Âm Đồng, Âm Liễu cũng không ngờ được tình huống bây giờ lại trở thành "Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp ở đằng sau", mà Tiết Lăng Vân vẫn không có phát hiện được xung quanh có ngươi khác, toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung vào trên người Âm Đồng, Âm Liễu. Tiết Lăng Vân hiện tai cực kỳ lo lắng, căn bản không có dư thừa tâm tư đi lưu ý biến hóa xung quanh.
Người mặc áo đen đó đuổi kịp Tiết Lăng Vân, một đạo sương mù màu hồng lao tới quấn lấy Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân bay thêm một đoạn đột nhiên hắn cảm thấy đầu của mình rất choáng váng, loại cảm giác choáng váng này cùng với hiệu quả của Âm Phong Quỷ Vụ rất khác nhau, tuy bây giờ đầu của hắn rất choáng nhưng thân thể của hắn lại rất thoải mái dễ chịu, hắn có một cảm giác như mình đang trong giấc ngủ vậy.
Tiết Lăng Vân thầm kinh ngạc, hắn không ngừng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo nhưng thân thể của hắn càng lúc càng nặng nề, cuối cùng hắn cũng chịu không nổi nữa mà nhắm hai mắt lại.
- Vèo!
Người mặc áo đen đó nhanh như chớp đã lao đến bên người Tiết Lăng Vân, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của hắn rồi lập tức tức bay về phía Tây.
Hai người Âm Đồng, Âm Liễu không hề ngờ được rằng tình huống lại biến thành như vậy, hai người cùng rất kinh hãi.
Nhìn thấy Tiết Lăng Vân bị người khác bắt đi, hai người bọn họ oa oa la lên rồi lập tức quay lại bay về phía Tây.
Tốc độ của người mặc áo đen rất nhanh, chỉ thấy một bóng người xẹt qua bầu trời đêm tối, trong tích tắc đã xuất hiện ở ngàn dặm bên ngoài.
Ở đằng sau, thực lực của hai người Âm Đồng, Âm Liễu thấp hơn người mặc áo đen một chút, mà đêm nay bọn hắn đã tiêu hao rất lớn nên bây giờ bọn hắn căn bản đuổi không kịp người mặc áo đen đó, nhưng hai người bọn hắn không cam lòng bỏ qua, vẫn đuổi theo ở phía sau. Lý Ngọc Chân đang nằm trong tay của Âm Đồng, hai mắt của nàng đóng chặt, không biết nàng bây giờ như thế nào rồi.
Tiết Lăng Vân đang ở trong một giấc mơ xuân, ở trong mơ hắn đang chơi đùa với ngươi yêu của mình là Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, hắn không ngừng trêu đùa hai nàng, sau đó Lý Ngọc Chân đem đệ tử Lâm Phượng Vũ của mình cũng dẫn tới...
Không biết đã qua bao lâu, Tiết Lăng Vân cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn vỗ vỗ đầu của mình, cười nói:
- Giấc mơ này thật quá hoang đường... không đúng! Ta đang đuổi theo hai địch nhân, làm sao có thể mơ được? Đây là đâu?
Tiết Lăng Vân cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, âm thầm kinh hãi, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn vừa nhìn liền phát hiện mình bây giờ mình đang ở trong một căn phong nhỏ xinh đẹp, mà bản thân thì nằm trên một cái giường, trên giường còn có một cái chăn màu hồng phấn tỏa ra một mùi hương thơm ngọt ngào, vừa nhìn liền biết được đây là chăn của một nữ tử, bố trí trong phòng cũng rất khéo léo, khắp nơi đều là các loại vật phẩm trang sức xinh đẹp, trên bệ của sổ còn để vài chậu hoa Thủy Tiên.
- Nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại ở nơi này? Chân nhi... Chân nhi đâu?
Tiết Lăng Vân nói.
Tiết Lăng Vân dần dần nhớ lại mọi chuyện lúc trước, trong lòng hắn bây giờ rất lo lắng, không tình hình của Lý Ngọc Chân như thế nào rồi, không biết nàng có thể chạy thoát khỏi hai người đó không.
- Ngươi tỉnh rồi!
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói.
Một nữ tử mặc áo xanh đi vào trong phòng, trên tay nàng còn bưng một ly trà xanh, nàng ngồi xuống đầu giường, cười cười nhìn Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân cũng ngẩng đầu quan sát nữ tử này, nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng không kém hơn sư phụ cùng sư thúc của hắn, hơn nửa trên người của nữ tử này có một loại quyến rũ rất khó để diễn tả được. Tuy dung nhan của nàng rất thuần khiết nhưng lại khiến Tiết Lăng Vân cảm giác được một chữ "Mị" trên người nàng. Loại mị hoặc này không thể hiện ở bên ngoài mà nó thể hiện ở sâu bên trong thân thể của nàng.
