Trong phòng, Đinh Mộng Nghiên tức giận nằm lì ở trên giường.
Giang Sách cười cười đi tới: "Sao phải tức giận đến như vậy? Thật ra đây cũng không phải chuyện lớn gì.”
Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn anh một cái: "Em như vậy còn không phải là vì anh? Chẳng lẽ anh hy vọng em đi hẹn hò cùng với cái tên Tiểu Mạnh kia?”
Giang Sách ngồi xuống nói: "Không hy vọng, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em tức giận với ba, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của em.”
“Hừ, ông ấy cũng chỉ biết mỗi lợi ích của chính mình, trước nay đều không chịu suy nghĩ vì em.”
Đang nói Đinh Mộng Nghiên bỗng nhiên ôm lấy bả vai, đau đớn kêu lên một tiếng: "A”
“Làm sao vậy?”
“Không biết, bả vai của em đau quá.”
Giang Sách vươn tay đặt lên vai cởi bỏ một chút quần áo cho cô làm lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà.
“Gần đây có phải em làm việc quá nhiều, mệt nhọc quá độ, cơ bắp không được thả lỏng cho nên mới cảm thấy nhức mỏi không.”
“Để anh giúp em mát xa một chút giúp máu lưu thông, rất nhanh sẽ không đau nữa đâu.”
Đinh Mộng Nghiên do dự một chút, kỳ thật từ trước đến nay cô chưa bao giờ để cho bất kỳ một người đàn ông nào chạm vào mình, đến bây giờ cô vẫn còn là một xử nữ.
Cho nên cô đối với người khác phái rất là mẫn cảm.
Tuy nhiên Giang Sách dù sao cũng là chồng của cô, hơn nữa trong lòng cô kỳ thật cũng không hề bài xích anh, cho nên cũng không cự tuyệt nữa.
Giang Sách đặt hai tay trên vai cô, dùng sức thật mạnh ấn xuống, đau đến mức Đinh Mộng Nghiên lại kêu một tiếng.
“Anh nhẹ tay một chút!”
Giang Sách cười: "Cái này cũng không thể nhẹ được rồi, nếu không dùng sức có ấn thế nào đi chăng nữa cũng như không.
Cố gắng chịu đựng một chút.
Anh mát xa toàn thân cho em một lần sẽ khiến em thư thái thoải mái ngay thôi.”
“Toàn thân?”
Trong nháy mắt toàn bộ gương mặt của Đinh Mộng Nghiên đều đỏ cả lên, trong đầu cô dần hiện ra rất nhiều hình ảnh kiều mị.
Cũng không biết vì sao, cô thế nhưng lại có chút chờ mong.
“A”
“Đau, đau quá, anh nhẹ nhẹ chút!”
“Đừng đụng nơi đó nữa, a, em chịu không nổi, a.”
Trong quá trình Giang Sách mát xa cho cô, Đinh Mộng Nghiên đau phát ra một tiếng lại một tiếng kêu đau đớn, xuyên qua cửa phòng, truyền tới phòng khách.
Ngoài phòng khách.
Tô Cẩm cùng Đinh Khải Sơn nghe được tiếng kêu của cô, sắc mặt đều thay đổi.
Tô Cẩm ho khan một tiếng: "Con bé Mộng Nghiên này cũng thật là, thật không có chút thẹn thùng gì cả, con gái con đứa ở nhà mà kêu lớn tiếng như vậy.”
Đinh Khải Sơn trợn trắng mắt liếc bà một cái: "Này có là cái gì? Hiện tại đã là xã hội hiện đại rồi, chú trọng chính là phô trương cá tính, cởi mở hoạt bát.
Về chuyện này tôi đối với bà cũng có chút không vừa ý đó.
Mỗi lần chúng ta làm chuyện đó, bà đều ngượng ngùng, không dám la hét, chán lắm.”
Tô Cẩm vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Này, cái lão già không đứng đắn này nói xằng nói bậy cái gì đấy?”
Bà vừa nói vừa đánh vào người Đinh Khải Sơn.
Hai người cũng bất tri bất giác ôm chặt lấy nhau, sắc mặt Tô Cẩm cũng h ửng hồng.
Mà đúng vào lúc này, trung tâm thành phố Giang Nam, một khu văn phòng làm việc phồn hoa sầm uất.
Toà nhà cao tầng của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, tầng thứ , văn phòng chủ tịch, có ba người đàn ông đang ngồi ở bên trong.
Trong đó có hai người đúng là Hà Diệu Long chủ tịch hiện giờ của công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, cùng với cháu trai Hà Gia Minh của anh ta, mà người đàn ông còn lại chính là Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Mà lúc này Hà Diệu Long, Hà Gia Minh đều cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
Tôn Vĩnh Trinh một tay kẹp chặt điếu thuốc, một tay lật xem tư liệu, ngữ khí không vui nói: “Hà Diệu Long, anh giỏi lắm.
Tôi hao tổn hết tâm cơ mới đem được Khoa học công nghệ Tẩm Mộng thu vào trong tay, đem nó giao cho anh xử lý, kết quả mới một tháng anh đã thua lỗ hơn năm ngàn tệ?”
Hà Diệu Long nuốt nuốt nước miếng, cũng không dám ho he một tiếng.
Tôn Vĩnh Trinh tiếp tục nói: “Còn có, một tuần trước anh thế nhưng mang theo toàn bộ tinh anh của công ty đi cúng tế cho vong hồn của Giang Mạch, ở trước mộ quỳ suốt một đêm.
Chuyện này là sao? Anh làm cho những nhân tài của công ty tức giận bỏ đi hết rồi!”
Hà Diệu Long vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ tịch Tôn, chuyện này thật sự không phải do tôi, đều là chuyện tốt mà Giang Sách đã làm.
Anh ta quá giỏi, chúng tôi đánh không lại anh ta, Chủ tịch Tôn, ngài giúp tôi với.”
“Tôi nhổ vào!” Tôn Vĩnh Trinh mắng: “Anh đúng là đồ phế vật, mắt tôi bị mù mới có thể đem công ty khoa học công nghệ Tẩm Mộng giao cho loại người rác rưởi như anh quản lý.”
Dừng một chút, hắn ta hỏi: “Người tên Giang Sách mà anh nói có thân phận gì?”
Hà Diệu Long vội đáp: “Tôi đã điều tra rồi, anh ta là anh trai của Giang Mạch, đi lính ở Tây Cảnh năm năm, không có công tích gì, đến bây giờ còn ở nhờ vào gia đình nhà vợ.”
“Một tên phế vật như vậy anh cũng không trị được à?”
“Không phải, dù sao Giang Sách này cũng là một quân nhân rất giỏi đánh đấm.
Hơn nữa tôi nghe nói anh ta còn từng cứu được một vị đại tướng, lần trước chúng tôi bị ép phải đi đến quỳ trước mộ Giang Mạch, chính là bị vị tướng kia cho người đến hù dọa.”
Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh một tiếng: "Giang Sách này dám cả gan đứng chắn trước mặt khoa học công nghệ Tẩm Mộng chính là không cho chúng ta kiếm tiền, nhất định phải diệt trừ ngay lập tức.”
Hà Diệu Long hỏi: “Chủ tịch Tôn, ý của ngài là tìm người giết chết anh ta?”
“Anh biến đi!”
Tôn Vĩnh Trinh tức giận nói: “Hiện tại là xã hội Pháp quyền rồi, chúng ta là những công dân hợp pháp, giết giết giết, giết cái đầu anh ấy? Đầu óc anh không để dùng mà để làm cảnh à, không nghĩ ra được một cách gì đáng tin cậy hơn sao?”
“Nhưng Giang Sách dù sao cũng từng đi lính ở Tây Cảnh, tuy rằng không quyền không thế, nhưng thân phận vẫn còn ở đó.
Anh ta đại diện cho Tây Cảnh.
Hiện tại người phụ trách khu vực Giang Nam lại là người đến từ Tây Cảnh, anh tìm người đi giết anh ta, đây không phải là muốn đối nghịch cùng người tổng phụ trách ở đây hay sao?”
Tôn Vĩnh Trinh rít một hơi thuốc lá: "Hà Diệu Long, anh theo tôi nhiều năm như vậy, sao một chút tiến bộ cũng đều không có thế.
Có việc gì cũng chỉ biết dùng đến nắm đấm để giải quyết, càng nhìn càng tức”
Hà Diệu Long không dám nói tiếp nữa, cúi đầu không im lặng.
Đúng lúc này, thư ký đi vào thông báo: “Chủ tịch Tôn, tổng giám đốc Tây Môn đã trở lại.”
Vừa nghe lời này, Tôn Vĩnh Trinh mặt mày hớn hở, nói: “Mau, đưa tổng giám đốc Tây Môn tới gặp tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Một lát sau cửa văn phòng được đẩy ra, thư ký dẫn theo một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông này cao khoảng m, dáng người thon dài, mặc vest chỉnh chu, trên mắt đeo một cặp kính đen dày cộp, cả người trông có vẻ sạch sẽ sảng khoái
Người này đúng là Tây Môn Tuấn.
“Chủ tịch Tôn, anh tìm tôi?”
“Ừ.” Tôn Vĩnh Trinh chỉ chỉ Hà Diệu Long, Hà Gia Minh: "Trong thời gian cậu không có ở đây, hai tên phế vật này đem khoa học công nghệ Tẩm Mộng của tôi làm cho sắp bị phá sản rồi.
Bị một tên lính nghèo làm cho bó tay không biện pháp xử lý nổi.
Tây Môn, cậu nghĩ giúp tôi cách gì đó đem cái tên Giang Sách này giải quyết dứt điểm cho tôi."
“Đúng rồi, phải dùng biện pháp gì hợp lý hợp pháp một chút, đừng giống như hai tên ngốc này chỉ biết mỗi đánh đánh giết giết.”
Tây Môn Tuấn hơi mỉm cười, hỏi: “Giang Sách này, là anh trai của nguyên chủ tịch đã chết Giang Mạch à?”
“Không sai.”
“Vậy tôi biết rồi.” Tây Môn Tuấn đẩy đẩy mắt kính, tự tin nói: “Cho tôi thời gian năm ngày, tôi nhất định sẽ cho ngài một cái kết quả thật vừa lòng.”
Tôn Vĩnh Trinh kinh ngạc hỏi: “Cậu có biện pháp rồi à?”
“Đương nhiên.”
“Biện pháp gì?”
“Nói ra bây giờ sẽ không còn gì thú vị cả” Khóe miệng Tây Môn Tuấn hơi nhếch lên một chút: "Chẳng qua tôi có thể bật mí một chút, ngày trước Giang Mạch bị chết như thế nào, thì bây giờ tôi cũng sẽ làm cho Giang Sách chết như thế ấy!”.