Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

chương 241: 241: tuyệt kĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với yêu cầu vô lý thế này, Giang Sách không hề tức giận mà chỉ đơn giản thốt ra hai chữ: "Nguyên nhân?"

Dương Tuấn Thiên cười khẩy hai tiếng: "Tay đua chuyên nghiệp như chúng tôi so kĩ thuật chứ không so tính năng của xe! Nếu như anh chỉ chạy xe tốt mãi thì sẽ nuôi bệnh ỷ lại vào tính năng xe, sau này không sửa được đâu!"

"Vậy nên tôi mới muốn anh bắt đầu từ cái nền tảng nhất, hiểu chưa?"

Tuy nghe rất giả dối nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng rất có lí.

Với những chuyện có lí lẽ Giang Sách không phản đối bao giờ.

"Thế tôi lái xe gì thì được?"

"Ừm..."

Dương Tuấn Thiên trầm ngâm chốc lát rồi cười xảo trá, đưa tay chỉ về phía chiếc xe đua màu xám đen ở ngoài rìa.

"Không phải anh thích lái Ferrari à? Chiếc đó may thay chính là loại đó, sau này anh cứ lái nó đi."

Mọi người xung quanh đều cười phá lên.

Ferrari là sản phẩm của mấy năm trước rồi, tính năng tương đối lạc hậu, động cơ càng không so được với xe đời mới nhất.

Giống như chiếc mà Lâm Gia Vinh cho Giang Sách này, thật ra chỉ lấy thân xe của Ferrari làm nền, toàn bộ linh kiện đều là mới hết, vậy nên tốc độ cực kì nhanh.

Còn chiếc xe cũ kia tốc độ không bì được.

Động lực hệ thống không biết thua bao nhiêu lần so với xe mới.

Thật ra đó là xe cũ của Dương Tuấn Thiên, đã lâu không lái, để đó phủ bụi cũng sắp một năm.

Giang Sách không oán thán câu nào, giơ tay ra muốn lấy chìa khoá xe, bước đến trước chiếc , dùng tay phủi phủi bụi rồi gật đầu nói: "Xe này ổn phết."

Ổn á?

Dương Tuấn Thiên suýt thì buồn cười chết, chiếc xe quèn này mà còn ổn cơ à?

Xem ra tên Giang Sách này đúng là chưa ra đời bao giờ.

"Anh thấy nó ổn thì nó sẽ ổn."

"Đúng rồi, xe sắp hết xăng rồi, anh đi đổ thêm đi, ngoài ra tối nay chúng ta phải tập trung huấn luyện, anh đi mua tí đồ ăn tối về cho chúng tôi, nghe chưa?"

Dương Tuấn Thiên bỏ ngoài tai mọi lời dặn của Lâm Gia Vinh.

Hoàn toàn không chăm sóc gì cho Giang Sách.

Không những không giúp đỡ mà thậm chí còn sai vặt Giang Sách như một thằng nhãi ranh, không hề tôn trọng Giang Sách chút nào.

"Tôi biết rồi."

Giang Sách ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, lái xe rời đi.

Dương Tuấn Thiên và những người khác đồng thời giơ ngón giữa lên từ đằng sau.

"Đồ rác rưởi, còn dám ăn nhờ ở đậu chỗ tao à."

"Chưa tới ba ngày, ông sẽ đá đít mày!"

Trời dần tối, Giang Sách lái xe dạo một vòng, thích ứng với tính năng xe trước, thật ra ngoài việc động cơ xe hơi yếu thì những chỗ khác vẫn còn tốt, cho dù có tệ mấy thì vẫn là Ferrari mà.

Mua cơm xong thì anh đến trạm xăng đổ đầy.

Đang tính lái xe đi, phía sau có một chiếc sedan màu bạc trắng chạy đến, người lái là một cô gái tầm cỡ tuổi.

Cô gái có mái tóc đen dài suôn mượt, áo sơ mi phẳng phiu sạch sẽ.

Dưới mắt trái cô ta có một nốt ruồi nhỏ.

Cô gái này chính là con gái lớn của Lâm Gia Vinh, cũng là quản lí của đội xe Hoả Nha - Lâm Mộng Vân.

Nhìn thấy chiếc thì Lâm Mộng Vân hơi bất ngờ, cô ta nhớ chiếc xe này là của Dương Tuấn Thiên, không phải đã phủ bụi cả năm ở đội xe rồi sao?

Hôm nay sao lại tâm huyết lái nó ra ngoài thế?

Lâm Mộng Vân đạp ga, muốn đuổi theo hỏi xem có chuyện gì.

Kết quả ngượng ngùng là tốc độ của rất nhanh, phút chốc đã xộc thẳng đi, hoàn toàn không cho Lâm Mộng Vân cơ hội để đuổi theo.

"Hừ, anh tưởng dễ mà cắt đuôi tôi à?"

Lâm Mộng Vân tuy rằng chỉ là quản lí nhưng kĩ thuật lái xe cũng tương đối đáng gờm, hơn nữa chiếc xe của cô ta được dùng toàn bộ linh kiện mới, khó mà so sánh được.

Vậy nên cô ta rất tự tin có thể đuổi theo chiếc kia.

Giống như Lâm Mộng Vân đã dự đoán, tính năng của xe cô ta rất tốt, động cơ mạnh cực, trông có vẻ sắp đuổi kịp tới nơi.

