Cảnh tượng một lần nữa lại lâm vào tình huống khó xử.
Diêm Quan Vũ và thư ký ngây ra như phỗng, miệng há to, nhìn Giang Sách ngồi ở chỗ đó, nửa ngày trời không thốt lên lời.
Những thứ đã chuẩn bị từ trước đó, giờ biến mất sạch sẽ, không còn chút tăm hơi.
Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông lôi thôi lếch thếch như vậy lại chính là người tổng phụ trách của toàn khu Giang Nam cơ chứ?
Bất kể là tuổi tác hay hình tượng, chúng đều khác xa tưởng tượng trong đầu Diêm Quan Vũ đến cả ngàn dặm.
Anh ta thậm chí còn bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.
Nếu như là người khác nói với anh ta, chàng trai đang ngồi kia là người tổng phụ trách của toàn khi Giang Nam, anh ta tuyệt đối sẽ không tin, nhưng những lời này lại phát ra từ chính miệng của Mộc Dương Nhất, kết hợp với những biểu hiện dọc theo đường đi của Giang Sách thì anh ta đã thông suốt, về cơ bản việc Giang Sách là tổng phụ trách không có gì phải bàn cãi.
Chỉ là...!
Thực sự chuyện này khiến người ta rất khó tin!
Giang Sách cũng biết điều đó, cho nên lúng túng sờ mũi một cái, cố ý tìm chuyển chủ đề: “Phó cục trưởng Diêm, không phải anh nói có chuyện muốn tìm tôi sao?”
“À, đúng đúng đúng.”
Diêm Quan Vũ lúc này mới nhớ tới mục đích lần này mình đến đây, mặc kệ hình tượng của đối phương trong thực tế và tưởng tượng của mình khác nhau như thế nào, dù sao người tổng phụ trách này cũng không phải là giả, cứ nộp phương án lên trước đã rồi mọi chuyện tính sau.
Anh ta cẩn thận lấy xấp kế hoạch mà bản thân đã chuẩn bị từ trong túi ra, hai tay cung kính đẩy về phía trước mặt Giang Sách.
Giang Sách dùng một tờ khăn giấy lau hai bàn tay sạch sẽ rồi mới mở bản kế hoạch kia ra xem.
Sau khi mở ra và đọc kĩ...!
Trong lòng Diêm Quan Vũ buồn bã không nguôi, trái tim anh ta mách bảo rằng, phương án lần này anh ta đưa lên lại không có kết quả gì rồi.
Trước tiên không nói đến kế hoạch này tốn bao nhiêu tiền bạc, thời gian và công sức, ngược lại còn không thu được chút lợi ích thiết thực nào, hơn nữa lúc ở chỗ cầu thang vừa rồi, bọn họ còn lỡ miệng mắng nhiếc Giang Sách, riêng chuyện đó thôi cũng khiến bọn họ hứng đủ rồi.
Ngày hôm nay bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi tòa cao ốc này đã phải thắp nhang lạy các cụ phù hộ rồi, còn muốn bản kế hoạch của mình được thông qua?
Đúng là mơ mộng hão huyền!
Đáy lòng Diêm Quan Vũ nổi lên sự hối hận chưa từng có, trước khi tới đây là anh ta đã không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận rồi lại phải cẩn thận thêm thêm nữa, nhân viên trong tòa cao ốc này không có người nào đơn giản, không thể đắc tội.
Kết quả thì sao, anh ta trực tiếp đắc tội với người tổng phụ trách rồi!
Mọi thứ coi như chấm dứt.
Diêm Quan Vũ đứng đó không ngừng thở dài.
Giang Sách ngồi ở trên ghế làm việc, lật giở xem xét từng trang trong bản kế hoạch mà Diêm Quan Vũ đưa thật kĩ càng, khoảng nửa giờ sau, khi đã xét duyệt xong, Giang Sách với khuôn mặt vô cùng hài lòng đặt bản kế hoạch xuống.
Anh rất vui vẻ nhìn Diêm Quan Vũ, nói: “Tốt lắm, Diêm Quan Vũ, phương án mà cậu đưa lên quả thực là một phương án vô cùng tuyệt vời, hướng tới lợi ích và sự phát triển của người dân! Tôi cảm thấy may mắn khi có cậu xuất hiện ở trong công ty!”
