Ngày hôm sau, Ngô Minh lập một tế đàn bên ngoài Minh Hà Động, tế đàn ột trượng, trên tế đàn vẽ một đồ hình bát quái, xung quanh dán chằng chịt các loại phù chú.
Ngô Minh trước đây có nghiên cứu qua về thuật bói toán, lần này gặp phải dị tượng như thế, hắn muốn tính toán thật tốt dị tượng đó đại biểu cái gì, cái tế đàn này có thể trợ giúp cho hắn tăng cao tỷ lệ bói toán.
Chỉ thấy Ngô Minh mặc một đạo bào màu xanh da trời, một đầu tóc trắng xỏa trên vai, ở mi tâm của hắn có một ấn ký Bát Quái được vẽ bằng máu, Ngô Minh cầm trong tay Trường Sinh Kiếm của Tiêu Thanh Tùng, hắn hét lên một tiếng rồi bay lên tế đàn.
Ngô Minh khoanh chân ngồi trên tế đàn, tay phải của hắn càm kiếm chỉ lên trời, tay trái kết kiếm quyết, một đạo bạch quang từ Trường Sinh Kiếm phát ra, bạch quang càng lúc càng sáng, dần dần ánh sáng mặt trời cũng bắt đầu ảm đạm.
Tiêu Thanh Tùng ở một bên quan sát, hắn không biết gì về thuật bói toán, cũng không biết Ngô Minh bây giờ đang làm cái gì, hắn rất tò mò, muốn biến thuật bói toán của Ngô Minh như thế nào.
- Này...!
Ngô Minh đột nhiên hét lớn một tiếng, hắn phun lên phía trên Trường Sinh Kiếm một đạo kim sắc chân nguyên, Trường Sinh Kiếm vốn đang tỏa ra bạch quang bây giờ nó lại tỏa ra nhàn nhàn kim quang.
Trên không trung đột nhiên có một lốc xoáy xuất hiện, tóc của Ngô Minh bị gió thổi bay về phía sau, tất cả phù chú trên tế đàn đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dần dần cả tòa tế đàn đều bị bảo phủ bởi ánh sáng, Tiêu Thanh Tùng không thể nhìn thấy tình hình bên trong được nữa.
- Phanh!
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Thanh Tùng gần như không còn kiên nhẫn được nữa thì trên trời đột nhiên có một âm thanh thật lớn vang lên, một đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống, đạo sấm sét bổ trực tiếp lên tế đàn.
- A...!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trên tế đàng, ánh sáng bảo phủ tế đàn đã biến mất toàn bộ.
Tiêu Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt tái nhợt của Ngô Minh, khóe miệng của Ngô Minh còn có một vệt máu, tay phải của Ngô Minh rung rung không ngừng, Trường Sinh Kiếm trong tay hắn cũng rung theo.
Tiêu Thanh Tùng nhanh chóng nhảy lên trên tế đàn, đỡ lấy Ngô Minh, lo lắng hỏi:
- Sư thúc tổ! Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có sấm sét đánh xuống?
Ngô Minh hít sâu một hơi, ổn định lại chân nguyên trong cơ thể, sau đó cười khổ nói:
- Thiên Cơ khó dò! Thiên Cơ không muốn người khác dò sét. Ta định bói một quẻ thử xem thiên tượng ngày hôm qua là biểu thị cho việc gì, ai ngờ kinh động đến thượng thiện, thượng thiên đánh xuống sấm sét làm tổn hại tế đàn, ta cũng bị nó làm cho bị thương nhẹ!
Lúc này Tiêu Thanh Tùng mới biết được nguyên nhân, hắn thất vọng nói:
- Sư thúc tổ! Lão nhân gia ngài nói như vậy là không bói được chút gì a?
Ngô Minh lắc đầu, nói:
- Cũng chưa hẳn, ta đã tính toán được một chút gì đó, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Trường Sinh Môn!
- Ah!
Tiêu Thanh Tùng sững sờ, hắn nói:
- Là chuyện gì vậy? Sư thúc tổ, thiện tượng ngày hôm qua có liên quan đến Trường Sinh Môn?
Ngô Minh gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Tuy ta lập đàn bói toán bị thượng thiên ngăn chặn, nhưng ta vẫn tính toán được một chút gì đó. Thiên tượng ngày hôm qua quả thực không phải điều tốt lành gì cả, nó biểu thị tu chân giới sắp tới sẽ đại loạn, mà ngọn nguồn của chuyện này bắt đầu từ Trường Sinh Môn. Ở bên trong Trường Sinh Môn chúng ta có ẩn tàng một vị Loạn Thế Chi Tử.
Tiêu Thanh Tùng càng kinh hãi, hắn không dám tin, hắn cảm thấy những điều Ngô Minh nói quá hoang đường, trên đời này làm gì có "Loạn Thế Chi Tử", còn cái gì mà tu chân giới sắp tới sẽ đại loạn,..., Tiêu Thanh Tùng không dám tin những điều này.
Bất quá, Ngô Minh rất tin tưởng vào thuật bói toán của mình, hắn cau mày lại, vẫn khoanh chân ngồi yên tự hỏi mình.
