm gì?"
Giang Sách nhếch mép cười xấu xa: "Đơn giản.
Nếu lần này cậu làm người dẫn chương trình mà biểu hiện đủ tốt, vậy tôi sẽ cho cậu hai trăm vạn phí ra sân!"
Bùm bùm bùm bùm!!!
Sở Nhạc Đồng cảm thấy trong đầu như có sấm sét đột nhiên nổ vang hết lần này đến lần khác.
Đang nói đùa à? Hai trăm vạn tệ? Lương hiện tại của anh ta chưa đến mười vạn một năm nữa kìa.
Phí ra sân một lần bằng với hai mươi năm làm việc của anh ta!
Nhưng Sở Nhạc Đồng không ngốc, hiểu được trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, không bị nỗi vui sướng làm mê muội đầu óc, hỏi ngược lại: "Nếu như hiệu quả không tốt thì sao?"
Sắc mặt Giang Sách trở nên lạnh lùng: "Vậy không cần phải nói thêm gì nữa, từ nay về sau, cậu sẽ hoàn toàn bị Giải trí Ức Mạch đóng băng, không có cơ hội tỏa sáng."
“Cái gì?” Sở Nhạc Đồng trợn tròn mắt.
Năm nay anh ta mới ký hợp đồng với Giải trí Ức Mạch, hợp đồng năm năm.
Nếu bị đóng băng thì năm năm tới sẽ xong rồi, tất cả tuổi trẻ tuyệt vời của anh ta sẽ bị xóa bỏ.
Có thể như vậy ư?
Hai trăm vạn tệ và năm năm đóng băng, quả thực chính là hai thế giới nước và lửa.
Tuy nhiên, điều gây sốc nhất không dừng lại ở đó.
Giang Sách lại cười xấu xa, nói: "Tôi đã nghĩ rồi, nếu chỉ cho cậu làm người dẫn chương trình cuối cùng thì ảnh hưởng của buổi biểu diễn đêm giao thừa tối nay thực ra cũng nằm trên người của Phương Tân Minh, không liên quan lớn đến cậu."
"Để tránh cho loại chuyện này xảy ra, để nhìn ra năng lực của cậu là bao nhiêu một cách trực quan hơn, tôi quyết định..."
"Trục xuất Phương Tân Minh, nâng đỡ cậu - Sở Nhạc Đồng."
"Đêm nay, cậu là người dẫn chương trình chính!"
Nếu không phải Sở Nhạc Đồng có thân thể cường tráng, e rằng lời nói này của Giang Sách đã khiến anh ta sợ tới mức ngã xụi lơ xuống đất luôn rồi.
Đùa gì mà vui thế? Người dẫn chương trình chính?
Cậu ta chỉ mới vào nghề chưa đầy một năm thôi á!
"E hèm..."
"Tổng giám đốc Giang, có phải chơi lớn quá rồi không?"
Đằng này, Trình Đan Đình cũng lấy tay che mặt.
Vào nghề nhiều năm, cô ấy chưa từng thấy Giang Sách đùa như vậy.
Giang Sách thì lại mang vẻ mặt bình tĩnh.
Anh thản nhiên nói: "Sở Nhạc Đồng, tiềm lực của cậu rất cao, chỉ là chưa kích phát ra thôi.
Lần này chính là một cơ hội.
Tôi tin tưởng chắc chắn cậu cũng không bằng lòng làm người dẫn chương trình cuối cùng cả đời đâu nhỉ? Muốn trèo cao, muốn vùng vẫy nhiều hơn, cậu phải ép bản thân làm thật tốt!"
Bầu không khí ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Im lặng hơn mười giây.
Giang Sách nói tiếp: "Tất nhiên, tôi không phải là người thích ép buộc người khác.
Cậu có muốn chấp nhận thử thách này không? Lựa chọn là của cậu."
"Sở Nhạc Đồng, tôi cho cậu thời gian giây cân nhắc."
"Đối mặt với thách thức hay cam nguyện làm người bình thường."
"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết Yes or No là được rồi."
"Bây giờ, đếm ngược bắt đầu."
Giang Sách đưa tay ra và nhấn nút đếm ngược giây.
Kim giây chuyển động tích tắc, tích tắc, nhảy lên từng chút.
Trái tim của Sở Nhạc Đồng cũng theo đó rung động.
Nghênh đón thử thách, có thể một bước lên trời, cũng có thể sẽ ngã thành thịt nát.
Cam nguyện làm người bình thường, ít nhất có thể bảo đảm hiện tại an toàn, thế nhưng cơ hội thành danh tốt như vậy, bỏ lỡ thì về sau có thể được nữa không?
Người ta hay nói, qua thôn này, có thể không còn nhà trọ nào nữa.
Cuộc đời, không thể lúc nào cũng đi theo kế hoạch.
Trên trán Sở Nhạc Đồng không ngừng rỉ ra mồ hôi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng nghiến lại kêu "ken két".
Ba,
Hai,
Một.
"Hết giờ."
"Kết quả của cậu là?"
Sở Nhạc Đồng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một ngụm không khí trong lành thật sâu.
"Câu trả lời của tôi là..."
Anh ta đột nhiên mở mắt ra, kiên định phun ra một chữ - "Yes!!"
Anh ta, Sở Nhạc Đồng, quyết định chấp nhận thử thách!
"Rất tốt!"
Giang Sách đập mạnh lên mặt bàn, tách trà trên bàn rung lên bần bật.
"Sở Nhạc Đồng, hiện tại cậu có thể đi xuống chuẩn bị rồi."
"Vị trí người dẫn chương trình chính tối nay là của cậu!".