Tuy rằng Mộc Kiệt đã hứa sẽ chiếu cố tốt cho Lãnh Thanh Nghiên, nhưng mà kỳ thật hắn cũng không coi trọng lời của Thương Diễm Túc lắm, cũng chỉ nghĩ đó là những lời nói đùa của trẻ con, cho nên Lãnh Thanh Nghiên vẫn ở trong đám người để lựa chọn ám vệ đó, chỉ là tạm thời, Mộc gia tha cho Lãnh Thanh Nghiên một mạng.
Như vậy tính ra, Thương Diễm Túc giống như đã gián tiếp cứu Lãnh Thanh Nghiên một mạng, chỉ là nàng không hề biết mà thôi.
Cuộc sống huyết tinh giết chóc vẫn luôn luôn tiếp tục, Lãnh Thanh Nghiên dùng tư duy suy nghĩ của một người trưởng thành sinh sống trong cuộc giết chóc giữa đám nhỏ, mặc dù cuộc sống trước đây của nàng cũng tràn ngập giết chóc, chỉ là không máu chảy đầm đìa giống như hiện tại mà thôi.
Điều này trong lòng nàng từ trước tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, trong quá trình sống tại đây, nàng chứng kiến vài đứa nhỏ tuổi giống như nàng, bởi vì không thể thừa nhận sự sợ hãi thấu xương kia mà tinh thần trở nên thất thường.
Đối với chuyện đó, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mỗi ngày hoặc là huấn luyện sinh tử, hoặc là quay về cái sân hẻo lánh của nàng kia mà im lặng chờ đợi.
Thoắt cái bốn năm đã qua, nàng cứ ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn, ngày ngày, nàng vẫn luôn im lặng như cũ ở trong căn phòng nhỏ của mình, im lặng nghĩ về mọi chuyện của mình, sau đó vị đại tiểu thư của Mộc gia, cái người mà so với nàng cũng chỉ lớn hơn một tháng tuổi – Mộc Thiên Dao hùng hổ tiến vào.
“Dã nha đầu, ngươi lăn ra đây cho bổn tiểu thư!”
Từ trước cho tới bây giờ, Lãnh Thanh Nghiên vẫn không có tên, nhưng mà ở trong đội ám vệ nàng lại có bài danh, hơn nữa từ trước cho tới giờ vẫn dùng trực tiếp bài danh của nàng thay thế tên, thứ hạng của nàng là mười chín, Thập Cửu.Bài danh: xếp hạng, thứ hạng.
Đối với tiếng quát của Mộc Thiên Dao, Lãnh Thanh Nghiên ngay cả mí mắt cũng đều không có động một chút, vốn dĩ khi nàng ba tuổi, nàng phải đi làm nha hoàn của Mộc Thiên Dao rồi, chỉ là khi Mộc Thiên Dao thấy mặt nàng, cho dù có nói gì cũng không cần nàng nữa, bởi vì hai người bọn họ, bộ dạng rất giống nhau, ít nhất có bảy phần giống nhau.
Mộc Thiên Dao nhíu mày hung tợn nhìn Lãnh Thanh Nghiên, hôm nay, nàng lại nghe được tin đồn khiến nàng chán ghét, mấy tên cẩu nô tài chết tiệt kia lại dám đem dã nha đầu này so sánh với nàng rồi còn nói nàng ta còn xinh đẹp hơn cả mình, nàng không thể dễ dàng cho qua như vậy! Lao tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên một tay kéo nàng từ trên ghế xuống, nheo nheo mắt lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên, ngực kịch liệt phập phồng, nàng chán ghét, chán ghét gương mặt có bảy phần giống với mình này hơn nữa so với nàng lại còn xinh đẹp hơn, thực chán ghét! “Biểu tỷ”
Lãnh Thanh Nghiên nhẹ giọng gọi, bất luận ở trước mặt kẻ nào, biểu tình của nàng đều như vậy, khả năng của nàng hiện tại cũng đã lộ ra, không muốn lại gây thêm chú ý cho kẻ nào nữa.
