Editor: Lãng Nhược Y
Người bên ngoài Dược Vương trai vốn đã bị Tiểu Khả và Lưu Vân thu hút, bây giờ lại thấy bên trong Dược Vương lấp lánh ánh bạc, liền kéo nhau đến trước cửa để quan sát.
Chỉ trong chớp mắt, Dược Vương trai đã chật như nêm cối.
Chưởng quầy kia không ngờ Thiển Ly có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vô cùng khách khí nói với Thiển Ly: “Vừa rồi có nhiều đắc tội mong cô nương lượng thứ, tiểu nhị, lập tức chuẩn bị dược liệu.”
"Dạ.” Những tiểu nhị phía sau lập tức hô lớn một tiếng, bắt đầu chuẩn bị dược liệu.
“Chậm đã.” Tiểu Khả đột nhiên quát khẽ một tiếng, ngăn cản động tác của những tiểu nhị kia.
Chưởng quầy lập tức cung kính nói: “Tiên tử muốn nói gì?”
Tiểu Khả nhìn dáng vẻ không chút để ý của Thiển Ly, đáy mắt chợt lóe lên sự ác độc: “Ta nhớ Dược Vương trai có quy định, cùng một loại dược liệu ai ra giá cao thì được. Số dược liệu này ta muốn, giá gấp đôi.”
Mọi người xung quanh lập tức ồ lên, ánh mắt khi nhìn Tiểu Khả đều là sùng bái và kính nể, làm tâm trạng nàng ta cũng trở nên thoải mái. Tiểu Khả kiêu căng hất cằm nhìn chằm chằm Thiển Ly, khóe môi nở nụ cười lạnh.
Đây là lúc khiến đồ nhà quê này nhận ra sự khác biệt giữa bọn họ.
Chỉ dựa vào một tờ hôn thư mà đã muốn phá hư hôn sự của Võ sư huynh và sư tỷ bọn họ sao? Nằm mơ! Đừng tưởng rằng thiên hạ này thực sự có chuyện chim sẻ hoá phượng hoàng, hừ.
“A, tiên tử quả thật hào phóng, vậy số dược liệu này đương nhiên là……”
“Bốn lần.” Thiển Ly lấy tay nâng cằm, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, tựa như đó không phải là mười hai vạn lượng hoàng kim, mà là mười hai đồng tiền.
Sắc mặt Tiểu Khả trầm xuống, nữ nhân này lại dám đấu với nàng!
“Tám lần.” Tiểu Khả ngẩng cao đầu, đuôi mày khóe mắt đều hiện rõ "nhất định phải được".
“Mười sáu lần.” Thiển Ly giữ nguyên tư thế, chỉ khẽ mở miệng.
“Ngươi…… Được, được, ba mươi hai lần.” Tiểu Khả hung hăng trừng mắt nhìn Thiển Ly, nàng không tin Cố Thiển Ly có thể so sánh với nàng!
Đây rõ ràng là một phen đấu giá nhẹ nhàng bâng quơ lại khơi lên vô số sóng gió mãnh liệt, làm người xem xung quanh đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ ơi, bọn họ nhiều tiền đến điên rồi.
Nhưng tiếp theo đó lại là hưng phấn, cực kì hưng phấn. Đây không phải là mua thuốc, đây là đấu phú, quá hiếm lạ quá khẩn trương, là chuyện mười năm khó gặp.
phú trong tài phú
Lúc này Thiển Ly chỉ dùng tay sờ mũi, chậm rì rì nói: "Dùng bốn trăm mười sáu vạn lượng để mua một ít dược liệu như vậy, có vẻ không có lời, được, từ bỏ.”
Thiển Ly vừa dứt lời, Tiểu Khả lại càng vênh váo tự đắc, dùng ánh mắt kiêu căng kinh thường nhìn Thiển Ly: "Chỉ như vậy cũng không đấu được? Ta còn tưởng người dám kiêu ngạo với vương…… à không, với bá mẫu là nhân vật lợi hại thế nào, hôm nay xem ra cũng chỉ là châu chấu trong mương. Cho dù khoe khoang vênh váo thì cũng chỉ là kẻ nghèo kiết hủ lậu mà thôi.”
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ Thiển Ly là châu chấu trong mương, căn bản không xứng với Võ Mục Thiên. Đáng tiếc Thiên Sơn Điện không dạy cách mắng người trong chương trình học, từ trong mương và nghèo kiết hủ lậu không thể hiểu như thế, cũng không dùng như vậy.
Thiển Ly không để ý tới Tiểu Khả, quay đầu nhìn chưởng quầy đã hưng phấn đến mức muốn ngất đi: “Chưởng quầy, không phải ông nói muốn mua dược liệu thì phải giao tiền trước hay sao? Hiện giờ ông có thể kêu nàng ta trả tiền, đừng vì các người là người quen hoặc nhân phẩm tốt thì không cần nghiệm chứng, nếu như vậy, ta xem như các người liên thủ diễn kịch