Diêm Quan Vũ nghe vậy nhưng cũng không lấy làm quá khích, anh ta biết, những lời có cánh này chẳng qua chỉ là một lí do thoái thác trá hình mà thôi.
Anh ta có thể đoán trước được nội dung phía sau những lời này.
Kiểu gì lý do từ chối cũng là: “Thế nhưng trước mắt nhân lực cũng như tài chính của công ty chúng ta còn chưa đủ mạnh mẽ, phương án này quả thực rất tốt, nhưng để đưa vào thực tiễn sợ rằng sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Giang Sách tiếp tục nói: “Phương án này vô cùng tốt, tôi thấy cho triển khai càng sớm càng có thể nhân rộng lợi ích của nó.
Tôi sẽ phê duyệt kinh phí cho cậu ngay lập tức, cũng sẽ sắp xếp người đồng hành giúp cậu, Diêm Quan Vũ, tôi cho cậu thời gian nửa tháng, nhất định phải thực hiện được triệt để kế hoạch này.”
Diêm Quan Vũ ngây ngẩn cả người, anh ta thật sự không ngờ tới việc Giang Sách sẽ không từ chối anh ta.
Thậm chí chẳng những Giang Sách không cự tuyệt, mà còn lập tức phê duyệt kinh phí đầu tư cho anh ta.
Anh ta quả thực có cảm giác như mình đang ở trong giấc mơ.
“Chuyện này...”
“Hửm? Sao tôi thấy cậu có vẻ không được hài lòng cho lắm, là thời gian tôi cho cậu quá ít hay sao?”
“Không phải, không phải, không phải.” Diêm Quan Vũ kích động nói: “Không phải là tôi không hài lòng, mà tôi chỉ bất ngờ vì tổng phụ trách đã vui vẻ thông qua kế hoạch của tôi mà thôi, tôi thật sự có hơi bất ngờ.”
“Phương án tốt như vậy, tại sao lại không thông qua?”
Diễm Quan Vũ gãi đầu một cái, “Bởi vì vừa rồi tôi đã làm ra hành động không được tôn trọng anh cho lắm, tôi sợ anh...”
“Sợ tôi dùng việc công để trả thù tư?”
“Không phải, tôi không dám nghĩ như vậy.”
Giang Sách vừa cười vừa nói: “Phương án cậu đưa ra vô cùng hoàn chỉnh, mục đích cũng là vì nước vì dân mà làm chuyện tốt, nếu như tôi chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia mà không phê duyệt bản kế hoạch này của cậu, vậy chẳng phải tôi sẽ tự biến mình trở thành một tên khốn nạn rồi hay sao?”
Diêm Quan Vũ nở nụ cười, anh ta không nghĩ người tổng phụ trách này lại có khiếu khôi hài đến vậy.
Giang Sách tiếp tục nói: “Hơn nữa với bộ dáng này của tôi, phải nói là người gặp người ghét, nếu như cậu đối xử bình thường tôi mới cảm thấy kỳ lạ.
Được rồi, tôi cũng nên đi tắm rửa thay quần áo, xua đuổi hơi thở khó chịu trên người đi thôi.
Chuyện của cậu tôi sẽ bảo Mộc Dương Nhất tham gia hỗ trợ.”
“Cảm ơn tổng phụ trách!”
Lúc Mộc Dương Nhất chuẩn bị dẫn theo Diêm Quan Vũ và thư ký rời đi, Giang Sách mới chợt nhớ ra một chuyện.
“Đợi chút đã.”
“Tổng phụ trách, anh còn có việc gì muốn phân phó hay sao?”
Giang Sách suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nữa có một công ty giải trí sẽ được khánh thành, có hứng thú theo tôi tới đó không?”
Diêm Quan Vũ vui vẻ đáp: “Tất nhiên tôi đồng ý.”
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với anh, đi làm việc trước đi.”
“Được.”