Trong mắt Mộc Thiên Dao hiện lên sự chán ghét, hung hăng đẩy mạnh Lãnh Thanh Nghiên ra, nâng tay giáng một bạt tai lên mặt Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt lóng lánh nước, nhìn lại có vẻ cực kỳ oan ức nói: “Ta chán ghét khuôn mặt này của ngươi, về sau, tốt nhất đừng để cho ta nghe được có người nói ngươi so với ta xinh đẹp hơn!”
Lãnh Thanh Nghiên khẽ mím môi, không để ý tới đau rát trên mặt, chỉ im lặng cúi đầu.
Không cho nàng ta nghe được những lời này? Nàng làm sao có thể làm được? Miệng ở trên mặt người khác, nàng cũng không có cách nào khiến bọn họ câm miệng được a.
Một tỳ nữ trong đám tiến lên trước, ác ý liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, sau đó lại nhẹ giọng nói với Mộc Thiên Dao: “Đại tiểu thư, nếu người không thích khuôn mặt này, chỉ cần hủy đi không phải là được rồi hay sao?”
Nghe thế, Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, chỉ cần là nữ hài tử, hoặc là nói cho dù là người nào, đều đã đặc biệt để ý đến khuôn mặt của mình, nàng có thể bộ dạng không xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho kẻ huỷ mặt mình! Mà Mộc Thiên Dao nghe thấy tỳ nữ kia nói vậy, ánh mắt trở nên sáng ngời, sau đó nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong mắt tràn ngập tàn nhẫn.
Đi thong thả từng bước đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, đi vài vòng quanh người nàng, nhẹ giọng nói: “Biểu muội a, ngươi có biết biểu tỷ thích nhất cái gì không?”
Không đợi cho Lãnh Thanh Nghiên trả lời, rất nhanh nàng ta liền nói tiếp, nói: “Biểu tỷ ta thích nhất là vẽ, hay là, biểu tỳ giúp ngươi vẽ một đóa hoa lên mặt ngươi nha, ngươi nói xem được không?”
Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc không nói gì, đoản kiếm giấu trong ống tay áo, gắt gao nắm chặt.
Mà hai tỳ nữ bên cạnh Mộc Thiên Dao lại luôn miệng nói: “Đại tiểu thư ngài thật đúng là quá thông minh, chỉ sợ trên đời này đại tiểu thư là người thông minh nhất!”
“Hừ, đó là đương nhiên!”
Mộc Thiên Dao thích nhất là được nghe những lời khen tặng như vậy, sau khi nghe được tâm tình tự nhiên tốt hơn, sau đó lại đem ánh mắt đưa về trên mặt Lãnh Thanh Nghiên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, nheo mắt lại nói, “Thật sự là khó xử nha, rốt cuộc là vẽ hoa gì cho phải đây?”
Một tỳ nữ khác bước lên xum xoe nói: “Đại tiểu thư, hiện tại bên ngoài hoa sen đang nở rộ”
“Aha, được, vậy thì vẽ một đóa hoa sen lên trên mặt nàng đi”
Mộc Thiên Dao vỗ tay hoan hô, dường như vì đề nghị này mà thực sự vui mừng, sau đó vẫy tay về phía thị nữ kia, nói, “Được rồi, vậy thì nhiệm vụ này liền giao cho ngươi!”
Tỳ nữ kia trong lòng tràn đầy vui mừng, sau đó vươn tay bắt lấy Lãnh Thanh Nghiên.
Lãnh Thanh Nghiên biết, nàng căn bản là không có năng lực phản kháng, đơn giản cũng không có gì để phản kháng, không phải là ở trên mặt nhiều thêm một đóa hoa sen sao? Không có gì lớn.
Nàng tự nói với chính mình như vậy, nhưng mà khi tỳ nữ kia cầm ngân châm đâm xuống mặt nàng, không nhịn được mà trong mắt hiện lên chút sắc nhọn.
Tỳ nữ kia gặp phải ánh mắt này của Lãnh Thanh Nghiên, một đôi mắt bình tĩnh mà lạnh lùng như vậy nhìn nàng ta, làm cho nàng ta sợ hãi mà run tay, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác không dám xuống tay.
“Này, sao ngươi còn chưa động thủ hả? Bổn tiểu thư còn đang chờ xem nha, nếu ngươi đâm tốt, làm cho bổn tiểu thư cảm thấy đẹp mắt, sẽ có thưởng lớn cho ngươi!”
