Chỉ có điều, tờ hôn thư kia đã được đương triều Thái Hoàng Thái Hậu chứng hôn, lại còn có kim ấn của bệ hạ, rất có uy lực.
Có hôn thư này trong tay, tiểu Vương gia kia muốn cưới thiên mệnh Thánh Nữ hoàn toàn là điều mơ tưởng, cho dù là đính hôn cũng không được. Kim ấn của Thái Hoàng Thái Hậu một khi đã ấn lên thì chính là thiết luật, được thiên đạo thừa nhận, bất luận là ai cũng không thể vi phạm.
Thiển Ly cầm hôn thư hít sâu, rồi hít sâu, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu về phía sư phụ nàng rống to: “Có phải các người đã quên ta là ngốc tử rồi không, ơ, người đâu?”
Bên cạnh trống không, làm gì còn bóng dáng sư phụ nàng.
Chỉ thấy trên mặt đất để lại mấy chữ: chúng ta tin con có thể làm được.
Chạy?!
Một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, Thiển Ly suýt chút ngửa mặt lên trời mà thét dài.
Thiển Ly đã mất sao lại có một phụ thân và một sư phụ không đáng tin như vậy. Nếu hiện giờ không phải là nàng xuyên tới, Thiển Ly đã mất kia biết phải làm thế nào? Làm cái lông, với người nhà và sư phụ có tấm lòng như vậy, may mắn hiện tại là nàng, nếu không……
Đúng là một đám lừa bịp nữ nhi hãm hại đồ đệ mà!
Cũng không biết lúc trước họ dùng cách gì để khiến Võ Mục Thiên kia chấp nhận hôn ước. Người này quả thật là khổ tám đời, chẳng những bị sư phụ nàng nhìn trúng lại còn bị định hôn.
Được rồi được rồi, nếu đã tiếp nhận khối thân thể này, vậy nàng sẽ giúp bọn họ xử lí tốt những việc này, đúng là phiền phức mà.
Dùng sức xoa mày, Thiển Ly cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Từ trên trời rơi xuống một vị hôn phu, mà cả thiên hạ lại biết vị hôn phu kia thích thiên mệnh Thánh Nữ, thật đau đầu.
Từ hôn, từ hôn, hôn ước này cần phải hủy.
Nàng không cần một vị hôn phu thích nữ nhân khác.
Từ trên mặt đất đứng lên, Thiển Ly vỗ vỗ mông rồi đi về hướng kinh đô. Trước tiên giải quyết chuyện này, sau đó đi tìm phụ thân nàng cùng sư phụ tính sổ.
Kinh đô nằm ở giữa Phượng Lam đại lục, là nơi phồn vinh và cường đại nhất. Người thường và người tu tiên cùng sống với nhau ở đây, các loại thế lực rắc rối phức tạp, nhìn qua phồn vinh hưng thịnh, kỳ thật sóng ngầm mãnh liệt, gió yên trước cơn bão tố.
Lúc vào kinh đô sắc trời đã tối sầm, Thiển Ly không vội vã từ hôn, mà phấn khởi tìm một khách điếm qua đêm. Đã lâu chưa ngủ trong khách điếm như thế này, quả nhiên thế giới không có tang thi là tốt nhất.
Gió đêm thổi qua vù vù.
Võ Vương phủ,chính là phủ đệ của chất nhi() đương kim Thái Hoàng Thái Hậu, Võ Lệ. Võ Mục Thiên là nhi tử Võ Lệ, là tiểu Vương gia của Vương phủ. Nghe nói hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Kim Đan, hiện nay hai mươi lăm tuổi đã là Kim Đan đỉnh phong, là người trẻ tuổi nhất Phượng Lam đại lục, thiên tài trăm năm khó gặp.
Mấy năm nay vị trí của Võ Lệ ở hoàng triều càng ngày càng cao, thế lực càng lúc càng lớn, Võ Mục Thiên lại là một thiên tài tuyệt thế. Hiện tại có lời đồn đại rằng Võ Mục Thiên muốn cùng đệ tử của chưởng môn Thiên Sơn điện, nữ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất đại lục thành thân. Lúc đầu có vô số người xem trọng nhà hắn, hiện nay số người xem trọng bọn họ lại càng nhiều hơn, sức mạnh kia gần như đã vượt qua cả đương kim hoàng đế.
Bởi vậy, khi Thiển Ly nhìn thấy cảnh tượng ngựa xe như nước trước cửa Võ Vương phủ, không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn cảm thấy hứng thú nhìn khắp nơi, mọi thứ ở đây đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Tiểu ca, mời vào bẩm báo với Vương phi một tiếng, hãy nói Cố gia Cố Thiển Ly đến bái phỏng.” Cả người Thiển Ly toát lên vẻ nhu hòa, cười nói với người gác cổng.