Vô Nguyệt vừa tỉnh dậy, mắt như phủ một tầng sương mù trông vô cùng đáng yêu. Nàng ngước nhìn xung quanh, mắt hiện lên sự nghi hoặc, có vẻ đang tự hỏi: "Nàng ngủ bao lâu rồi nhỉ?"
Chợt, tiếng bước chân vang lên. Không lâu sau đó, một nữ nhân phi thường xinh đẹp tựa như tiên nữ bước đến bên cạnh giường nàng và dịu dàng ẵm nàng lên...
"Y nhi, con vừa mới ngủ dậy sao? Mẫu thân sẽ dẫn con tới một nơi!" Nữ nhân dịu dàng nói và ẵm nàng dần đi ra khỏi phòng.
Dọc đường đi, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Thật xa hoa!- Đây là suy nghĩ đầu tiên của nàng. Hành lang dài tưởng chừng như vô tận, các trụ thì được điêu khắc hình con rồng, phượng, trăng khuyết, lông vũ... và được làm bằng một chất liệu mà nàng không hề nhận biết nhưng chỉ nhìn là biết chất liệu ấy rất tốt và rất đẹp. Dùng hết sức lực nàng ngẩng đầu lên và mắt hiện lên sự kinh diễm. Cảnh sắc nơi đây chỉ có thể dùng từ "Thế ngoại đào viên" đến mà miêu tả. Sân dài, rộng không thấy giới hạn, màu sắc vô số những lá hoa rơi thật hài hòa và xinh đẹp. Nơi đây trồng thật nhiều cây, hoa a~! Đa số các loài hoa ở đây nàng đều không biết tên mà cũng chẳng bất ngờ gì! Bởi nàng không quên hiện tại, nàng đang ở một thế giới chỉ có thể dùng từ "đặc biệt" tới mà hình dung. Cách ăn mặc nơi đây rất giống thời cổ đại ở Hoa Hạ (được ghi lại trong sách...)-đất nước trước kia nàng sinh sống ở Trái Đất, thế kỉ . Nhưng chỉ giống có như vậy, còn tất cả đều khác xa với thời cổ ở Hoa Hạ!
Chưa kịp để Vô Nguyệt định thần, mẫu thân đã ôm nàng tiến vào một căn phòng kỳ lạ. Có nhiều tủ sách ở trong đây, hàng ngàn hoặc cũng có thể là lên tới hàng vạn! Phòng rất rộng, không gian phòng có thể chất chứa vài ngàn người chứ chẳng chơi! Màu chủ đạo căn phòng là đen tuyền phối hợp với màu bạc, phía bên phải căn phòng đặt một cái bàn lớn làm bằng chất liệu gì nàng cũng không biết nhưng thật sự rất đẹp! Cái bàn màu nâu nhạt, ánh lên ánh sáng màu vàng... Xung quanh cái bàn đã tụ tập người và một người ngồi trên chiếc ghế đặt bên cạnh cái bàn. Nếu nàng không lầm thì căn phòng này có lẽ là thư phòng!