Nhưng ngay lúc rẽ, tốc độ của không giảm mà ngược lại còn tăng nhanh!

"Dương Tuấn Thiên bị điên à?"

"Rẽ mà còn tăng tốc? Anh ta muốn làm gì?"

Lâm Mộng Vân không dám làm càn, vội vàng hạ tốc độ chân ga để rẽ theo, sau đó cô ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc nhất trong đời mình.

Dưới ánh hoàng hôn của chiều tà, chiếc Ferrari màu xám đen tiến vào khúc cua với tốc độ di chuyển không khác gì gió!

Chiếc xe giữ tốc độ nhanh nhất, sau khi rẽ thành công, nó giống như một con ngựa hoang thoát cương, lại xộc mạnh về phía trước, biến mất không tung tích.

Đợi đến khi Lâm Mộng Vân rẽ xong, cô ta đã không thấy chiếc kể cả là đèn xe của nó.

Cả người cô ta đờ đẫn ra.

Đạp mạnh thắng một cái, xe dần dừng lại.

Lâm Mộng Vân nhìn chiếc đã lao đi xa, tự mình lẩm bẩm: "Vào khúc rẽ với tốc độ nhanh nhất, Dương Tuấn Thiên, anh tập được kĩ thuật lái xe điệu nghệ thế này từ lúc nào vậy?"

"Được đấy, lén tôi luyện lái xe để cho tôi bất ngờ ở cuộc thi địa hình núi một tháng sau sao?"

"Hừ, anh giỏi lắm!"

Cô ta khởi động xe lại, tiếp tục đuổi theo.

Trại huấn luyện đội xe.

Giang Sách dừng xe xong thì lấy đồ ăn ra cho mọi người, mọi người ban đầu còn không muốn mang ơn nhưng nhìn đồ ăn Giang Sách mang về có vẻ ngon miệng nên đầu hàng hết, ai nấy đều nhào đến giành nhau ăn.

Dương Tuấn Thiên giơ tay ra cầm một cái đùi gà lên, vừa ăn vừa nói: "Giang Sách, xem như anh có mắt nhìn, đồ ăn hôm nay ngon lắm, đi chỗ khác đi."

Giang Sách cười cười nhưng không nói gì, quay người rời đi.

Lúc này, một tay đua khác là Điền Kê bước qua, khẽ nói với Dương Tuấn Thiên: "Đội trưởng, trời đã tối rồi, mau ăn nhanh rồi lo tập thôi.

Trận đua địa hình núi sắp bắt đầu, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, cái "tuyệt kĩ" của anh còn thiếu chút gì đó, tập xong sớm thì yên tâm sớm đi thôi."

Dương Tuấn Thiên gật gật đầu: "Ừ, tôi ăn xong thì tập ngay."

Hai người đang nói chuyện thì bỗng một chiếc sedan chạy tới, đỗ vào bãi đỗ xe.

Lâm Mộng Vân bước ra.

Dương Tuấn Thiên thấy cô ta thì sáng rỡ cả mắt lên! Lâm Mộng Vân là người con gái anh ta ngày nhớ đêm mong, người của cả đội xe đều biết, đó là người con gái mà đội trưởng đang cố sức theo đuổi, không ai được động vào.

Lâm Mộng Vân vừa cười vừa bước sang: "Dương Tuấn Thiên anh giỏi lắm, dám lén tập kĩ thuật lái xe sau lưng tôi, hư lắm đấy nhé."

Dương Tuấn Thiên và Điền Kê nhìn nhau một cái, ngớ cả ra.

Chuyện này chỉ có hai người họ biết, Lâm Mộng Vân có được tin tức từ đâu thế?

Không lẽ lúc họ nói chuyện đã bị Lâm Mộng Vân nghe thấy?

Không thể nào.

Bọn họ nói chuyện với âm lượng rất nhỏ, Lâm Mộng Vân lại ngồi trong xe, trừ phi cô ta có thuận phong nhĩ, nếu không không thể nào nghe thấy được.

Lâm Mộng Vân bước tới, chất vấn: "Kỹ thuật điêu luyện thế sao không nói cho tôi sớm hơn hả?"

Dương Tuấn Thiên cười khì, khẽ nói: "Thật ra, kĩ thuật này của tôi vẫn chưa tập thành thục lắm vậy nên không có nói cho cô biết.

Hơn nữa đây là bí mật kinh doanh đấy, tôi tính đợi tới lúc thi đấu mới dùng, để đối thủ trở tay không kịp!"

"Vẫn chưa tập xong đàng hoàng à?"

Lâm Mộng Vân hơi bất ngờ, lúc nãy nhìn thấy đường rẽ di chuyển trên cao tốc đã khá hoàn hảo, sao lại chưa tập xong?

Chẳng lẽ còn có nơi cần hoàn thiện hơn?

Lâm Mộng Vân cũng không nghĩ gì nhiều, tiện miệng nói: "Thế anh cố lên, tập xong sớm rồi giúp đội xe giành thắng lợi lớn ở cuộc đua địa hình núi sắp tới."

Dương Tuấn Thiên gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề!"

Vừa quay người đi, Lâm Mộng Vân nhìn thấy một gương mặt xa lạ trong đám người.

"Anh ta là ai?"

"Anh ta à? Ha ha, là tay đua mới ký của ông Lâm.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio