Sau khi đưa Tô Nhàn về nhà, Giang Sách nhanh chóng ăn vội miếng cơm rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh dậy sớm rời khỏi nhà, chạy thẳng đến tiệm cơm Uyên ương nằm ở số đường Gia Uy.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng ông chủ tiệm niềm nở hỏi: "Muốn ăn gì đấy?"
"Chú Trình, là tôi."
"Đại thiếu gia?"
Cửa tiệm này là cửa hàng do Trình Hải mở ra sau khi rời khỏi Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, một ông già như Trình Hải cũng không có tay nghề nào khác, chỉ dựa vào tài nấu ăn ngon của mình, ông bèn đem vốn liếng dành dụm được trong nhiều năm qua mở một quán ăn nho nhỏ.
Quán mở cửa khai chương cũng chưa quá ba ngày.
Trình Hải lập tức sắp xếp cho Giang Sách ngồi xuống, dọn một ít rau trộn cùng một ít rượu ngon lên.
Ông rót cho Giang Sách một ly.
"Đại thiếu gia, hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới thăm tôi vậy?"
Giang Sách nhìn quanh: "Chú Trình, cửa hàng của chú làm ăn cũng rất được nha."
"Cũng không tệ, vừa đủ kiếm miếng ăn qua ngày."
Giang Sách nhấp một ngụm rượu, đặt chén xuống, rất nghiêm túc nói: "Chú Trình, với năng lực của chú mà ở đây mở một quán cơm như vậy, đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Trình Hải nở nụ cười: "Tôi già rồi, không muốn ở trong thương trường lăn lộn nữa, mệt mỏi lắm."
"Thế nhưng, Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng không thể làm được gì nếu không có chú."
Trình Hải thở dài: "Bây giờ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng thuộc về Hà Diệu Long, tôi đã bị sa thải.
Còn nói gì đến việc không có tôi thì không làm được gì cơ chứ?"
Giang Sách nghiêm túc nói ra: "Hôm nay tôi đến gặp chú chính là để nói về điều này.
Tôi dự định đưa Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng mua trở về tay, một lần nữa bắt đầu hoạt động trở lại.
Nhưng suy cho cùng, tôi đối với việc quản lý và phát triển công ty làm không được tốt lắm, do đó tôi cần một người đáng tin cậy để giúp đỡ mình trong việc này.
Chú Trình, trong lĩnh vực này tài năng của chú là đứng đầu và là người tôi tin tưởng nhất.
Tôi mong chú có thể quay lại giúp đỡ tôi một tay."
Trình Hải vội xua tay: "Tôi già rồi không muốn làm nữa.
Hơn nữa, Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng làm sao lấy lại được? Nó chính là được dùng để thế chấp cho khoản nợ lớn hơn ba mươi vạn mà.
Với lại lùi một bước mà nói, cho dù Hà Diệu Long cùng Doanh nghiệp Thiên Đỉnh không cần Tẩm Mộng, muốn bán nó đi, chắc chắn cũng sẽ không bán nó cho cậu đâu.”
Giang Sách bỏ một hạt đậu phộng vào miệng nhai nhai.
"Đừng lo lắng, tôi đương nhiên có cách của mình."
"Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng là do một tay ba tôi tạo ra, đó là công sức của ông ấy, cũng là do em trai tôi dành hết tâm sức và tình cảm ở trong đó.
Nó vốn thuộc về nhà họ Giang của chúng tôi, vì vậy tôi sẽ không bao giờ cho phép công ty nhà mình bị người khác chiếm lấy."
"Tôi nói những lời này ở đây hôm nay, chắc chắn trong vòng một tháng, tôi sẽ lấy lại Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng về!"
Trình Hải nhìn vào mắt Giang Sách, liền biết rõ đây không phải là đang nói đùa.
"Đại thiếu gia, cuối cùng cậu đã thay đổi rồi, càng trở nên mạnh dạn quyết đoán và hơn."
"Cái này rất tốt."
Trình Hải uống một hớp: "Vậy tôi cũng hứa với cậu, chỉ cần cậu có thể lấy lại Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, một lão già như tôi bất cứ lúc nào cũng có thể xuống núi giúp cậu một tay!"
"Chú Trình, có những lời này của chú là tôi yên tâm rồi."
Hai người rót đầy ly rượu, nâng cốc và cùng nhau uống cạn.
Đúng lúc này một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp nhăn nhó đi vào: "Lão Trình, lại đây."
Trình Hải nhìn người mới tiến vào liền nhanh chóng đứng dậy đi tới.
"Chị Hoa, có chuyện gì vậy?"
Chị Hoa này mới ngoài ba mươi tuổi, căn cứ vào tuổi tác cũng không thể là chị của Trình Hải nhưng mọi người trong vùng này đều gọi chị ta như vậy, cho nên Trình Hải cũng gọi chị ta một tiếng chị Hoa.
Chị Hoa tuy tuổi tác hơi lớn một chút nhưng dáng người rất đẹp, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập thì mập, đúng là dáng người nóng bỏng khiến đàn ông vừa nhìn liền chảy nước miếng.
Ngoài ra quanh năm chị ta còn để ý chăm sóc da rất tốt, dù đã ngoài ba mươi nhưng trông chị ta vẫn trẻ trung như gái đôi mươi.
Chị Hoa tùy ý di chuyển một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống, lấy ra một tờ hóa đơn, vừa nhìn qua vừa nói: "Hình như là tháng này ông vẫn chưa trả tiền nhà cho tôi?"
Trình Hải mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Tiệm nhỏ của tôi mới vừa khai trương, đến tháng sau mới bắt đầu đóng tiền."
Chị Hoa khẽ nhíu mày: "Tháng sau? Ha ha, vậy thì cửa tiệm này của ông cũng để tháng sau khai trương nhé, hiện tại tôi sẽ đóng cửa nó ngay bây giờ."
"Đừng như vậy chứ, Chị Hoa có chuyện gì từ từ nói, cũng đừng đóng cửa hàng của tôi.
Không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao? Tôi sẽ đưa.
Chị muốn bao nhiêu?"
Chị Hoa xem qua hóa đơn và nói: "Ban đầu tiền một tháng là sáu ngàn tệ nhưng tháng này ông cũng vừa mới mở cửa tiệm nên tôi sẽ giảm giá % cho ông, đưa tôi bốn ngàn tám trăm tệ đi."
"Chị Hoa, tháng này cũng còn không đến năm ngày, có phải là đã lấy hơi nhiều quá rồi không?"
"Làm sao, ông còn muốn mặc cả với tôi?"
"Không, tôi nào dám."
Trình Hải lập tức đi tới quầy lấy tiền đưa cho chị Hoa, không dám nhiều lời nói nhảm cùng chị ta, một màn này bị Giang Sách nhìn vào trong mắt.
Giang Sách không nói gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt uống rượu, ăn rau trộn.
Chị Hoa cất tiền đi, sau đó mở sổ sách ra nhìn nhìn, lại nói: "Còn một điều nữa muốn nói với ông.
Cuộc sống mấy ngày nay không bình yên lắm, việc quản lý của chúng tôi cũng rất phiền phức.
Giá nhân công tăng cao, nên chúng tôi phải tính thêm một ít phí quản lý.
"
"Chi phí quản lý được chia thành hai phần.
Phần thứ nhất là chi phí cố định hàng tháng là ba ngàn hai trăm tệ, phần thứ hai là hàng tháng mỗi cửa hàng sẽ trích ra hai mươi phần trăm doanh thu của tiệm mình đem nộp lên."
"Ông biết đấy, cửa hàng càng lớn thì việc quản lý càng rắc rối và những nơi cần phải để ý chăm sóc càng nhiều hơn, vì vậy việc tính thêm tiền là việc chúng tôi buộc phải làm."
"Đây cũng là một loại đốc thúc phía sau đối với ông.
Một khi ông cho đi càng nhiều thì chứng tỏ ông buôn bán kiếm được càng nhiều."
Trình Hải sắc mặt tái nhợt.
Đang nói đùa gì vậy? Hàng tháng tiền thuê nhà đã mất sáu ngàn tệ, lại thêm ba ngàn hai trăm tệ tiền chi phí, rồi lại phải trích ra hai mươi phần trăm doanh thu.
Vậy cái tiệm cơm nhỏ bé này của ông hàng tháng còn kiếm được bao nhiêu đây?
"Chị Hoa, cửa hàng của tôi mới mở, kinh doanh không tốt lắm, chị thu như vậy là quá cao rồi, chị xem có thể giảm xuống một chút được không?"
Chị Hoa lạnh lùng nhìn ông: "Lão Trình, ông đừng mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Ông có biết khi mở cửa hàng ở đây chúng tôi phải giúp ông gánh bao nhiêu chi phí quản lý không? Chúng tôi nuôi bao nhiêu người như vậy cũng không cần phải ăn uống gì à?"
"Tôi biết tôi biết, chỉ là thật sự quá nhiều."
"Ông còn dám ép tôi sao? Còn muốn mở tiệm nữa không?"
"Có, có."
"Muốn mở thì ông nên thành thật một chút cho tôi! Hôm nay tôi trước tiên sẽ thu trước ba ngàn hai trăm tệ tiền chi phí.
Còn về hai mươi phần trăm doanh thu, đúng hẹn vào tháng sau tôi sẽ đến thu."
Trình Hải cúi đầu, tức giận đến mức toàn thân phát run nhưng không dám nói thêm một lời vô nghĩa cùng chị ta.
"Còn không đi nhanh lên?"
Trình Hải thở dài, quay đầu đi về phía quầy.
Mới đi được nửa đường, Giang Sách đã vươn tay kéo ông ngồi xuống bên cạnh: "Chú Trình, chúng ta đang uống rượu rất tốt, sao chú lại đột ngột rời đi? Nào tôi uống thêm một ly với chú."
Trình Hải vẻ mặt buồn bực: "Không được, tôi còn có chuyện khác."
"Không được, chú nhất định phải uống cùng tôi."
Giang Sách kéo Trình Hải không cho đi, đương nhiên Trình Hải có thể nhìn ra được anh muốn làm gì, nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, chuyện này cậu cũng đừng xen vào làm gì.
Người phụ nữ này không dễ trêu chọc, tôi nhịn một chút là đượct rồi, cậu đừng tự tìm rắc rối cho mình nữa.
"
Giang Sách cười lạnh.
"Có một số việc tôi nhìn không thấy chỉ đành phải bỏ qua."
"Nhưng một khi tôi đã bắt gặp, vậy thì tôi nhất định phải quản."
"Chú Trình, nghe lời tôi, ngồi xuống ăn uống đi.
Hôm nay chị ta một xu cũng đừng hòng mang được ra khỏi nơi này!.