Tiễn Diêm Quan Vũ và thư ký của anh ta đi, Giang Sách vội vàng đứng dậy khóa cửa lại, sau đó cởi hết quần áo bốc mùi của mình ra, đi vào phòng vệ sinh cá nhân để rửa sạch sẽ một phen.
“Phải nhanh chóng đi tắm rửa thôi, cái mùi này thật sự quá khó chịu.”
“Thảo nào Diêm Quan Vũ lại đứng tránh rất xa, mà mùi này cũng thật biết trêu ngươi, càng để lại càng nồng.”
...!
Buổi trưa ngày hôm sau.
Giang Sách dưới sự hướng dẫn của Trình Đan Đình đi tới số đường Nguyên Bắc.
Vốn dĩ ban đầu, nơi đây là một vùng hoang tàn, lộn xộn và đổ nát.
Vậy mà lúc này, một công ty giải trí mới tinh đã được khánh thành trên đó!
Giang Sách đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để trả chi phí thiết kế cũng như thi công công trình này, cả quá trình có sự giúp đỡ của Trình Đan Đình, cuối cùng thì thành quả cải tạo cũng bày ra trước mắt!
Trước đây, Công ty giải trí Ức Mạch chỉ dừng lại trên những trang giấy.
Ngày hôm nay cũng có kết quả ở ngoài đời thực.
“Đến đây đi, tôi giới thiệu kỹ với anh một chút.” Trình Đan Đình dẫn Giang Sách đi tham quan.
Toàn bộ công ty giải trí được chia thành bốn phần chính, đó là: khu văn phòng, khu điện ảnh và truyền hình, khu đào tạo nghệ sĩ, khu phục vụ ăn uống và nhu cầu nghỉ ngơi.
Khu văn phòng: Đúng như tên gọi, đây là nơi diễn ra tất cả các hoạt động trọng yếu, mang tính chất đầu não của công ty.
Trong tương lai, nhân viên sẽ làm việc tại đây, những việc như tiếp khách hàng, họp bàn và ký hợp đồng cũng sẽ được diễn ra trong khuôn khổ khu vực này.
Khu điện ảnh và truyền hình: Ở đây có một địa điểm quay phim nhỏ, đồng thời có kho chứa dữ liệu phim ảnh vô cùng đồ sộ, nơi đây cũng được dành để trưng bày đạo cụ dùng trong quá trình quay phim, thậm chí cả xe của công ty cũng được đậu tại đây.
Khu đào tạo nghệ sĩ: Tất cả các nghệ sĩ của Công ty giải trí Ức Mạch sẽ được đào tạo tại đây, chúng ta sẽ đầu tư dàn giáo viên chuyên nghiệp tiến hành tập luyện thể hình, vũ đạo và thanh nhạc cho các nghệ sĩ, và các khóa đào tạo diễn xuất cũng sẽ được đưa vào hệ thống để vận hành.
Đồng thời công ty sẽ tạo ra các tác phẩm riêng, các lộ trình phát triển riêng, phù hợp với từng nghệ sĩ.
Phần cuối cùng là khu phục vụ ăn uống và nhu cầu nghỉ ngơi.
Trình Đan Đình luôn tin rằng sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi là quan trọng nhất, muốn các nhân viên luôn tràn đầy sức sống thì mỗi ngày họ đều phải được thoải mái, khu vực này có thể đáp ứng hầu hết các nhu cầu.
Toàn bộ Công ty giải trí Ức Mạch có tổng diện tích khoảng ha.
Có thể nói với những điều kiện này, công ty đang dẫn đầu.
Sau khi xem qua tất cả mọi thứ, Giang Sách rất vui và cảm thấy tràn đầy cảm giác thành tựu.
Số tiền đã bỏ ra, chỉ có một từ để diễn tả: Giá trị!!!
Giang Sách vô cùng hài lòng nói: "Đan Đình, quyết định để vị trí chủ tịch công ty giải trí Ức Mạch cho cô quả thực là một quyết định chính xác của tôi."
Trình Đan Đình tự hào nói: "Đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi, hãy chờ xem, tôi sẽ giúp anh vươn lên nắm quyền toàn bộ ngành giải trí của Giang Nam, tất cả đều sẽ bị đánh bại!".