“Dạ… Dạ, đại tiểu thư”
Nàng ta không còn do dự, chỉ là khi đâm ngân châm xuống hơi chếch đi một chút, hình dạng của hoa sen, dường như cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Lãnh Thanh Nghiên không hề giãy dụa chút nào, cho dù là khi ngân châm đâm xuống mặt, ngoại trừ bàn tay nàng đang nắm chặt, thì không có bất kỳ biến hóa nào khác, biểu cảm trên mặt lại vẫn lãnh đạm lạnh lùng như cũ.
Mộc Thiên Dao nhíu mày nhìn Lãnh Thanh Nghiên, khó hiểu hỏi: “Sao mà ngươi cứ như cái đầu gỗ vậy? Ngay cả châm đâm vào một chút phản ứng cũng đều không có, ngươi khóc đi chứ, ta muốn nghe tiếng thét chói tai của ngươi, ngươi có nghe hay không?”
Lãnh Thanh Nghiên bình tĩnh, làm cho tỳ nữ đã khắc hoa lên mặt nàng lòng không khỏi nổi lên hốt hoảng, thậm chí là có một chút sợ hãi đem ngân châm buông xuống, có chút xúc động muốn xoay người mà chạy.
Có điều nàng cũng không thể làm như vậy, bởi vì đại tiểu thư khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng! Mộc Thiên Dao cũng đã rời đi, đối với chuyện ngày hôm nay nàng cũng vô cùng vừa lòng rồi, bởi vì nàng cảm thấy, Lãnh Thanh Nghiên trên mặt có thêm một đóa hoa, tuy rằng hoa kia khắc lên cũng thực đẹp, nhưng là lại sẽ làm cho Lãnh Thanh Nghiên trở nên khó coi hơn.
Tưởng tượng nếu trên mặt mình bị khắc một bông hoa, Mộc Thiên Dao liền cảm giác cả người lạnh lẽo, như vậy nàng lại càng cảm thấy, Lãnh Thanh Nghiên từ nay về sau sẽ không bao giờ có khả năng xinh đẹp hơn nàng, cũng sẽ không có người nào dám nói nàng ta xinh đẹp hơn so với nàng! Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở trước gương, xuyên thấu qua gương nhìn đến khuôn mặt kia, miệng vết thương máu cũng đã khô lại, ánh mắt đung đưa, trên người tản mát ra sát khí nhàn nhạt.
Chốc lát sau, nàng đưa tay lau sạch những vết máu dính trên mặt, nơi khóe mắt chỉ còn lại những lỗ kim đâm rậm rạp, mà những lỗ kim đó hợp lại thành một đóa hoa sen cực kỳ đẹp đẽ, huyết sắc hoa sen.
Xoay người, đem một quyển sách đã cũ nát ở dưới sàn nhặt lên, đây là thứ mẫu thân để lại cho nàng, mà khi nàng còn ở trong bụng mẫu thân, đã từng nghe bà nhắc qua, đây là của phụ thân để lại, cũng chính là bí tịch về công phu mà ông đã luyện.
Luyện công, bí tịch sao… Cuộc sống tiếp tục, trước sau như một, chỉ là người của Mộc gia đều biết Lãnh Thanh Nghiên bị Mộc Thiên Dao khắc hoa sen trên mặt, chỉ là lại không biết vì sao, dường như nàng vẫn xinh đẹp như cũ, bởi vì một đoá sen huyết sắc ở khoé mắt kia, lại càng khiến nàng lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng mà yêu diễm.
Điều này làm cho Mộc Thiên Dao thực bất mãn, thậm chí còn muốn trực tiếp giết Lãnh Thanh Nghiên, nhưng mà từ sau lần đó, nàng lại khó mà gặp được Lãnh Thanh Nghiên, bởi vì nàng bị đưa vào Luyện Ngục của Mộc gia, cũng không biết nàng còn có thể sống sót từ đó đi ra hay không.
Nếu có thể từ Luyện Ngục đi ra, nàng có thể được thăng cấp từ ám vệ trở thành tử sĩ, ở trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, chính là đã là con rối lại càng thêm là con rối mà thôi, nhưng nàng lại phải làm, bởi vì nàng muốn sống sót.