Ngô Minh bắt đầu cẩn thận nhớ lại tất cả đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai một lần, đệ tử đời thứ nhất là huynh đệ của hắn, đời thứ hai đều là đệ tử của huynh đệ hắn, hắn rất quen thuộc với tất cả đệ tử đời thứ nhất và thứ hai.
Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu, hắn cảm thấy trong các đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai không có ai giống "Loạn Thế Chi Tử" cả.
- Quẻ bói này của ta rất quan trọng, Tu Chân giới chắc chắn sẽ lâm vào đại loạn, ngọn nguồn bắt đầu từ đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta!
Ngô Minh bắt đầu tỉnh táo lại, hắn nhìn Tiêu Thanh Tùng một cái, phát hiện Tiêu Thanh Tùng có bộ dạng không tin tưởng mình, Ngô Minh nhịn không được nói với hắn một câu.
- Thanh Tùng, ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi, "Loạn Thế Chi Tử" chắc chắn không thể nào là đệ tử đời thứ nhất hay thứ hai được, chỉ có thể là một người nào đó trong đệ tử đời thứ ba thôi!
Ngô Minh nhíu mày, nói tiếp.
Ngô Minh trầm mặt một lúc, lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, một lúc sau hắn nói:
- Tình cảnh ta nhìn thấy cực kỳ đáng sợ, toàn bộ tu chân giới đều lầm vào hỗn loạn, khắp nơi đều là máu tươi, khắp nới đều là chém giết, đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta chết đi hơn một nữa, hơn nữa lúc chết còn hết sức thống khổ, ta nhất định phải ngăn chuyện này lại.
Hít một hơi thật sâu, Ngô Minh quay đầu nhìn Tiêu Thanh Tùng, nói:
- Thanh Tùng, trong các đệ tử đời thứ ba có người nào kỳ quái hay không, hoặc có gì đó không bình thường?
- Này...!
Tiêu Thanh Tùng ngẩn người, trong lòng hắn hiểu được Ngô Minh đang muốn tìm kiếm tên "Loạn Thế Chi Tử" kia, nhưng Tiêu Thanh Tùng không mấy tin vào thuật bói toán của Ngô Minh, hơn nữa trong các đệ tử đời thứ ba cũng không có ai quái dị cả.
Đột nhiên Tiêu Thanh Tùng nảy ra một ý nghĩ, hắn nhớ tới một người.... đó là Tiết Lăng Vân.
- Sư thúc tổ, trong các đệ tử đời thứ ba quả thực có một người rất quái dị, người đó tên là Tiết Lăng Vân. Nghe nói, từ nhỏ Tiết Lăng Vân đã mang trong người Cửu Âm Tuyệt Mạch, đáng lẽ thân thể của hắn như vậy thì không có cách nào để tu chân, thậm chí không thể sống qua tuổi. Nhưng mấy năm trước đột nhiên khỏi bệnh, hơn nữa còn tu luyện được một thân tu vi bất phàm. Quả thực rất quỷ dị!
Tiêu Thanh Tùng thở dài nói, làm giống như trong lòng rất khó hiểu, sau đó hắn nói tiếp:
- Sư thúc tổ, mấy năm trước Trường Sinh Môn chúng ta có phái ra vài người đi đến Mê Vụ Sâm Lâm để tiêu diệt phân đà của Thiên Ma Giáo, trong đó có cả Tiết Lăng Vân, lúc đó ta nhìn thấy hắn đi vào trong một sơn động, trên sơn động có viết hai chữ lớn "Khô Cốt", ta đoán là động phủ của Thần Quân trong truyền thuyết. Tương truyền, bên trong động phủ của Khô Cốt nguy hiểm trùng trùng, với tu vi của Tiết Lăng Vân đáng ra không thể nào an toàn đi ra được, đáng tiếc hắn vẫn bình an ra khỏi động phủ đó, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào cả!
- Ah!
Ngô Minh kinh ngạc, nói:
- Ta cũng đã được nghe nói qua về Khô Cốt Thần Quân, động phủ của hắn khẳng định rất nguy hiểm, quả thực đệ tử đời thứ ba các người không thể tự tiện đi vào được!
Kỳ thật, lời nói của Tiêu Thanh Tùng có rất nhiều sơ hở, ví dụ: tại sao hắn không đi cứu viện, tại sao hắn lại trơ mắt nhìn Tiết Lăng Vân đi vào sơn động đó, chỉ có một mình Tiết Lăng Vân đi vào sơn động đó thôi sao,v.v... , bất quá Ngô Minh cũng chẳng thèm quan tâm tới những chi tiết đó, hắn bây giờ chỉ quan tâm đến sự tình "Loạn Thế Chi Tử" thôi.
- Coi bộ ta phải hảo hảo điều tra tên Tiết Lăng Vân này một chút!
Ngô Minh nói thầm một câu.
Sau đó Ngô Minh thả ra thần thức của mình phóng đến phương hướng Ngọc Trúc Phong, đó là nơi thầy trò Tống Ngọc Dao và Tiết Lăng Vân tu luyện.