- Ngươi là ai?
Tiết Lăng Vân xoay người ngồi dậy, dò hỏi.
- Ha ha ha! Ta là người đã cứu ngươi! Ngày hôm qua nhìn thấy ngươi bị hai tên Âm Đồng, Âm Liễu của Vạn Quỷ Tông bắt nạt nên ta liền cứu ngươi đi!
Nữ tử áo xanh cười nói, nhưng trên mặt lại hiện lên một chút đỏ hồng, điều này làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.
- Ah!
Tiết Lăng Vân cười lạnh, hắn căn bản không tin lời của nữ tử này, nhớ lại những chuyện đã trai qua đêm đó, mình hình như càng lúc càng buồn ngủ, rất có khả năng chính là do vị nữ tử áo xanh gây ra, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi đến cùng là ai? Vì sao bắt ta đưa đến đây? Mục đích của ngươi là gì?
- Hừ!
Nữ tử áo xanh có chút mất hứng, mặt chuyển sang lạnh lẽo nói:
- Người ta thật sự hảo tâm, ngươi lại coi nó là lòng muôn dạ thú! Tối hôm qua nếu không có ta bắt ngươi đi, ngươi chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Âm Đồng, Âm Liễu, ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh Kỳ căn bản không đánh lại bọn chúng!
Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, nói:
- Cô nương, ngươi đến cùng có mục đích gì, cứ việc nói thẳng!
Hắn không muốn cùng nữ tử áo xanh này nói chuyện quanh có, nữ nhân của hắn bây giờ không biết như thế nào rồi, hắn đang rất sốt ruột.
Nữ tử áo xanh dần dần trở nên thẹn thùng, qua một lúc lâu nàng mới cắn răng nói nhỏ:
- Ta bắt ngươi đến đây đương nhiên là có mục đích của mình, chuyện này nam nhân khác cầu còn không được đấy, ta...!
Nữ tử áo xanh càng ngày càng xấu hổ, còn Tiết Lăng Vân thì càng lúc càng hoang mang, hắn nhíu mày, nói:
- Đến cùng là chuyện gì chứ?
Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng xoay người một cái, quyết định kể hết những chuyên đã trải qua cho hắn, nàng nói:
- Mấy ngày trước ta đến phạm vi của Trường Sinh Sơn hái thuốc thì nhìn thấy hai tên Hộ Pháp của Vạn Quỷ Tông đó lén lút trốn ở xung quanh Trường Sinh Sơn, lúc đó ta cảm thấy rất hứng thú..., vì vậy nên bám theo hai người bọn hắn! Sau đó... sau đó hai người bọn họ cùng ngươi đánh nhau, ta... ta liền cướp ngươi đi!
Tiết Lăng Vân vẫn rất mơ hò, cau mày nói:
- Tại sao ngươi phải cướp ta đi? Sư thúc của ta vẫn ở trong tay bọn hắn! Ta phải đi cứu nàng!
- Cái này...
Nữ tử áo xanh hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi biết ta là ai không?
Tiết Lăng Vân không thể kiên nhẫn được nữa, hắn muốn đi cứu nữ nhân của mình, lập tức nhảy xuống giường, nói:
- Ngươi là ai ta không quan tâm, ngươi không chịu nói mục đích của ngươi khi đem ta tới đây, vậy ta đành rời đi! Cáo từ!
- Ngươi...!
Nữ tử áo xanh giật mình, vội vàng giữ chặt tay của Tiết Lăng Vân, nói:
- Ngươi không thể đi! Ta tìm ngươi mấy chục năm rồi, nói kiểu gì ta cũng không cho ngươi đi!
Tiết Lăng Vân càng thêm mơ hồ, hắn cảm thấy đầu óc của nữ tử này hình như có vấn đề, lập tức nói:
- Vị cô nương này, ta chỉ mới có tuổi, ngươi như thế nào có thể tìm ta mấy chục năm? Ta thực sự có việc quan trọng đành cáo từ vậy!
Tiết Lăng Vân nói xong liền bước đi, Nữ tử áo xanh thì quýnh lên, tay nhẹ vung lên, một đạo bạch quang từ trong tay nàng bắn về phía Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân liền bị đạo bạch quang đó trói lại.
- Được rồi! Ta nói hết cho ngươi là được chứ gì!
Nữ tử áo xanh thật sự hết cách rồi, dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói cho Tiết Lăng Vân nghe, nang nói:
- Tên ta là Lăng Nhược Vũ, là một trưởng lão của Âm Dương Tông, mà Âm Dương Tông chúng ta chính tu luyện là "song tu thuật", chẳng qua đối tượng song tu cũng không thể tùy tiện chọn được, ngươi chính là nam nhân mà ta nhìn trúng!